Thất Giới Hậu Truyện

Chương 196: Tân Nguyệt xuất chiến




Nhưng một tên của Phùng Vân hội tụ pháp quyết bốn phái Phật, Ma, Đạo, Nho, ngoại trừ thuộc tính hắc ám của Ma tông pháp quyết ra, còn lại ba loại pháp quyết không loại này có thể khắc chế được. Điều này khiến người áo đen khó mà chịu đựng được, lập tức rống lên điên cuồng, khí tức âm tà trong cơ thể tán loạn, kinh mạch trong cơ thể nhanh chóng loạn hẳn, chân nguyên nghịch chuyển nhanh chóng lũy kế, cuối cùng thân thể huyết nhục nổ tung, máu thịt tung tóe.

Một tiếng ầm vang lên rất lớn, làn sáng tan đi.

Phùng Vân từ trên không trung rơi xuống dưới, Mạc Ngôn và Lộc Di Phong cũng đồng thời đổ ầm xuống đất.

Trận chiến này ba người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng hủy diệt được cơ thể huyết nhục của người áo đen nhưng lại chưa từng hủy diệt được nguyên thần của hắn.

Thấy vậy, người ba phái Băng Nguyên đã cảm thấy vui mừng, còn những người xem khác lại hơi thất vọng.

Cuồng phong tan đi để lộ nguyên thần của người áo đen, chỉ thấy hắn là một đám mây đen như mục, to nhỏ không quá ba thước, đang lơ lửng giữa không trung phát ra những tiếng gào thét chói tai.

Thiên Lân nhẹ nhàng bay lên, ánh mắt nhìn chằm chằm mây đen, trầm giọng nói:

- Ngươi thật ra đến từ đâu? Có thể biết được một người gọi là U Vô Thường?

Trong mây đen, một âm thanh căm hận và nóng nảy đáp lại:

- Muốn biết lai lịch của ta, ta không cho ngươi biết. Còn về U Vô Thường, ta tự nhiên biết được, ngươi hỏi hắn làm gì?

Thiên Lân ánh mắt dao động, lạnh lùng nói:

- Chuyện đã đến mức này, ngươi cho là còn có thể che giấu được thân phận chăng? U Vô Thường một năm trước giao chiến với ta, cũng bị hủy diệt cơ thể huyết nhục. Bây giờ ngươi lại rơi vào con đường cũ, ngươi cho là ngươi còn có vận may của hắn có thể thoát khỏi chỗ này sao?

Trong mây đen, thanh âm đó cười lớn nói:

- Muốn lưu ta lại, ngươi quả thực là người nằm mộng.

Thiên Lân trầm tư một lúc, trong mắt lóe sáng ánh kỳ lạ, đột nhiên nói:

- Nghe nói pháp quyết môn phái Cửu U quỷ dị, ta hôm nay thật muốn thử qua một lần.

Tiếng cười dừng lại, trong mây đen âm thanh hỏi ngược lại:

- Thiên Lân, ngươi xác định bản thân không bị sai lầm chứ?

Thiên Lân lạnh nhạt nói:

- Đối với người sắp chết, đúng và sai có quan hệ gì đây?

Trong tiếng phản bác, Thiên Lân hai mắt khép hờ, một luồng sóng tinh lực kỳ dị theo sự khống chế của hắn hệt như một thanh kiếm bén châm thẳng vào trong đám mây đen.

Bật kêu kinh hãi, thanh âm đó nói:

- Thiên Lân, ngươi thật ra là ai, pháp quyết này ngươi từ đâu …

Thiên Lân cắt ngang câu nói, hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai, vì sao không dám để lộ danh tính?

Trong lúc nói, Thiên Lân thân thể phân ra hệt như hoa tuyết phân bố đầy trời khắp khu vực.

Phát hiện được hành động của Thiên Lân, trong mây đen vang ra thanh âm hận thù:

- Thiên Lân, hãy chờ đó, ta sẽ quay lại tìm ngươi!

Ánh đen lóe lên, nguyên thần của người áo đen liền hóa thành một điểm ánh sáng biến mất giữa không trung.

