Thất Giới Hậu Truyện

Chương 610: Trọng phản nhân gian (Quay về nhân gian) – phần 3




Gầm lên giận dữ một tiếng, Ảo Ảnh bắn thẳng lên không, còn chưa đến độ cao trăm trượng, một luồng khí thế hệt như núi Thái Sơn đè xuống trên đầu lập tức vững vàng áp chế được Ảo Ảnh. La lên một tiếng thất thanh, Ảo Ảnh ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy Hải Nữ hai tay giang ra, toàn thân ánh sáng ngũ sắc luân chuyển, khí thế kinh người ngưng đọng không gian quanh đó, thi triển kết giới cực nặng khóa chặt Ảo Ảnh vào trong không gian khí của Hải Nữ.

Ra sức giãy dụa, Ảo Ảnh thất kinh hồn vía, không ngờ được tu vi Hải Nữ lại kinh người đến như vậy, có thể từ xa ngưng đọng bản thân ở giữa không trung. Phát hiện được không ổn, Ảo Ảnh gầm giận như sấm, ráng sức đề chân nguyên lên lên gấp chục lần, ý đồ muốn xé mở khóa khí của Hải Nữ, kết quả lại uổng công vô ích, trọng thương hộc máu.

Nhìn Ảo Ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tinh nghịch của Hải Nữ tràn đầy ánh sáng thần thánh, giọng nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Hải Mộng Dao, chính là đồ đệ của Lục Vân, thần Thất giới.

Hai tay bắt chéo, Hải Nữ bắt đầu tạo áp lực, khống chế không gian vặn vẹo dần dần từng bước đẩy Ảo Ảnh vào cảnh tuyệt vọng. Trên mặt đất, Diệp Tâm Nghi và Lục Văn Vũ quan sát cảnh giao chiến, khuôn mặt lộ ra nụ cười.

Người khổng lồ Thiên Thạch, Hồn Ma Quân, Liệt Sơn thần thú thì ánh mắt biến hẳn, rõ ràng cảm thấy rất kinh hãi trước thực lực của Lục Vân và bốn nàng. Cách vạn năm, hai thế hệ tập trung, kết quả như vậy làm sao không khiến cho người khổng lồ Thiên Thạch, Hồn Ma Quân và Liệt Sơn thần thú không thở dài được.

Giữa không trung, Thương Nguyệt sau khi quan sát một lúc, chủ động phá vỡ thế cục giằng co. Đối với sự tà dị của Dạ Ma Quỷ Nhãn, Thương Nguyệt ít nhiều hiểu được một số chuyện, trong lòng ngầm biết hắn là vật cực âm cực tà, vì thế thi triển Phượng Hoàng Niết Bàn, toàn thân có lửa đỏ vây phủ bừng bừng, ngọn lửa đỏ rực chiếu sáng tới chân trời.

Thời khắc đó, Dạ Ma Quỷ Nhãn cảm nhận được nguy cơ, miệng gầm giận liên miên, đôi mắt đỏ thẫm bắn ra từng ánh mắt quỷ dị, ý đồ muốn khống chế Thương Nguyệt. Đối mặt với loại công kích này, Thương Nguyệt ngửa mặt lên trời kêu to, thân thể lập tức hóa thành ánh sáng biến ra một con phượng hoàng lửa, cùng với ngọn lửa hừng hực bắn thẳng đến Dạ Ma Quỷ Nhãn. Trong quá trình tiến lên, con phượng hoàng lửa vẫy đôi cánh, há miệng phun ra một lưới sáng màu xanh tím, liên tục phá vài trăm ánh mắt quỷ dị màu đỏ thẩm, lập tức đánh trúng vào thân thể của Dạ Ma Quỷ Nhãn.

