Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 107: Thệ Giả Quy Lai




Tại Tây Thục Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho cao thủ tam phái, lão lặng lẽ ra đứng một mình trên Dịch Thiên Các ngắm nhìn bầu trời. Chuyến đi vào Quỷ vực lần này đã kết thúc, nhưng với cái giá phải trả thực sự là quá lớn khiến lão khó có thể chấp nhận, đó là sinh mạng của mười vị cao thủ ưu tú. Trong hai nhóm xuất kích, lục cường của Lục viện có bốn người, kết quả là ba chết một sống, điều này sao chấp nhận được. Đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viên, Nho viên, Phượng Hoàng thư viện lần này đều bỏ mạng nơi Quỷ vực. Vậy tương lai liệu sẽ ra sao đây, hay lại trở về thời Thiên Kiếm viện lãnh tụ quần hùng sao?"

Nhớ lại quá khứ và nghĩ đến Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân luôn có cảm giác không hiểu rõ người đệ tử này. Đến bây giờ Huyền Ngọc chân nhân vẫn không tin Lục Vân lại dễ dàng chết nơi Quỷ vực, có lẽ hắn vẫn còn sống chắc chỉ tạm thời không quay trở về mà thôi. Màn đêm buông xuống trong sự tĩnh lặng, Huyền Ngọc chân nhân vẫn lặng lẽ đứng đó cả đêm không nói một lời, sự thay đổi duy nhất nơi lão là ánh mắt nặng trĩu chất chứa sự buồn đau."

Sau giờ ngọ, đột nhiên trên trời có có bảy đạo quang hoa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của cao thủ Dịch viên. Khi tử sắc quang hoa chói mắt lóe sáng quang mang quen thuộc, Tĩnh Nguyệt đại sư là người đầu tiên nhìn thấy liền kinh ngạc thốt lên: - Ngạo Tuyết, là Ngạo Tuyết trở về rồi, Ngạo Tuyết trở về rồi."

Mọi người thần sắc vui mừng và ai cũng chấn động trong lòng, một niềm vui sướng không kể xiết đang dâng trào."

- Thương Nguyệt cũng trở về rồi, ta có thể cảm nhận được khí tức của nó. Tốt quá rồi, bọn họ đều không chết. Do quá xúc động nên Ngọc Vô Song không kìm được nắm chặt tay của Tĩnh Nguyệt đại sư, toàn thân bà run lên nhè nhẹ."

Khi bảy đạo thân ảnh dần dần hạ xuống, tất cả người của Dịch viên kể cả Hạo Vân cư sĩ và Ngọc Vô Song đều lộ vẻ tươi cười đầy vẻ cao hứng. Đứng cạnh đó, Liễu Tinh Hồn và Kiếm Vô Trần nhìn nhau trong mắt đôi bên thấy rõ sự kinh ngạc."

Nhìn thấy thân ảnh mỹ lệ của Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, Kiếm Vô Trần thở phào nhẹ nhõm, một chút áy náy trong lòng hắn cuối cùng cũng tan theo mây khói. Còn Liễu Tinh Hồn lại im lặng nhìn lên trời, trong ánh mắt lại lóe lên một tia âm lãnh ẩn chứa điều gì đó."

Trên mặt đất nhân ảnh chớp động, mọi người nhanh chóng bước tới vây tròn bảy người và không ngừng hỏi han về chuyến đi của họ. Sau một lúc trả lời những câu hỏi dồn dập, Tử Dương chân nhân nhìn Liễu Tinh Hồn và Kiếm Vô Trần lạnh lùng hỏi:"

- Xem ra thần sắc hai người cũng không tệ nhỉ, chúng ta lại gặp nhau chắc đã làm hai người rất ngạc nhiên phải không?"

Cười ngượng ngùng, Liễu Tinh Hồn đáp:"

- Thật là một việc đáng mừng, chúc mừng mọi người đã bình an trở về, như vậy trong lòng ta cũng đỡ bất an."