Ánh sáng nhạt lóe lên, Thiên Lân xuất hiện, vẻ mặt kỳ dị nói:

- Lần tới ngươi có lẽ sẽ không còn có cơ hội nữa rồi.

Bốn phía, người xem vẻ mặt khác nhau, ngầm suy tư tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì đây.

Trước mắt, tại đó tổng cộng có hai mươi ba người, ngoại trừ Quý Hoa Kiệt hai người trên đỉnh Thiên Nữ, còn lại trong hai mươi mốt người, ba phái Băng Nguyên chiếm đến mười hai người, bị trọng thương bốn người, bị thương nhẹ một người.

Còn lại chín người, ngoài Ngốc Tiên Ông, Hắc Ưng và Bạch Phát Ngân Đồng, Bạch Phát Yêu Đồng ra, những người còn lại đều có mục đích riêng, hai bên có thể nói là thế lực quân bình.

Giữa không trung, Lục Mị Tà Âm giao chiến với Điền Lỗi đã lâu, hai người có đặc điểm cố kỵ lẫn nhau, cứ liên tục duy trì tình hình giằng co, xem ra trong thời gian ngắn khó mà phân thắng bại được.

Như vậy, những người còn lại ai nấy có sách lược, hoặc là vì U Mộng Tiên Lam, hoặc vì mục đích khác, tất cả đều ngầm thi triển một trận so tài thực lực và trí tuệ.

Làn sóng lắng xuống, sóng khác lại xuất hiện.

Cục thế phức tạp đan xen, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào đây?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Liếc qua ba người Phùng Vân trọng thương, Hàn Hạc nhướng mày nói với Công Dương Thiên Tung:

- Giá của trận chiến này không nhẹ, tiếp theo chúng ta phải cẩn thận mới được.

Công Dương Thiên Tung gật nhẹ, trầm giọng nói:

- Lúc phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, chúng ta phải tốc chiến tốc quyết.

Hàn Hạc hơi do dự, quét mắt qua địch nhân trước mắt, trầm ngâm nói:

- Với tình thế trước mắt, chúng ta không nên vận dụng tất cả sức mạnh, phải để phòng bất trắc.

Công Dương Thiên Tung hỏi lại:

- Ý của ông thế nào?

Hàn Hạc nhẹ giọng nói:

- Thiên tôn trước đây đã từng nói, lựa chọn trong lúc này quyết định thành bại. Trước mắt chính là lúc chúng ta phải lựa chọn rồi.

Công Dương Thiên Tung nghi hoặc nói:

- Ông dự tính lựa chọn thế nào?

Hàn Hạc nghiêm túc nói:

- Bắt giặc trước hết bắt vua, đuổi được người áo đen rồi, tiếp theo phải đuổi người phiền toái khác.

Công Dương Thiên Tung suy đoán:

- Ma Ưng môn?

Hàn Hạc không đáp, thoáng gật đầu, ánh mắt kỳ quái liếc Tân Nguyệt.

Dường như phát hiện được ánh mắt của Hàn Hạc, Tân Nguyệt ánh mắt biến khác, liếc Hàn Hạc rồi sau đó hình bóng thoáng động đã đến trước mặt Ngốc Thiên Ông.

- Trận chiến trước kia của chúng ta còn chưa kết thúc, bây giờ chúng ta tiếp tục tỉ thí, xuất chiêu đi.

Ngắn gọn rõ ràng, Tân Nguyệt giữ nguyên khí chất lạnh lùng cao ngạo.

Ngốc Thiên Ông bật cười ha hả, trả lời:

- Muốn tìm chết cũng không cần phải gấp, đợi một đôi kia đánh xong rồi chúng ta mới tiếp tục trận chiến lúc trước cũng chưa muộn.

Tân Nguyệt tay ngọc múa lên, trường kiếm run rẩy khởi động, tiếng kiếm ngâm liên miên như rạch nứt không khí ép thẳng đến Ngốc Thiên Ông.

- Sớm muộn phải đánh, ngươi muốn đấu với ta chứa không phải người khác.

Ngốc Thiên Ông thôi cười, chăm chú nhìn Tân Nguyệt một lúc, âm hiểm nói:

- Ngươi quả thật muốn tìm chết bây giờ?