Kêu thảm một tiếng, Dạ Ma Quỷ Nhãn nhanh chóng né tránh, lại không ngờ được Thương Nguyệt đã sớm có phòng bị, trong khu vực lân cận bố trí một kết giới lửa đỏ. Như vậy, Dạ Ma Quỷ Nhãn trong tình trạng bị trọng thương không có sức phản kháng, chỉ đành né tránh trong một không gian nhỏ bé. Cuối cùng, Dạ Ma Quỷ Nhãn bị ngọn lửa sáng do con phượng hoàng lửa phát xuất luyện hóa, bị diệt cả hồn lẫn xác.

Lại nói đến Huyền Minh và Trương Ngạo Tuyết, tình hình giao chiến giữa hai người rất kịch liệt, trước đây Thương Nguyệt và Bách Linh đã từng liên thủ giao chiến cũng chưa hề chiếm được chút ưu thế nào, có thể thấy được thực lực Huyền Minh mạnh mẽ đến như thế nào. Trương Ngạo Tuyết một mình ứng chiến, nhanh chóng bị sương đen bao trùm, chìm vào tình cảnh khốn khó. Nhưng Trương Ngạo Tuyết cũng không phải là người thường, kiếm quyết của nàng bá đạo có thể nói độc nhất vô nhịn trên đời, không bao lâu đã chém nát sương đen, thoát khỏi tình cảnh khốn khó.

Huyền Minh hơi kinh ngạc, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến, thiếu Vĩnh Minh Đăng hạn chế, “Hắc Thạch Huyền Dương Âm Sát quyết” của y phát huy được thực lực kinh thế hãi tục, từng chiêu từng thức mặc dù không tinh diệu nhưng lại có sức mạnh xông đến tận trời, đánh cho Trương Ngạo Tuyết phải liên tục thối lui. Thực lực như vậy khiến người ta phải khiếp hãi vô cùng, không hề thua kém Địa Âm Thiên Sát năm xưa chút nào, điều này khiến cho Trương Ngạo Tuyết vô cùng khiếp sợ.

Múa kiếm chống địch, Trương Ngạo Tuyết nhờ vào sức mạnh của thần kiếm, lại phối hợp với kiếm chiêu tinh diệu, vừa kiềm chế Huyền Minh, vừa tìm kiếm nhược điểm của y. Huyền Minh tự nhiên hiểu rõ tâm tư của Trương Ngạo Tuyết, lập tức tấn công mạnh mẽ, ép cho Trương Ngạo Tuyết phải đấu thẳng để dùng tu vi cực mạnh đánh bại Trương Ngạo Tuyết.

Lúc này, vừa hay đúng lúc Ảo Ảnh bị Hải Nữ vây khốn, Huyền Minh giật mình với chuyện này, lập tức bỏ qua Trương Ngạo Tuyết xông thẳng đến Hải Nữ. Trương Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, quát to:

- Muốn chạy, không dễ dàng thế đâu.

Cổ tay đảo chuyển, ánh kiếm như mưa, làn kiếm liên miên không ngừng đan xen kết hợp, hóa thành vài chục thanh kiếm sáng khổng lồ, công kích thẳng đến Huyền Minh. Nóng nảy vì người thân, Huyền Minh không kịp phản kích, tùy ý phất tay đánh bay vài thanh kiếm sáng, thân thể đến gần chỗ Hải Nữ, tay phải phất lên, bóng chưởng dày đặc, Huyền Minh trong lúc vội vã giận dữ phát xuất, chưởng lực của y mạnh mẽ đến thế nào có thể tưởng tượng được.

Hải Nữ tròng mắt đảo tròn, khóe miệng hiện lên nụ cười tinh quái. Tay phải điều chỉnh giữa không trung xảo diệu đẩy một chưởng này của Huyền Minh áp thẳng lên người của Ảo Ảnh.

Như vậy, trường khóa không khí do Hải Nữ bố trí lập tức tan rã, nhưng một chưởng của Huyền Minh hung tàn đánh trúng Ảo Ảnh, hất Ảo Ảnh bay vọt đi.

