Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 91: Chương 48.2: Giáo sư Phó đáng thương quá




Tô Mễ kinh ngạc hô lên một tiếng: “Thầy ấy đá chị rồi?”

Vạch đen đầy đầu Diệp Gia, sao người nào nghe thấy cũng đều phản ứng như thế này hết vậy?

Cô kể nguyên do sự tình cho Tô Mễ nghe, bỏ lược đi đoạn của Lục Cảnh, chỉ nói là tự bản thân phát hiện ra.

Tô Mễ trề môi, lắc đầu, bất lực nói: “Giáo sư Phó đáng thương quá đi à!”

“.......”

“Rõ ràng là chị đi trêu chọc thầy ấy trước mà, bây giờ lại đá người ta đi, chị à em nói cho chị biết, như vậy sẽ bị trời phạt đó.”

“......”

“Nếu như để mấy cô nàng fan girl trong trường biết được, chị chơi nam thần của bọn họ như vậy thì...”

“Chị không có chơi anh ấy.” Diệp Gia phản bác, từ đầu đến cuối, tấm lòng của cô đều là thật lòng.

“Chị ở bên giáo sư Phó có cảm giác rung động không?”

Hỏi câu không thấy vô nghĩa ư?

Cho dù là bây giờ thì trái tim cô cũng không thể bình tĩnh được.

Diệp Gia gật đầu.

“Như vậy không phải là được rồi ư, bận tâm nhiều như vậy làm cái gì, mặc kệ là anh trai hay em trai, từ đầu tới cuối người chị thích còn không phải là Phó Tri Duyên à!”

“Không phải đâu!” Diệp Gia hơi nheo mắt lại, nắm chặt tách cà phê, trầm giọng nói: “Bởi vì đại ca ca nên chị mới thích anh ấy, nếu như anh ấy không phải...” Cô cũng không nói ra được cái khúc mắc đó, tự bản thân mình còn không hiểu ra rõ thì làm sao có thể mong đợi người khác sẽ hiểu được cơ chứ.

Tâm tư của con gái vốn dĩ là phức tạp khó hiểu.

“Thôi vậy.” Tô Mễ nhún nhún vai: “Chỉ là em cảm thấy tiếc quá đi, ngày hôm đó giáo sư Phó ra mặt giải cứu vòng vây quả thực là đẹp trai chết đi được! Người đàn ông như vậy mà chị cũng nỡ buông tay, đúng là trâu bò.”

QAQ

Diệp Gia chưa bao giờ thấy ông chủ nào như Trình Ngộ, cho dù mở hai tiệm ăn ở bên ngoài trường thì hắn cũng đâu phải là học sinh, mắc mớ gì tự cho bản thân ngày nghỉ đông với nghỉ hè. Bây giờ Tri Vị Hiên được nhiều người biết tới, cho dù mất đi một tốp học sinh chủ lực vì nghỉ hè, nhưng nhìn chung việc kinh doanh trong quán không tệ, hắn sao có thể nỡ đóng cửa cho khỏe cơ chứ?

Dù sao thì quán cũng đóng cửa rồi, Trình Ngộ cũng xách vali đi du lịch nước ngoài rồi, cả ngày Diệp Gia nhàn rỗi ở nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nằm trên giường, nhàm chán, suy sụp, nghĩ về đàn ông, trên bụng lại thêm một cục mỡ, trên mặt thì mọc thêm cục mụn.

Không thể tiếp tục như thế này nữa rồi!

Diệp Gia nghiến răng.

Quyết định ra ngoài tìm một công việc bán thời gian.

Trùng hợp là đầu bếp chỗ Diệp Gia có quen biết một người bạn, người đó giới thiệu cho Diệp Gia một công việc ngắn hạn, huấn luyện dã ngoại đặc biệt dành cho sinh viên tốt nghiệp Học viện Cảnh sát Đại học S đang thiếu đầu bếp chính, thời gian là 2 tuần, lương 300 tệ một ngày.

Diệp Gia đang ngồi trên xe buýt ồn ào náo nhiệt, nên không nghe rõ nhiều, chỉ nghe thấy lương ngày của đầu bếp, liền lập tức đồng ý.

Xách theo hành lý và thùng đóng đồ, gặp nhau ở đường quốc lộ ngoại ô đã hẹn trước đó, một hàng đồng phục màu đen, những gương mặt trẻ trung đầy tự hào và tươi tắn và chiếc xe buýt có hiệu logo trường học quen thuộc đã đến.

Vòng đi vòng lại vẫn là không thể tách rời được đại học S.

Các sinh viên trật tự lần lượt lên xe, Diệp Gia báo cáo với người phụ trách nơi đó rồi cũng lên xe, ngồi xuống bên cửa sổ, một chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc lướt qua cô.