Lạnh lùng nhìn lão ta, Tử Dương chân nhân thản nhiên nói tiếp:"

- Ý tốt của ngươi bọn ta không dám nhận, với loại người quên ân phụ nghĩa như hai người chúng ta không dám trông mong có được lời chúc mừng. Từ nay về sau đường ai nấy đi, đỡ phải làm phiền cao nhân Thiên Kiếm Viện các ngươi.

Lời nói mỉa mai khiến sắc mặt của Liễu Tinh Hồn trở nên hết sức khó coi, còn Kiếm Vô Trần cũng không dám hé môi."

Huyền Ngọc chân nhân nhìn thấy nét mặt phẫn nộ của Tử Dương chân nhân liền hiểu trong chuyện này có điều gì bí ẩn mà mọi người không biết, chỉ có như thế mới khiến hai người không được vui. Để tránh làm lớn chuyện, Huyền Ngọc chân nhân chuyển sang chủ đề khác nên khẽ hỏi:"

- Đúng rồi, tại sao không thấy Lục Vân nhỉ, hắn không về cùng mọi ngươi à?"

Tử Dương chân nhân hơi biến sắc, lão nhìn mấy người đi cùng đoàn trở về rồi quay đầu nói:" Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Chuyến đi vào Quỷ vực lần này đã khiến mọi người đều chịu một áp lực rất lớn, đặc biệt là Lục Vân. Rất nhiều lần khi chúng ta gặp khó khăn, nguy hiểm đều do hắn liều thân cứu giúp mới khiến mọi người giảm thiểu thương vong bình an trở về nơi này. Trải qua chuyến đi này Lục Vân sau khi tận mắt chứng kiến cái chết oanh liệt của Đỗ Lực đã chịu cú sốc quá lớn cho nên đệ đã để hắn yên tĩnh một mình, đợi sau khi tâm bình khí hòa sẽ quay lại Dịch viên tiếp tục tu hành."

Huyền Ngọc chân nhân nghe xong, nhìn Hạo Vân cư sĩ với ánh mắt đồng cảm và than khẽ một tiếng. Dời ánh mắt sang phía mọi người, Huyền Ngọc chân nhân nói:"

- Thế là tốt rồi, mọi người đã bình an vô sự trở về, những chuyện không vui kia đừng nhắc tới nữa. Mọi người cùng về hãy nghỉ ngơi thật tốt đã, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau, đi thôi."

Nói xong, xoay mình dẫn mọi người bước đi."

Trong Dịch Thiên các, mọi người tề tựu tại một phòng khách bắt đầu câu chuyện về chuyến đi vào Quỷ vực. Do lúc trước Liễu Tinh Hồn đã kể qua về hành trình của nhóm của lão ta, giờ đến lượt Tử Dương chân nhân thuật lại những chuyện nhóm người Lục Vân đã gặp. Trong khi kể lại, ngoại trừ giấu đi bí mật có liên quan đến Lục Vân, những chuyện còn lại Tử Dương chân nhân đều kể theo đúng sự thật, nghe xong những người chưa từng trải qua đều cảm thấy hết sức kinh ngạc. Quỷ vực quả thật được gọi là nơi nguy hiểm đáng sợ nhất trong tam gian thất giới, qua lời kể của Tử Dương chân nhân cũng có thể biết rõ ràng một vài chuyện."

Sau khi nghe Tử Dương chân nhân thuật lại, ánh mắt có phần lạnh nhạt của mọi người đều đổ dồn vào Liễu Tinh Hồn. Nghe tự thuật của Tử Dương chân nhân mọi người mới minh bạch mọi chuyện, cái lý do vì hòa bình nhân gian trước đây của Liễu Tinh Hồn giờ đã không thể khiến người ta tin phục. Sự gian dối của Liễu Tinh Hồn tuy mọi người không nói ra, nhưng lại biểu hiện trên mặt."