Rên lên một tiếng, Ảo Ảnh kinh mạch bị hủy hết, liếc Huyền Minh ập đến, nhẹ giọng nói:

- Một chưởng thật ác độc, đây chính là lễ ra mắt sau vạn năm ngươi tặng cho ta.

Huyền Minh sửng người, lập tức thức tỉnh, vội vàng nói:

- Ảo Ảnh, ta quả thật đáng chết, nàng có bị nặng lắm không?

Bật cười khổ sở, Ảo Ảnh toàn thân ánh sáng tản đi, để lộ một hình bóng thướt tha mềm mại cùng một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trong mắt đầy sự thất vọng.

- Kinh mạch bị hủy hết rồi, ngươi nói xem có nặng hay không? Ồ, cẩn thận!

- Huyền Minh, thời gian không còn sớm nữa, phải kết thúc thôi.

Thanh âm lạnh lùng khốc liệt vang lên từ miệng của Trương Ngạo Tuyết.

Thời khắc đó, Trương Ngạo Tuyết thừa cơ Huyền Minh phân tâm, thi triển tuyệt kỹ cực mạnh nhất Thiên Trọng Trảm, dùng ngàn vạn bóng kiếm ngưng tụ thành một cái Bát Quái màu tím ngọc, phát động công kích có tính hủy diệt nhắm thẳng đến Huyền Minh. Tai nghe được tiếng nhắc nhở của Ảo Ảnh, Huyền Minh lập tức tỉnh lại, quay người nhìn thấy tình hình chung quanh. Y lập tức rống lên giận dữ, hai tay múa lên rất nhanh, dùng mười thành tu vi thúc động Hắc Thạch Huyền Dương Âm Sát quyết, toàn thân có ánh sáng hai màu xanh đỏ đan nhau. Hai khí âm dương vây phủ bên ngoài, quả thật rất kinh người. Đáng tiếc Huyền Minh tuy khí thế kinh người lại gặp phải Thiên Trọng Trảm bá đạo vô cùng, loại kiếm chiêu hủy diệt có thể tăng uy lực lên gấp trăm lần thì căn bản sức người không thể nào chống lại được.

Như vậy, Huyền Minh đã định sẵn phải thất bại, tuy phản kích kịch liệt, nhưng cuối cùng không tiếp được Thiên Trọng Trảm của Trương Ngạo Tuyết, bị một kiếm chém nát. Thời khắc đó, Ảo Ảnh lộ hẳn diện mục thật của mình kêu lên một tiếng thất thanh, không kịp nghĩ đến thân thể trọng thương, phóng thẳng đến nguyên thần vỡ nát của Huyền Mình, dường như muốn giữ lại chút hơi thở của y.

Trương Ngạo Tuyết thu kiếm vào vỏ, nhìn Ảo Ảnh một lúc, thấy Ảo Ảnh nguyên thần vỡ nát sắp sửa bị hủy diệt, cũng không muốn ra tay làm gì nữa, kéo Hải Nữ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, quay về bên Diệp Tâm Nghi, tụ hội cùng Thương Nguyệt và Bách Linh.

Giữa không trung, Ảo Ảnh cười như ngây như ngô, thân thể trọng thương lảo đảo muốn ngã xuống, miệng lẩm bẩm nói:

- Té ra khi kết cục sắp đến, định mệnh như vậy, ta thật sự không cam tâm!

Một câu cuối cùng, tiếng của Ảo Ảnh đột nhiên trở thành cao vút chói tai. Nhưng chỉ chốc lát sau, thân thể của Ảo Ảnh dần dần hóa thành ánh sáng, tạo thành một tấm gương khổng lồ lơ lửng trên trời. Từ xa xa nhìn lại, mặt gương trắng như tuyết, ở giữa xuất hiện hai bóng người một đỏ một xanh lục đang từ từ tiến gần đến nhau, đưa mắt nhìn lẫn nhau.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồn Ma Quân lắc đầu thở dài. Thương Nguyệt, Bách Linh, Hải Nữ, Diệp Tâm Nghi lại la lên thất thanh, không ngờ cảnh tượng cuối cùng thấy được trên màn ảnh năm xưa lại bất ngờ xuất hiện lúc này, thật ra điều này dự báo cho chuyện gì đây?

