Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 87: Chương 46.2: Chia tay rồi




Trong khu vườn nhỏ bên ngoài tòa nhà dạy học, Diệp Gia cuối cùng cũng đợi được Tô Mễ. Cô ấy mặc áo phông cộc tay, quần short denim và đeo kính gọng lớn, mái tóc dài ngang vai xõa trước ngực. Diệp Gia nhanh chóng đứng dậy khỏi băng ghế, vẫy tay chào cô ấy từ xa.

Bước chân đang chạy nhanh của Tô Mễ dần dần chậm lại.

Hai chị em đã mấy tháng trời không nói một câu nào với nhau, đôi khi tình cờ gặp nhau trên đường, Tô Mễ cũng chỉ cúi đầu và vội vàng rời đi, không để ý đến Diệp Gia.

Thấy Diệp Gia đang đi về phía mình, Tô Mễ có chút mất tự nhiên mà nhìn mắt sang chỗ khác.

Diệp Gia nhìn hộp đựng bút trong tay cô ấy, thoải mái cao giọng hỏi: “Em phải đi thi hả?”

“Ừm.” Tô Mễ ngại ngùng gật đầu.

“Vậy...chị đợi em thi xong nhé.” Diệp Gia nhìn đồng hồ: “2 tiếng?”

Tô Mễ tiếp tục gật đầu.

“Em vào thi đi! Chị ở đây chờ em, thi xong nhớ đến tìm chị nha!” Diệp Gia nói xong liền ngồi xuống băng ghế lại.

Tô Mễ bước nhanh cước bộ đi về phía trước, đi chưa được bao lâu thì lại quay đầu nhìn Diệp Gia, ngập ngừng một chút, nhưng vẫn ủ rũ nói: “Chị ơi, chị tới quán trà sữa phía trước đợi em đi, ở đây...muỗi nhiều lắm.”

Sự quan tâm bất thình lình khiến lòng Diệp Gia dâng lên một nỗi vui sướиɠ.

“Em hãy thi cho thật tốt, đừng lo lắng về chị.” Diệp Gia giơ tay về phía cô ấy, ý bảo cô ấy nhanh đi đi.

Tô Mễ gật đầu rồi chạy lon ton về phía tòa nhà dạy học.

Thật ra cô ấy cũng biết mình không nên đối xử với Diệp Gia như vậy, tình bạn bao nhiêu năm của bọn họ, sao có thể nói không còn là không còn được, cô ấy muốn đi tìm Diệp Gia, nhưng lại sĩ diện, bây giờ Diệp Gia đã xuống nước trước đến tìm cô ấy, lòng cô ấy vui sướиɠ không thể nào nói ra được, Diệp Gia vẫn là chị của cô, là một người chị luôn quan tâm chăm sóc cô.

Đây là một lớp thi ngoại ngữ, mà ngoại ngữ là thế mạnh của Tô Mễ, lại lo lắng sợ Diệp Gia đợi lâu nên cô làm bài rất nhanh, lúc sắp hết thời gian làm bài thi, đột nhiên có một cục giấy nhỏ bay tới sau lưng cô, trái tim của Tô Mễ run lên, bắt đầu đập thình thịch, cô quay đầu nhìn một cái, một cô gái mảnh khảnh ngồi ở hàng ghế sau đeo bông tai hình bướm, ăn mặc rất thời trang, nháy mắt với cô một cái.

Tô Mễ sợ sệt mở mẩu giấy ra, ở trên ghi: “Đáp án câu trắc nghiệm, cảm ơn trước!”

Bảo cô viết đáp án rồi ném cho cho cô ta...

Tô Mễ sợ đến mức run cả tay, cô luôn là một học sinh ngoan và chưa bao giờ làm chuyện như này!

Tất nhiên, cô giáo giám thị cũng không phải dễ mà qua mắt, ngay lập tức cô giáo liền nhận thấy tình hình Tô Mễ có gì đó không đúng, đứng dậy đi về phía lối bàn của Tô Mễ.

Trái tim của Tô Mễ như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, nghẹn đến đỏ mặt, cắn răng, liều một phen, đột nhiên đứng dậy nói lớn: “Thưa cô, có người chuyền mẩu giấy nhỏ cho em!” Nói rồi giơ tay đang cầm mẩu giấy lên đưa cho cô giám thị.

