Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 1010: Phượng Hoàng chi uy




Đối mặt với con thú to lớn, Thương Nguyệt trong lòng nặng nề, biết pháp quyết kiếm thuật bình thường không có hiệu quả với nó, bản thân chỉ có thể thi triển Phượng Hoàng pháp quyết, hy vọng sức nóng của ngọn lửa có thể tạo nên áp lực nhất định cho Cự Linh thiên thú.

Ngưng thần tĩnh khí, Thương Nguyệt điều chỉnh trạng thái thân thể, sau khi đã chuẩn bị hoàn hảo, toàn thân nàng hào quang lóe lên, một tấm chiến giáp màu đỏ như máu tự động hiện ra, khiến nàng thêm mấy phần uy nghiêm và phong thái.

Sau đó, Thương Nguyệt hai tay bắt quyết, toàn thân lửa đỏ rừng rực, những ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng khuếch tán với nàng làm trung tâm, hình thành một trận đồ lửa đỏ, chớp mắt đã bao trùm phương viên vài chục dặm.

Ngoài ra, ngọn lửa do Thương Nguyệt phát ra không những phạm vi to lớn, hơn nữa thế lửa hung mãnh, đang càng lúc càng tăng trưởng, chiếu rọi lên mặt biển một vùng đỏ rực.

Ở xa xa, những người quan sát vẻ mặt kinh ngạc, cho dù là Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết cũng chưa từng nghĩ rằng Phượng Hoàng pháp quyết bá đạo như vậy.

Trên mặt biển, Cự Linh thiên thú cảm nhận được sức nóng đó, thân thể không khỏi hơi hơi chấn động, rõ ràng nó sinh sống ở đại dương, vì thế có cảm giác khó chấp nhận sức nóng của lửa đỏ nhất định.

Thương Nguyệt nắm được điểm này, lập tức gia tăng mức độ công kích, lửa đỏ bốn bề theo sự khống chế của nàng bắt đầu lan ra, nhanh chóng hình thành sáu Thái Cực Bát Quái trận đứng thẳng phân bố theo sáu hướng, hơn nữa còn giãn dài đến tận mép ngoài cùng.

Sáu trận đồ Bát Quái rực lửa vừa xuất hiện, uy lực của nó lập tức tăng mạnh, cả tầng lửa đỏ chịu ảnh hưởng của nó, lập tức giảm độ cao thêm một nửa.

Như vậy, Cự Linh thiên thú chịu sức nóng chỉ trong chớp mắt đã đảo chuyển, thân thể càng thêm phần rung rẩy hơn. Nhưng Cự Linh thiên thú dù sao cũng bất phàm, trong lòng nó biết Tứ Linh thần thú mới là uy hiếp lớn nhất, vì thế cố gắng chịu lửa đỏ thiêu đốt, không hề buông lỏng chút nào.

Phát hiện được tâm tư của nó, Thương Nguyệt chấn động đầy lo lắng, lại gia tăng chân nguyên thêm một tầng nữa, khiến thực lực bản thân gia tăng hầu như đến cực hạn.

Thế rồi, chỉ thấy sáu trận đồ bát quái đột nhiên phân ra hệt như ảo ảnh phân thân, một hóa thành sáu mươi. Cả vòng tròn phân hóa thành ba trăm sáu mươi trận đồ Bái Quái lửa đỏ, hình thành một vòng lửa đỏ to lớn, đột nhiên áp chặt xuống Cự Linh thiên thú.

Một chiêu này chính là chân nguyên tích trữ cả đời của Thương Nguyệt, hơn nữa còn được tám trận đồ lửa đỏ khuếch đại, lập tức duỗi thẳng gấp ba trăm sáu mươi lần, uy lực của nó thật kinh người, có thể nói là thiên hạ vô song.

Trên mặt biển, Cự Linh thiên thú bị một chiêu này, lập tức rống lên giận dữ, thân thể to lớn sau một hồi run rẩy, cuối cùng buông lỏng ra, hơn nữa còn nhanh chóng trầm mình xuống mặt nước.