Trong lúc suy tư, mặt kính giữa không trung bắt đầu vỡ nát, trong hai bóng hình một đỏ một xanh đó, bóng màu đỏ âm thầm vỡ nát, bóng màu xanh lục lại đột nhiên rơi xuống, hóa thành bụi trần ai rơi vào đầm máu ở giữa trung tâm của Cửu Long đại trận.

Đến lúc này, cuộc chiến bốn nàng ra tay đã kết thúc viên mãn, chỉ còn lại Lục Vân và Cửu Anh vẫn ở xa xa còn đấu sức. Vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Thời gian không còn sớm nữa, con đi nhắc nhở sư phụ của con, bảo người hãy nhanh lên một chút.

Hải Nữ bật cười duyên, bắn mình lên không trung, chớp mắt đã đến gần khu vực giao chiến.

- Sư phụ, sư nương nói thời gian không còn nhiều nữa, bảo người hãy nhanh lên một chút.

Lục Vân nghe vậy, liếc nhìn Cửu Anh thân hình khổng lồ, điềm nhiên nói:

- Đại cục đã định rồi, ngươi còn muốn so tài tiếp nữa không?

Cửu Anh rống to một tiếng, có phần đau thương trả lời:

- Nếu đã định sẵn, hà tất phải nói thêm làm gì nhiều. Đến đây, Lục Vân, hãy cho ta được thấy bản lĩnh chân chính của ngươi.

Lục Vân trầm giọng nói:

- Ngươi thật sự muốn thấy, không hối hận phải không?

Cửu Anh cười to đáp:

- Nghĩ lại Cửu Anh ta tung hoành cả đời từ trước đến giờ chưa có chuyện gì không dám đối mặt, làm sao vì vậy mà phải hối hận.

Khẽ gật đầu, Lục Vân nói:

- Nếu đã như vậy, ta sẽ thỏa mãn tâm ý của ngươi, hãy nhìn cho cẩn thận.

Hai tay giang ra, Lục Vân từ từ bay lên, toàn thân có ánh bảy màu hiện ra, vô số ánh sáng tạo thành những phù chú ánh sáng, bố trí theo hàng theo lớp với phương vị nhất định, hệt như ngàn vạn sao trời, chớp mắt đã xua tan bóng đêm, khiến cho trong trăm dặm sáng tỏ như ban ngày.

Cửu Anh biến hẳn sắc mặt, kinh ngạc nói:

- Ngươi thật ra là ai? Không ngờ lại có được thực lực mạnh mẽ đến như vậy?

Lục Vân điềm nhiên đáp:

- Nhân gian vạn năm sau, ta được tôn là thần của Thất giới!

Còn đang nói, Lục Vân hai tay giơ cao, lòng bàn tay ẩn chứa hai khí âm dương, hóa thành hai cột sáng một đỏ một xanh, tụ lại ở trên trời tại một điểm, hình thành một quả cầu sáng tỏ bừng lên, giống như mặt trời trên đỉnh đầu. Thời khắc đó, bốn bề cuồng phong hội tụ, ánh sáng bảy màu đan nhau thẩm thấu, hình thành một loại sức mạnh hoàn toàn mới, âm thầm không một tiếng động bao trùm cả thân thể của Cửu Anh, khiến cho thân thể cường tráng khổng lồ của nó bắt đầu tan chảy ra, hơn nữa còn dần dần biến mất.

- Đây là chuyện như thế nào? Vì sao ta không cảm ứng được chút công kích nào của ngươi cả, mà lại xuất hiện tình cảnh như vậy?

Kinh hãi giận dữ vô cùng, Cửu Anh nóng nảy hỏi tới.