Tân Nguyệt ngang nhiên không sợ đón lấy ánh mắt của lão, lạnh lùng nói:

- Thời gian cách một năm, ân oán như cũ. Bây giờ là lúc kết thúc tất cả mọi chuyện.

Ngốc Thiên Ông hừ lạnh nói:

- Nếu ngươi cố chấp tìm chết, ta trước hết thu thập ngươi đã.

Tay phải múa lên, trường thương đâm ra, mũi thương lay động đâm tới đâm lui lấp lánh ánh đỏ như máu, tất cả hệt như rắn trời lưu động bao trùm khắp toàn thân Tân Nguyệt.

Dời người đi, Tân Nguyệt người theo cùng với kiếm, phiêu dật như gió, nhanh như sấm, làn kiếm dày đặc đan xen với nhau, tạo thành một màn kiếm ảnh như nước trút liên miên không dứt, chớp mắt đã va chạm với trường thương của Ngốc Thiên Ông vài trăm lần, bộc phát hoa lửa chói chang và những tiếng sấm liên tục.

Trường thương đấu với kiếm, luận về trọng lượng và mức độ đều chiếm ưu thế.

Lại thêm Ngốc Thiên Ông có tu vi cảnh giới Quy Tiên, mới gặp nhau liền hất Tân Nguyệt cả người và kiếm bắn tung đi.

Thân hình loáng lên, Tân Nguyệt thi triển Phiêu Tuyết thân pháp, vài trăm ảo ảnh tự động phân tán hệt như bọt sóng bị nghiền nát khiến người khác không kịp nhìn.

Thừa dịp này, Tân Nguyệt múa lên trường kiếm, Phi Tuyết kiếm quyết hội tụ khí lạnh, chỉ thấy vài trăm cột băng từ bốn phương tám hướng xông thẳng về Ngốc Thiên Ông, hệt như mây mù buộc chặt đến cơ hồ không thể trốn được.

Bật cười lạnh, Ngốc Thiên Ông khinh thường nói:

- Trò đùa nhỏ nhoi cũng dám bêu xấu, ngươi quả thật không lượng sức mình.

Còn đang nói trường thương đã giơ cao, cổ tay dùng lực khiến thanh trường thương to lớn gào thét chuyển động, thân thương lóe lên ánh đỏ rực, theo sự khống chế của lão nhanh chóng khuếch tán, hình thành một cột sáng phóng ra ngoài, chớp mắt đã bành trướng đến chừng ba trượng, chấn vỡ toàn bộ công kích của Tân Nguyệt.

Kêu nhẹ một tiếng, ảo ảnh Tân Nguyệt bố trí bên ngoài lập tức biến mất để lộ bản thể của nàng vừa hay ở bên trái của Ngốc Thiên Ông.

Chăm chú nhìn cường địch trước mắt, Tân Nguyệt vẻ mặt trầm tĩnh, trong não ý nghĩ chuyển biến, nàng đang suy tư đối sách.

Thực lực của Tân Nguyệt trong một năm này có thể nói là tăng mạnh vô cùng, chỉ đơn thuần nói về tu vi cũng đã bước vào cửa cảnh giới Quy Tiên.

Nhưng chỉ bằng vào điểm này, nàng còn chưa đủ sức đánh thẳng với Ngốc Thiên Ông, vì thế nàng phải suy nghĩ cân nhắc.

Tân Nguyệt có hai đại tuyệt kỹ, một là Đằng Long Cửu Biến hiệu xưng là tuyệt kỹ vô thượng của Đằng Long cốc, nhưng nàng còn chưa từng lĩnh hội hoàn toàn.

Cái thứ hai chính là kiếm quyết do Thiên Đao khách truyền thụ, bá đạo vô cùng, không gì chống nỗi, không phòng ngự nào không phá vỡ được.

Trước mắt, Tân Nguyệt đang suy xét, dùng toàn lực không để lại chút nào hay phải tùy cơ ứng biến không để dấu vết.

Thời gian thúc động chiến cục.

Khi Tân Nguyệt đã có quyết định, cột sáng khuếch tán của Ngốc Thiên Ông đã hệt như một thanh đao bén đâm thẳng tới.