Như vậy, chỉ thấy ánh đỏ lóe sáng, Tứ Linh thần thú phóng lên tầng mây, toàn thân hào quang tán loạn, rõ ràng đã bị hãm hại rất nặng nề.

Thấy vậy, Thương Nguyệt thu lại thế công, vui vui mừng mừng bay đến bên Tứ Linh thần thú, giọng quan tâm hỏi:

- Đại Linh nhi, ngươi bị có nặng nề không?

Liếc Thương Nguyệt, Tứ Linh thần thú trả lời:

- May là ngươi ra tay, nếu không tiếp tục cứ vậy, ta quả thật không chống nổi luồng sức mạnh đáng sợ đó.

Thương Nguyệt an ủi:

- Đừng nghĩ quá nhiều, vừa rồi ngươi bị rơi vào bẫy của nó, bây giờ hãy mạnh mẽ lên, thể hiện uy nghiêm của ngươi để giáo huấn nó cho tốt.

Hơi hơi gật đầu, Tứ Linh thần thú trả lời:

- Được, để ta, ngươi hãy lùi lại trước đi.

Thương Nguyệt mỉm cười thản nhiên, lướt về nơi xa xa.

Đưa mắt tiễn Thương Nguyệt rồi, Tứ Linh thần thú ngửa mặt kêu lên một tiếng dài, âm thanh rung trời vang vọng bốn bề khiến cho không gian lân cận vặn vẹo, mặt biển sóng lớn cuồn cuộn.

Sau một tiếng kêu, Tứ Linh thần thú thân thể tăng mạnh, chỉ trong chớp mắt đã biến thành một con vật khổng lồ thân hình vượt quá ba chục dặm, mấy người Bách Linh từ xa nhìn lại vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, mơ hồ cảm nhận một chút hy vọng.

Tiếng rít thứ hai, uy danh vang tới xa xa, dòng khí to lớn hình thành tám khe sâu trên mặt biển, dễ dàng rẻ nước biển ra, rồi kéo dài theo tám phương hướng.

Khi đó, khe sâu đến đâu, không gì chống nổi, những con thú lớn gặp phải đều hoặc bị hất bắn khỏi mặt biển, hoặc bị xẻ đôi, chỉ trong một lúc đã có chừng vài chục con bị thương.

Quay đầu tới lui, Tứ Linh thần thú liếc mắt nhìn những con thú lớn bên ngoài, sau đó đưa mắt nhìn xuống dưới chân. Ở đó, nước biển trong phương viên trăm trượng nhấp nhô nhưng lại không hề thấy hình bóng của Cự Linh thiên thú.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú hoàn toàn không kinh ngạc, nó biết rất rõ, địch nhân đáng sợ đó đang ở dưới mặt biển, nhưng nó không dám ngang nhiên phóng xuống.

Trầm tư rất lâu, Tứ Linh thần thú hai trảo múa lên phát ra hai trảo ánh sáng to lớn chụp thẳng xuống mặt biển. Lập tức, hai tiếng động to lớn vang lên, mặt biển sóng dâng ngập trời, không dưới vài chục cột nước to lớn nhấp nhô dâng tràn trên mặt biển.

Bị ảnh hưởng này, dưới đáy biển dòng ngầm cuồn cuộn, không lâu sau đã hình thành một dòng xoáy to lớn trong biển, càng lúc tốc độ càng nhanh. Sự xuất hiện của dòng xoáy với trung tâm nước chảy xiết nhanh chóng lộ ra một phần da thịt màu đen chính là nơi Cự Linh thiên thú đang ẩn mình.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú gào lên điên cuồng giận dữ, âm thanh đáng sợ chớp mắt đã khiến biển sôi lên, trong phương viên trăm dặm nước biển đồng thời dâng trào. Như vậy, Cự Linh thiên thú không còn nơi ẩn mình, cả thân hình to lớn lập tức xuất hiện.

Móng vuốt to lớn múa lên, đao sáng rẻ trời, cả móng vuốt ánh sáng dài vài chục dặm từ trên đánh xuống, hung hăng chụp thẳng vào người Cự Linh thiên thú. Sau đó, hai cánh Tứ Linh thần thú giang ra vỗ vỗ, từng luồng cuồng phong như đao hóa thành lưỡi sắc bén đáng sợ liên miên không ngừng chém xuống.

Trong biển, Cự Linh thiên thú trúng phải một kích này, lập tức gào lên giận dữ, trên lưng nứt toạc một đường máu đỏ, tuôn trào một lượng lớn máu tươi. Nhưng chỉ giây lát, vết máu tự động biến mất, thân thể khôi phục lại hình dáng.

Rít gào nho nhỏ, Cự Linh thiên thú mở to mấy trăm con mắt nhìn Tứ Linh thần thú trên không, miệng không ngớt khẽ kêu lên.

Giữa không trung, Tứ Linh thần thú thấy Cự Linh thiên thú xuất hiện, lập tức phốc xuống, hai móng vuốt, hai cánh đồng thời múa lên phát động công kích mãnh liệt với uy thế kinh thiên, sức mạnh nghiêng trời.

Lúc này, bầu trời gào lên điên cuồng, hào quang lấp lánh, dòng khí đặc quánh tuôn chảy làm tê liệt không khí, hình thành một không gian hủy diệt trong phương viên vài chục dặm di chuyển thẳng về phía Cự Linh thiên thú.

Thấy vậy, Cự Linh thiên thú miệng máu mở to, chùm sáng ánh máu phóng ra, hình thành một khu vực màu đỏ máu trên không, dễ dàng nuốt lấy thế công của Tứ Linh thần thú hóa giải được nguy cơ.

Tứ Linh thần thú thấy vậy, miệng gào thét giận dữ, hai móng vuốt liên tục múa lên, liên miên không ngừng phát động tiến công, phối hợp với sức mạnh kinh trời của hai cánh, cùng cột sáng ba sắc từ trong miệng phát ra, ba hướng cùng tấn công xuống.

Híp mắt lại, Cự Linh thiên thú nhìn kỹ Tứ Linh thần thú, đợi đến lúc nó đến gần, da thịt trơn bóng đột nhiên nở ra, ngàn vạn xúc tu trước đây phóng vút ra, lập tức cuốn lấy đối phương. Sau đó, Cự Linh thiên thú đột nhiên phát ra sức mạnh, nhanh chóng quấn chặt lấy Tứ Linh thần thú.

Phát hiện lại bị lừa vào tròng, Tứ Linh thần thú trong lòng rất giận dữ, toàn thân ánh sáng huyền ảo chuyển biến, một luồng sức mạnh hủy diệt từ trong người phát ra, chớp mắt đã đánh nát những xúc tu đó, rồi nó vội vàng phóng lên trên không.

Lúc này Cự Linh thiên thú gào lên giận dữ một tiếng, ánh đỏ như máu trong miệng bắn ra nhanh chóng, hóa thành một cột sáng đường kính vượt quá vài dặm, lập tức đánh trúng thân thể của Tứ Linh thần thú.

Gào lên thảm thiết, Tứ Linh thần thú bị bắn đi mạnh mẽ, toàn thân hào quang tán loạn, rõ ràng bị thương không nhẹ. Trên mặt biển, Cự Linh thiên thú phát ra một tiếng kêu dài tỏ vẻ khiêu khích.

Thấy vậy, Tứ Linh thần thú rất giận dữ, sau khi ổn định được thân thể liền nhanh chóng phóng xuống, mở miệng phát ra một tiếng kêu to ngưng đọng trời đất, hơn nữa còn bắn ra cột sáng ba sắc rực rỡ.

Bên dưới, Cự Linh thiên thú miệng máu mở to, cột sáng đỏ rực phá không vọt lên, kết dính với cột sáng của Tứ Linh thần thú thành một đường thẳng.

Lúc này, ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, cuồng phong đáng sợ như sóng ánh sáng khuếch tán, từ trong dần dần tản ra bên ngoài, đi đến nơi nào nước biển rung chuyển, không khí gào thét.

Cơn cuồng phong dần dần giảm đi, những con thú lớn của Hải vực ở trong cùng lập tức bị thương quá nửa, hơn nữa còn bị ép phải chìm xuống mặt biển.