Huyền Ngọc chân nhân thần sắc có chút lạnh lùng nói:"

- Được rồi, chuyện này hãy dừng lại ở đây. Lần nay chúng ta tính ra đã tổn thất hai đệ tử, một là Lãnh Gia Hào của Thiên Kiếm viện, hai là Đỗ Lực của Nho viện. Tuy nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng chúng ta lại trả một cái giá rất lớn, đây là điều mọi người nên lưu ý. Để thể hiện lòng tiếc thương đối với hai đệ tử ưu tú này, chúng ta sẽ cho khắc hai pho thạch tượng ở trước lối ra Quỷ vực để ghi nhớ sự tích của hai người nhằm phát dương chính khí."

Nhìn Liễu Tinh Hồn một cách tức giận, Tử Dương chân nhân cùng nhóm người đều ôm nỗi bực dọc đầy bụng, hiển nhiên đối với điều hai người Thiên Kiếm viện làm vẫn khiến lão canh cánh trong lòng. Bây giờ nghe Huyền Ngọc chân nhân nói như thế mọi người tuy không nói điều gì chướng tai, nhưng nét mặt lại rất khó coi."

Liễu Tinh Hồn nhìn thần sắc của mọi người không vui, biết lúc này hai người bọn họ không nên ở lại lâu bèn khẽ nói:

- Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc rồi, Phong Hồn Phù lấy lại được đồng thời cửa vào Quỷ vực cũng đã được phong bế, như vậy mục đích bọn ta đến đây cũng hoàn thành. Bây giờ ở đây tạm thời không có việc gì cần bọn ta tương trợ, vậy ta xin cáo từ. Sau này có việc gì cần giúp đỡ Huyền Ngọc chưởng giáo cứ thông báo cho chúng tôi biết."

Nói dứt lời, lão ta đứng dậy thi lễ với Ngọc Huyền chân nhân rồi kéo Kiếm Vô Trần đi khỏi."

Nhìn theo bóng dáng hai người, Ngọc Huyền chân nhân lạnh lùng nói:"

- Nếu đã nói như vậy ta cũng không lưu giữ hai vị. Khi về đến nơi giúp ta có lời vấn an tới quý Chưởng giáo, ta không thể tiễn xa. Cáo từ."

Đợi sau khi hai người đi xa, Hạo Vân cư sĩ nói:"

- Thật không ngờ Liễu Tinh Hồn này lại là người như vậy, vì đạt được mục đích mà không quan tâm đến suy nghĩ của đồng đạo, hắn có dã tâm tranh danh đoạt lợi quá lớn, quả thật đáng tiế c. Từ nay về sau khi có việc tốt nhất không nên hợp tác với hắn nữa, nếu không sợ rằng sẽ bị hắn thao túng."

Ngọc Vô Song thản nhiên nói:"

- Coi như chúng ta đã có được một bài học, sau này chắc không có ai dám liên thủ với hắn nữa. Nhắc đến chuyện lần này thì Nho viên thiệt hại nhiều nhất, Thiên Kiếm viện tuy cũng mất một người nhưng bọn họ lại lấy được Phong Hồn Phù, như vậy bọn họ có thể diễu võ dương oai đắc ý trước mặt người khác. Chuyện xảy ra bên trong như thế nào chúng ta không nói, chỉ biết rằng kết quả là điều chúng ta không thể thay đổi."

Cất tiếng than khẽ rồi Huyền Ngọc chân nhân cũng đồng tình:"

- Ngọc chưởng giáo nói chí phải, cho dù thủ đoạn lần này của bọn chúng không quang minh chính đại nhưng ít nhất Phong Hồn Phù cũng do Kiếm Vô Trần lấy về. Đây là sự thật không ai có thể chối cãi. Thôi bỏ đi chúng ta không nên nói lại những chuyện thương tâm này nữa, bàn luận về chuyện khác đi."