Cô giáo cầm lấy cục giấy bị vo tròn, nhìn nhìn, ngờ vực mà liếc nhìn Tô Mễ một cái, rồi nhìn nữ sinh ngồi ở bàn sau cô, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thực ra cô giám thị cũng đã nhìn thấy hết rồi, bây giờ vật chứng đều có, cô giáo bảo Tô Mễ ngồi xuống tiếp tục làm bài, không nói hai lời liền đoạt đi tờ giấy thi trên tay của nữ sinh kia, bước lên bục, ghi tên của nữ sinh kia lại, chuẩn bị báo cáo phê bình trước toàn trường.

Nữ sinh kia liền đứng dậy một cách đĩnh đạc, nổi giận đùng đùng đóng sầm cửa ra khỏi lớp, lúc đi còn quay đầu lại trừng mắt hung ác nhìn Tô Mễ một cái.

Tô Mễ ổn định lại sau cú sốc, thật vất vả mà chịu đựng qua 2 tiếng, cô là người đầu tiên nộp bài thi và bước ra khỏi lớp, liền chạy một mạch về phía hoa viên.

Tuy nhiên, vừa đi đến lối đi hoa viên thì bị cô gái đeo khuyên tai hình bướm chặn đường.

Tô Mễ dừng bước chân lại, nhìn cô ta một cách phòng bị.

Sau lưng cô lại xuất hiện thêm hai nữ sinh, đeo khuyên tai, trang điểm dày đến mức không thể chùi ra, nhìn cái kiểu ăn mặc này thì chắc không phải dạng tốt lành gì rồi.

Nữ sinh đeo khuyên tai hình con bướm đi tới trước mặt Tô Mễ, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Học sinh ngoan?”

Tô Mễ lắc lắc đầu, cắn răng mà giải thích: “Hồi nãy đã bị cô giám thị nhìn thấy cả rồi.”

Cô ta chậm rãi châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, giọng khàn khàn mà nhàn nhạt nói: “Vậy nên mày bán đứng tao?”

“Xin lỗi tôi thực sự không có cố ý đâu.” Tô Mễ run rẩy nói: “Nếu tôi không làm như vậy thì chúng ta đều sẽ...”

“Con đĩ!” Một nữ sinh phía sau không nghe nổi nữa liền trực tiếp đẩy Tô Mễ một cái, Tô Mễ bị loạng choạng tiến tới trước mấy bước, mới đứng vững được thân mình, rồi không ngừng lùi lại.

Diệp Gia nghe thấy ồn ào nên vội chạy đến, liền nhìn thấy hai nữ sinh đang túm giật tóc Tô Mễ, xô ngã cô ấy, Tô Mễ nghiến răng liên tục phản kháng, nữ sinh đeo khuyên tai hình bướm đi tới, tát một bạt tai vào mặt của Tô Mễ không chút thương tiếc.

“Bà đây ghét nhất là loại người thảo mai như mày, tự cho mình là học sinh ngoan!” Cô ta hung tợn mà nhổ nước bọt vào mặt Tô Mễ: “Bà đây bị phê bình trước toàn trường, bây giờ mày vui rồi chứ gì?” Nói xong lại giáng xuống mặt cô ấy một bạt tai, khiến Tô Mễ bị đánh đến choáng váng.

Từ nhỏ đến lớn, Tô Mễ là một cô bé ngoan trong mắt thầy cô và gia đình, cô ấy thực sự rất ngoan, chưa bao giờ làm điều gì vượt quá giới hạn, mợ của Diệp Gia giống như là một gà mái mẹ, bảo vệ gà con vững chắc dưới đôi cánh của mình, để cho những năm tháng trưởng thành của cô ấy đầy ắp ánh nắng, rất ít khi tiếp xúc với những đứa con trai con gái xấu xa đen tối ở trong trường học ngoài xã hội, tất nhiên là...ngoại trừ chị gái của cô ấy.

Nhìn thấy Tô Mễ liên tiếp ăn hai cái tát, Diệp Gia ngay tức khắc muốn nổ tung, trong lòng bùng lên ngọn lửa, cô cúi xuống nhặt một cục đá lớn trên mặt đất, ước lượng trong tay, rồi bước đến gần mấy người đó.