Không kịp do dự, Tân Nguyệt miệng kêu nhỏ một tiếng, trường kiếm trong tay chuyển hẳn, thân kiếm run rẩy lấp lánh ánh đỏ rực, phát xuất ra kiếm khí đỏ hồng lập tức chém nát đao sáng đang đâm thẳng tới.

Sau đó, Tân Nguyệt thân thể bắn lên, người giữa không trung đảo chuyển quay cuồng, trường kiếm trong tay ánh đỏ như lửa bắn ra vài trăm làn kiếm, tất cả hệt như có linh tính vậy, trong quá trình tiến lên tự do tổ hợp thành chín thanh kiếm sáng lấp lánh, dùng thế Cửu Cung phong kín lối thoát của Ngốc Thiên Ông.

- Được, mạnh bạo đó, ta thích lắm. Xem chiêu.

Trường thương múa lên, kình khí như sấm động. Ngốc Thiên Ông hệt như một dũng sĩ hiếu chiến, múa binh khí vô cùng thuần thục, triển khai một loạt công kích thẳng thắn với Tân Nguyệt.

Lập tức, thương kiếm gặp nhau, hoa lửa như mưa liên miên không ngừng khi công kích kéo dài liên tục va chạm, trong làn sáng đầy trời truyền ra những tiếng sấm động chói tai.

Theo lý, trường thương của Ngốc Thiên Ông phối hợp với thực lực của lão phải cương mãnh vô cùng, có thể nói không gì ngăn được.

Nhưng lần này, kiếm pháp của Tân Nguyệt có khác biệt, xem ra có vẻ tầm thường lại sắc bén vô cùng, mỗi lần va chạm vào mũi thương của Ngốc Thiên Ông, nó đều có thể dễ dàng phá vỡ luồng khí hộ thể trên trường thương, trực tiếp tác dụng vào trường thương, đánh cho hai tay Ngốc Thiên Ông tê dại, miệng gào thét không ngừng.

Bốn phía, người xem vẻ mặt kinh dị, không phải vì sự mạnh mẽ của Ngốc Thiên Ông mà chính vì kiếm thuật của Tân Nguyệt.

Những người có mặt tu vi tuy có khác nhau, nhưng đều không phải hạng tầm thường.

Bọn họ quan sát đã lâu, chỉ thấy kiếm quyết Tân Nguyệt tuy bất phàm nhưng lại không nhìn ra được chỗ thần kỳ nào, vì sao nàng lại có thể dễ dàng đánh tan công kích của Ngốc Thiên Ông vậy?

Về vấn đề này, Thiên Lân chỉ biết có quan hệ với Thiên Đao khách, nguyên nhân cụ thể hắn cũng không hiểu được.

Còn đối với những người khác, bao gồm cả Hàn Hạc, Công Dương Thiên Tung, Hoàng Kiệt mấy cao thủ cũng không nhìn ra được chút dấu tích nào, mọi người trong lòng tự nhiên vừa kinh ngạc vừa kỳ quái.

Một tiếng quát to khiến mọi người chú ý, chỉ thấy Ngốc Thiên Ông bay thẳng lên trời, toàn thân lửa đỏ vây phủ, hai tay nắm chắc trường thương, mắt lóe lên ánh cừu hận, một luồng khí thế điên cuồng hoang dã đang theo sự dao động tâm tình của lão mà nhanh chóng khuếch tán.

Giữa không trung, vầng mây như lửa, hoa tuyết tan biến, một con ưng khổng lồ do ánh đỏ tạo thành giương cánh bay lên đứng xa xa sau lưng Ngốc Thiên Ông, khiến cho người ta cảm thấy một loại chim ưng bay thẳng lên trời, chụp xuống muôn dân.

Tân Nguyệt thấy vậy vẻ mặt hơi biến, biết đã chọc giận Ngốc Thiên Ông, tiếp theo sẽ thực sự giao chiến.

Tâm tư biến chuyển, Tân Nguyệt bay lên tầng mây, tay trái chắp sau lưng, tay phải trường kiếm chỉ lên trời, toàn thân lấp lánh ánh như ngọc, hệt như tiên tử giáng phàm, khiến cho người ta cảm thấy thánh khiết mà lại lạnh lùng cao ngạo.