Những người khác trong lúc này không còn tâm trí nói đến những chuyện khác, tất cả đều im lặng nhìn Huyền Ngọc chân nhân."

Tất cả mọi người đang im lặng thì bỗng nhiên có một đệ tử chạy vào báo tin có Đan Thanh kiếm hiệp của Nho viên đến thăm. Huyền Ngọc chân nhân và Hạo Vân cư sĩ nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên, họ không hiểu tại sao Đan Thanh kiếm hiệp đến vào lúc này, có việc gì chăng. Sai đệ tử cho mời Đan Thanh kiếm hiệp vào, Huyền Ngọc chân cùng mọi người đứng chờ lão ta đến."

Rất nhanh, Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải đi vào Dịch Thiên các, vừa nhìn thấy thần sắc của mọi người, lão chợt cảm thấy hơi căng thẳng. Thần sắc có đôi chút khó hiểu, Hứa Thương Hải hỏi:"

- Mọi người làm sao thế, sắc mặt ai ai cũng nặng nề thế kia? Lối vào Quỷ vực không phải đã được phong ấn rồi sao, còn có chuyện gì khiến mọi người phải lo nghĩ nữa?"

Cười khổ, Hạo Vân cư sĩ đau xót nói:"

- Ngươi không phát hiện ở đây thiếu ai sao? Hơn nữa ngươi không ở Nho viên lại chạy đến đây, có chuyện gì sao?"

Nhìn xung quanh một lượt, Hứa Thương Hải nhẩm tính trong đầu, quả thật thiếu một vài người. Người của Thiên Kiếm viện vắng mặt, Lục Vân và Đỗ Lực cũng không có. Ánh mắt dời sang nơi Hạo Vân cư sĩ, Hứa Thương Hải hỏi:"

- Tại sao không thấy người của Thiên Kiếm viện, Lục Vân và Đỗ Lực, lẽ nào bọn họ đều đi vắng?"

Lắc đầu than thở, Hạo Vân cư sĩ khẽ trả lời:"

- Người của Viện Thiên Kiếm vừa rời khỏi đây, Lục Vân có việc chưa trở về nhưng Đỗ Lực lại mãi mãi không thể trở về nữa."

Nói xong, kể lại cho lão ta nghe kết quả chuyến đi vào Quỷ vực. Hứa Thương Hải nghe xong thân hình lắc lư thối lui vài bước, sắc mặt lão biến đổi và sự đau khổ hiện rõ trong ánh mắt.

Hứa Thương Hải nhìn mọi người rồi cay đắng nói:"

- Thật không ngờ chuyến đi lần này lại trả một cái giá quá đắt như vậy, thật khiến người ta không thể tin và khó có thể chấp nhận được. Đỗ Lực mới đây vẫn còn là một thiếu niên hoạt bát và nhanh nhẹn, nhưng chỉ chưa đầy một tháng đã rời khỏi thế gian mãi mãi, quả thật là thế sự khôn lường cùng sự đau thương vô bờ bến."

Tử Dương chân nhân bước tới vỗ nhè nhẹ lên vai và nhìn lão với ánh mắt an ủi. Thấy tâm trạng lão khá hơn, Tử Dương chân nhân liền hỏi sang chuyện khác:"

- Không nên nhắc đến những chuyện làm người ta thương tâm nữa, nói thử xem ngươi đến đây có chuyện gì vậy?"

Dần dần bình tĩnh lại, Hứa Thương Hải khẽ nói:"