Sau đó, cơn cuồng phong thổi đến chỗ mấy người Lục Doanh ở ngoài cùng, tuy đã giảm yếu quá nửa, nhưng sức gió mạnh mẽ vẫn thổi bay mấy người lên tầng mây cao.

Thực lực mạnh mẽ giao cùng một điểm, cột sáng màu sắc khác nhau tiêu hủy lẫn nhau, cả hai mạnh yếu bất định, lúc thì Tứ Linh thần thú chiếm ưu thế, lúc thì Cự Linh thiên thú đảo chuyển được thế cục, hai bên rơi vào giai đoạn giằng co.

Bốn bề, cuồng phong gào thét, dòng khí thổi với tốc độ cao xoay chuyển bên ngoài hai bên, lúc thì bành trướng ra, lúc lại thu nhỏ, tùy theo khí thế nhấp nhô của hai bên mà dao động.

Ở xa xa, mấy người Bách Linh nhô lên hạ xuống, ai nấy đều chăm chú quan sát cảnh này, vẻ mặt rất nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Xem ra thần thú của Lục Vân sợ cũng khó mà thủ thắng được.

Hơi lo lắng, Lục Doanh cất lời cắt đứt yên lặng.

Nam hải Hàn Ngọc Dương tiếp lời:

- Lúc này chưa nói rõ được, hai con thú khổng lồ này mỗi con đều có sở trường, Cự Linh thiên thú có thân hình khổng lồ, hơn nữa còn có nước biển làm bình phong, Tứ Linh thần thú hành động nhanh nhẹn, có thể lên trời xuống biển.

Đông hải Long vương cũng nói:

- Tuy có thể nói như vậy, nhưng nói cho rõ, thần thú của Lục Vân dường như cũng tổn hại không nhỏ.

Bách Linh lên tiếng:

- Kỳ thú trong trời đất không thể dùng hình dáng để luận được. Hiện nay, Tứ Linh thần thú kiềm chế được Cự Linh thiên thú, điều này cũng là hy vọng với chúng ta, vì thế chúng ta cũng nên thấy may mắn. Tiếp theo chúng ta phải suy nghĩ xem làm sao để hỗ trợ Tứ Linh thần thú hữu hiệu đánh bại Cự Linh thiên thú, cũng như kiềm chế được những con thú lớn còn lại.

Bắc hải Long vương nghe vậy, nghi ngờ nói:

- Với sức mạnh của chúng ta, làm được gì với những con thú lớn kia đây?

Bách Linh điềm nhiên bật cười, lẩm bẩm:

- Ở Ma Quỷ Hải vực, đáng sợ nhất là Cự Linh thiên thú, một khi không còn nó, những con thú lớn còn lại Hải Nữ có thể đuổi đánh được bọn chúng.

Bắc hải liếc Hải Nữ trong lòng Bách Linh, hỏi lại:

- Có phải nhờ Tỏa Long đỉnh chăng?

Bách Linh lắc đầu đáp:

- Không phải vì Tỏa Long đỉnh mà vì nguyên nhân khác.

Bắc hải Long vương không hiểu, mơ hồ nhìn Hải Nữ. Ngạc tướng quân bên cạnh ông lại hỏi:

- Chỉ có thể đuổi chúng nó chăng? Có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng được không?

Bách Linh nghiêng đầu nhìn ông, hỏi ngược lại:

- Ngạc tướng quân có cho là phải tiêu diệt toàn bộ bọn chúng không?

Ngạc tướng quân đáp:

- Ít ra như vậy cũng có thể giải trừ được uy hiếp đối với Hải vực.

Bách Linh nghe vậy lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ ẩn ý Ngạc tướng quân không thể nào hiểu được.

Trương Ngạo Tuyết bên cạnh lại lên tiếng:

- Nhớ đã từng có người nói qua, thế gian đáng sợ nhất không phải là yêu ma quỷ quái mà chính là lòng người. Một khi lòng đã thành tà đạo, cho dù chính là nữ nhân yếu đuối cũng có thể hủy diệt được vô số sinh mạng.