Mặt trời chói lóa, cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, anh đã bước xuống xe, cũng mặc một bộ quân phục màu đen, đi cùng là một đôi ủng cổ cao màu đen, dưới ánh nắng chói chang vô cùng bắt mắt.

Diệp Gia sờ l*иg ngực mình, cảm thấy bản thân mắc chứng bệnh phản xạ có điều kiện nào đó khiến tim cô đập nhanh hơn mỗi khi nhìn thấy anh.

Có mấy giáo viên đang trò chuyện với anh ở bên đường, lấy ra một tấm bản đồ, rồi chỉ phía cuối đường, Phó Tri Duyên nghiêm túc lắng nghe, gật gật đầu rồi sau đó lên xe.

Từ đầu đến cuối anh không hề liếc nhìn phía xe buýt lần nào, nhưng sinh viên ở trên xe đã muốn bùng nổ lên rồi.

“Tớ nghe nói giáo sư Phó Tri Duyên sẽ đảm nhận làm huấn luyện viên trưởng!”

“A! Xong đời rồi!”

“Tớ lại thấy quá ư là tuyệt vời! Có thể chung đυ.ng sớm tối tận mười ngày với giáo sư Phó lận đó nha!”

“Thầy ấy chắc là rất nghiêm khắc!”

“Rõ ràng!”

Phản ứng của nam sinh và nữ sinh hiển nhiên là rất khác nhau.

Mà phản ứng của Diệp Gia và mấy sinh viên kia hiển nhiên cũng không giống nhau.

Quanh đi quẩn lại vẫn là anh.

Trốn không thoát, tách không rời.

Địa điểm của khóa huấn luyện đặc biệt là khu rừng bán nguyên sinh sâu trong Lộc Sơn.

Xe chạy dọc theo con đường núi quanh co, càng đi vào, bụi rậm càng thêm hoang vu, xung quanh là một mảng màu xanh lá đẹp mắt, không mất bao lâu, xe chạy vào khe núi, có một vùng đất bằng phẳng được tạo ra đặc biệt ở ngọn núi, Trên mặt đất bằng phẳng, có một số tòa nhà và lều quân đội màu xanh lá cây. Đây có vẻ là trại huấn luyện đặc biệt cho chuyến đi này. Khu rừng rậm cách đó không xa được bao quanh bởi sông và suối, hợp thành một cái hồ trông giống như một viên ngọc trai xanh.

Không khí trong lành, cây thông đâm chồi nảy lộc, cây cối xanh tươi, chim hót côn trùng kêu vang.

Thật là một bồng lai tiên cảnh với non xanh nước biếc.

Các sinh viên xuống xe tập trung thành từng hàng trên bãi đất rộng rãi bằng phẳng.

Thao trường được đặc biệt lập ra có đường chạy, cũng có đủ loại chướng ngại vật huấn luyện, và còn có cả sân tập bắn.

Diệp Gia xuống xe, cẩn thận mà ngó trái nhìn phải, xe của anh đậu trước một tòa nhà nhỏ màu trắng, nhưng cô chẳng thấy người đâu.

Cô thở phào một hơi, người phụ trách là một cô gái tóc ngắn khoảng chừng 26 27 tuổi, tên là Trịnh Lam, Diệp Gia gọi cô ấy là chị Trịnh, Cô ấy là nhân viên hậu cần phụ trách khóa huấn luyện đặc biệt này, theo như lời cô ấy thì thời gian của khóa huấn luyện đặc biệt này là một tháng, nửa tháng ở trong núi và nửa tháng ở thành phố, trong núi thì chủ yếu là tập huấn thể chất, về thành phố thì sẽ khảo xét tất cả mọi mặt, bao gồm cả giao thiệp và thu thập thông tin tình báo v...v...

Trịnh Lam sắp xếp cho Diệp Gia một phòng đơn nơi hậu cần, trong phòng có một chiếc giường sắt, chăn bông màu xanh bộ đội, một cái bàn vuông nhỏ, một cái tủ, tuy rằng tất cả đồ vật khá là đơn giản, nhưng dù sao cũng rất sạch sẽ.

Trịnh Lam nói: “Em nghỉ ngơi một lát đi, nửa tiếng sau thì đến nhà bếp chuẩn bị cơm tối, nghe nói tài nấu nướng của em rất ngon, thực ra cũng không cần phải quá cầu kỳ đâu, cơm tập thể thì chỉ cần đảm bảo vệ sinh và sạch sẽ là được.”

Diệp Gia gật đầu: “Dạ em biết rồi, chị Trịnh cứ đi bận việc đi ạ.”

Trịnh Lam ra khỏi phòng, Diệp Gia đi tới bên giường, từ xa xa đối diện chính là ngôi nhà nhỏ nơi mà xe ô tô màu đen của Phó Tri Duyên đã đậu.