- Thật ra lần này ta đến đây có hai việc rất quan trọng muốn thông báo với mọi người. Thứ nhất, theo tin tức nghe được từ Bồ Đề học viện, Nhân gian đã có một số ma vật giết người, hơn nữa lại không ngừng gia tăng. Còn ở lối vào Ma vực tại Tàng Thi giang gần đây ma khí đại thịnh, cao thủ Ma vực hiện thân liên tục, xem ra tình hình rất bất lợi cho chúng ta. Việc thứ hai từ theo lời đồn từ Thiên Kiếm viện truyền ra, Lục viện không bao lâu sẽ hợp thành Lục viện liên minh, đề cử một minh chủ thống lĩnh toàn bộ Lục viện chống lại sự tấn công của vực chi tam giới. Nghe nói Lục viện sẽ thống nhất điều động không phân chia môn hộ, thống nhất hành sự nhịp nhàng, để dễ bề ứng phó trường hạo kiếp Nhân gian này. Còn về cách thức liên minh nghe nói đã có sự chuẩn bị, đợi sau khi chuẩn bị tốt ngay lập tức tiến hành."

Mọi người nghe xong đồng loạt biến sắc, rõ ràng đã bị những lời của Hứa Thương Hải làm kinh ngạc. Lục viện liên minh, một cái tên nghe cũng rất hay nhưng có thể thực hiện không? điều này chẳng ai biết được. Đã như vậy, vì sao Thiên Kiếm viện vẫn đồn việc này ra ngoài, lẽ nào trong việc này còn có điều gì mà năm viện kia không biết."

Huyền Ngọc chân nhân trầm tư một lúc rồi nói:"

- Những lời đồn đại này đến có chút đột ngột, không hề thấy có dấu hiệu báo trước. Luận võ đại hội lần trước cách đây chưa đến một tháng, tại sao Thiên Kiếm viện lại mạo muội đưa ra ý kiến Lục viện liên minh nhỉ, thật khó lý giải?"

- Lẽ nào do lần tỷ võ trước, môn nhân của bọn chúng không giành được vị trí thứ nhất, bây giờ thay đổi phương thức muốn lấy lại quyền thống lĩnh Lục viện chi thủ lần nữa? Với tâm tính của bọn chúng khả năng này rất lớn, chúng ta phải cẩn thận đề phòng một chút."

Nhìn Tử Dương chân nhân mọi người đều suy nghĩ về lời nói của lão, đồng thời im lặng phân tích xem nó có xảy ra khả năng này hay không. Tuy mọi người cố gắng phán đoán, phân tích rất cặn kẽ nhưng cuối cùng lại không tìm ra được một lời giải thích hợp lý nhất. Khi cuộc đàm luận kết thúc, Ngọc Vô Song nói:"

- Việc lần này coi như đã kết thúc, ta tưởng sẽ lưu lại đây thêm vài ngày nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng nào ngờ lại xuất hiện việc lục viện liên minh, vì thế ta chuẩn bị trở về hỏi ý kiến của những người khác nên không thể ở lại nơi đây hơn nữa. Sau này có chuyện gì hãy thông báo cho Phượng Hoàng thư viện của ta."

Thấy Ngọc Vô Song muốn rời khỏi, Hạo Vân cư sĩ cũng nói luôn:"

- Thế cũng tốt, bọn ta cũng chuẩn bị về lo hậu sự cho Đỗ Lực, tiện thể làm rõ xem Thiên Kiếm viện đang có âm mưu gì. Sau này có thời gian mọi người lại gặp nhau, chúng ta xin cáo từ."

Huyền Ngọc chân nhân nhìn hai người tuy trong lòng muốn níu giữ nhưng biết rằng bây giờ không phải lúc, lão đành đứng dậy vừa tiễn hai người ra ngoài vừa nói:

- Hai người hãy nhớ nhé, mọi người đều có việc quan trọng nên ta cũng không giữ hai người ở lại. Đợi một thời gian nữa ta sẽ đích thân tới quý môn thăm hỏi hai vị chưởng giáo, cùng bàn bạc về chuyện phát triển và hợp tác của Lục viện sau này. Còn bây giờ mọi người hãy đi thong thả, có việc nhớ đến tìm chúng tôi."

Bên kia, Hứa Khiết và Vân Phong đang chào tạm biệt khe khẽ, có lẽ đôi uyên ương vì phải xa nhau nên có thương tâm đôi chút. Nhìn hai người, