Thất Giới Hậu Truyện

Chương 614: Phong động thiên địa (Rung chuyển trời đất) – phần 3




Hải Mộng Dao vẻ mặt khẽ biến, trầm giọng nói:

- Sau thế nào?

Trần Ngọc Loan đáp:

- Trong kỳ Băng Tuyết đại hội, Dịch viên và Trừ Ma liên minh đều phái người tham dự. Theo tình hình chúng ta nắm được, lần tỉ thí đó vô cùng kịch liệt, cuối cùng hai người tranh đoạt danh hiệu đệ nhất đều xuất thân từ Đằng Long cốc, chính là Lâm Phàm hai mươi tuổi và Từ Tĩnh hai mươi bảy tuổi. Trận chiến đó quan hệ đến danh dự của hai người, cũng quan hệ đến Thiên Lân và Tân Nguyệt. Nghe nói trước khi tỉ đấu, Từ Tĩnh với thân phận sư huynh đã cầu hôn Tân Nguyệt, Đằng Long cốc chủ lúc đó đã đề xuất hai điều kiện. Một trong số đó chính là phải thu được danh hiệu đệ nhất, trong khi đó người Tân Nguyệt thật sự thích là Thiên Lân, vì thế trận chiến này không chỉ quan hệ đến Từ Tĩnh và Lâm Phàm, mà còn quan hệ đến Thiên Lân và Tân Nguyệt.

Hải Mộng Dao ánh mắt kỳ quái hỏi tiếp:

- Kết quả thế nào đây?

Trần Ngọc Loan điềm nhiên đáp:

- Lâm Phàm và Thiên Lân tình bạn rất sâu sắc, làm cho bản thân mình cũng là làm vì Thiên Lân, vì thế Lâm Phàm gắng hết sức giao chiến. Vào lúc quan trọng nhất, Lâm Phàm thi triển tuyệt kỹ của Đằng Long cốc đã biến mất năm trăm năm chính là Phi Long quyết, sức mạnh lúc đó chắc chắn thắng được Từ Tĩnh, đoạt được danh hiệu đệ nhất, cũng mở ra một đoạn chuyện cũ nhiều năm trước. Thì ra, khi Thiên Lân sáu tuổi, trong lúc chơi đùa với Lâm Phàm, vô tình gặp được một vị gọi là Băng Tuyết lão nhân. Thiên Lân thấy được Băng Tuyết lão nhân thực lực phi phàm, liền chỉ cho Lâm Phàm đi theo Băng Tuyết lão nhân ngầm tu luyện. Chớp mắt đã trôi qua mười ba năm, Lâm Phàm vào lúc quan trọng nhất đã thi triển Phi Long quyết do Băng Tuyết lão nhân truyền thụ, đánh bại được đồng môn huynh đệ. Nhưng vấn đề là Phi Long quyết lại liên quan đến một đoạn bí ẩn mà Đằng Long cốc đã che giấu năm trăm năm. Năm xưa, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh có ba sư đệ một sư muội, ba sư đệ cùng yêu thương cô tiểu sư muội, nhưng người được tiểu sư muội yêu thương nhất chính là Tứ sư huynh tuấn tú, hai người liền thề non hẹn biển, nhưng lại không biết có chuyện bất ngờ, khiến tất cả mọi người đều phản đối. Một đóa U Mộng Lan, si tình sáu trăm năm, chờ đến ngày gặp được nhau thì đầu bạc gặp hồng nhan.

Biết được đoạn tình ái đau thương của Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân rồi, Hải Mộng Dao cảm xúc nói:

- Quả thật cảm động lại khiến người ta phải chua xót, sáu trăm năm rồi, đã nhiều năm tháng dài đằng đẵng chờ đợi.

Tả Quân Vũ cũng lần đầu được nghe thấy đoạn chuyện xưa này, đồng ý nói:

- Đúng thế, tình yêu như vậy thâm sâu như biển, khiến người ta phải cảm thán. Bọn họ sau đó gặp nhau rồi phải không?

Trần Ngọc Loan vẻ mặt phức tạp, khẽ lẩm bẩm:

- Sau kỳ Băng Tuyết đại hội, Băng Nguyên chiến sự nổi lên liên tục, cao thủ ba phái liên thủ phản kích, triển khai một trận giao tranh sinh tử. Trận chiến đó kéo dài đến hiện nay, cao thủ ba phái phải trả giá rất nặng nề, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà tông trước sau bị hủy diệt nhưng vẫn chưa thể ngăn cản được trận tai kiếp khủng khiếp xảy ra.

Lâm Vân Phong đỡ lời nói tiếp, khẽ than lên tiếng:

- Theo những gì chúng ta biết được, Băng Nguyên cao thủ khá nhiều, trong đó có một người là Tử Vong thành chủ, nghe nói có thực lực sánh với Vu Thần năm xưa. Lại thêm Xà Thần, Cửu U, Cửu Hư, Ngũ Sắc Thiên Vực, Phong Thần phái, Thiên Tàm mấy luồng thế lực, Đằng Long cốc tuy cố gắp chống đỡ nhưng vẫn không cách nào xoay chuyển tình thế. Trước đây, Dịch viên và liên minh đã từng phái người đi hỗ trợ, kết quả lại một đi không trở lại.

Hải Mộng Dao vẻ mặt nghiêm túc, trầm giọng nói:

- Với thế lực của trung thổ lại thêm ba phái Băng Nguyên cũng không cách nào ngăn cản được trận tai ách khủng khiếp này?

Trần Ngọc Loan khổ sở đáp:

- Nói một câu thực lòng, tổng thể thực lực của Đằng Long cốc mạnh mẽ, so ra còn có mấy phần mạnh hơn tổng thể thực lực của Dịch viên và Trừ Ma liên minh.

Hải Mộng Dao nghe vậy kinh hoàng, chợt nói:

- Con hiểu rồi, mọi người tìm con là hy vọng con ra mặt hóa giải trận tai ách khủng khiếp này.

Trần Ngọc Loan lắc đầu không nói, trong mắt đầy sự đau thương.

Lâm Vân Phong khổ sở đáp lại:

- Chúng ta tìm con hoàn toàn không phải vì chuyện này.

Hải Mộng Dao nghi hoặc hỏi lại:

- Không vì chuyện này thì vì chuyện gì đây?

Lâm Vân Phong trầm ngâm giây lát, khẽ đáp:

- Trước đây, Đằng Long cốc chủ Triệu Ngọc Thanh vì đối phó với trận tai ách khủng khiếp này, đã di chuyển các đệ tử môn hạ tu vi bình thường và bá tánh trong cốc đến trung thổ, liên lạc với chúng ta. Để hỗ trợ Băng Nguyên hóa giải trận tai ách khủng khiếp, chúng ta sau khi thương nghị liền phái Dao Quang, Khiếu Thiên, Đồ Thiên, Y Tuyết và Thiên Ảnh Trương trước sau chi viện. Sau đó ta vội chạy đến Hải Vực, đem chuyện này báo cho Đông Hải và Nam Hải, hy vọng Hải Vực phái cao thủ hỗ trợ nhân gian, cùng nhanh hóa giải nguy cơ lần này.

Hải Mộng Dao khẽ cau mày, hỏi tiếp:

- Tai kiếp của Băng Nguyên đến rất kỳ quái, thật ra nguyên nhân từ đâu?

Lâm Vân Phong trả lời:

- Theo phân tích của chúng ta, chủ yếu có hai phương diện. Thứ nhất chính là Ngũ Sắc Thiên Vực, đây chính là một không gian khác lạ, có được thực lực mạnh mẽ. Bọn chúng trước mắt phái ra bốn đại thần tướng, bất kể người nào cũng là kẻ mạnh tuyệt thế, hai vị sư đệ của Đằng Long cốc chủ trước sau chết trong tay của bọn họ, Ly Hận thiên cung và Thiên Tà Tông cũng bị hủy trong tay bọn họ. Thứ hai, bên dưới Băng Nguyên có Thái Huyền Hỏa Quy, nghe nói nắm giữ năng lực của lửa đỏ trong lòng đất, có thể so với Cự Linh thiên thú hai mươi năm trước, hiện nay đã phá được phong ấn xuất hiện ở nhân gian, đây chính là nguyên nhân gây nên trận tai kiếp khủng khiếp.

Hải Mộng Dao khẽ lẩm bẩm:

- Thái Huyền Hỏa Quy, có đặc tính thế nào?

Lâm Vân Phong đáp:

- Tình hình cụ thể còn chưa biết được.

Hải Mộng Dao trầm ngâm giây lát, ngửng đầu nhìn Trần Ngọc Loan hỏi tiếp:

- Dì Ngọc Loan, nếu như sư thúc đã đi Hải Vực rồi, dì vì sao lại vội vàng theo sau.

Trần Ngọc Loan cười thê lương, khổ sở đáp lại:

- Ta đến đây chính là vì tìm con.

Hải Mộng Dao trầm ngâm một lúc, nói:

- Vẻ mặt đau thương của mọi người càng lúc càng rõ ràng hơn, xem ra còn có chuyện nào đó quan trọng chưa nói rõ được với con. Chuyện có thể khiến mọi người coi trọng như vậy chắc là một chuyện chấn động thiên hạ, không biết chuyện đó là thế nào?

Trần Ngọc Loan bật cười trầm buồn, khẽ lẩm bẩm:

- Ba ngày trước, Khiếu Thiên đột nhiên quay về trung thổ mang theo một tin tức xấu đến kinh khủng.

Hải Mộng Dao tâm thần khẩn trương, vọt miệng nói:

- Y Tuyết xảy ra chuyện gì sao?

Trần Ngọc Loan lắc đầu trả lời:

- Y Tuyết không sao cả.

Hải Mộng Dao nghi hoặc nói:

- Đằng Long cốc bị thua trận rồi?

Trần Ngọc Loan vẫn lắc đầu như cũ, trong mắt ngấn lệ rưng rưng. Hải Mộng Dao hồ đồ không hiểu, Lâm Y Tuyết không bị gì, Đằng Long cốc cũng không hề thất trận, thế thì chuyện gì mà có thể tính là xấu đến kinh khủng.

Có phần nghi hoặc, Hải Mộng Dao nhìn Lâm Vân Phong khẽ hỏi:

- Sư thúc …

Lâm Vân Phong vẻ mặt thất vọng, ánh mắt quái dị liếc Hải Mộng Dao, khó khăn lắm mới lên tiếng:

- Thiên Lân chết rồi.

Hải Mộng Dao nghe vậy, sửng mình, sau đó vẻ mặt toát ra chút tiếc nuối.

Trước đây, nàng còn muốn khi nào rảnh rỗi đi gặp vị thiếu niên tuấn tú vô song, ai ngờ hắn lại đột nhiên chết rồi, điều này sao không khiến người ta nuối tiếc? Nhưng phân tích cẩn thận, Hải Mộng Dao lại thấy không ổn. Thiên Lân tuy tuấn tú, tuy có danh hiệu thần Băng Nguyên, nhưng cái chết của hắn sao đáng coi là tin tức kinh khủng? Thật ra trong đó ẩn chứa bí mật như thế nào?

Bỏ đi sự nuối tiếc, Hải Mộng Dao lập tức khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, khẽ nói:

- Thiên Lân tuy là phi phàm, nhưng cái chết của hắn dường như hoàn toàn chưa đủ khiến mọi người phải quan trọng đến vậy, thật ra bên trong ẩn chứa bí mật nào đây?

Lâm Vân Phong không trả lời ngay mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Hải Mộng Dao, mơ hồ trong đó có vài phần áy náy và xin lỗi.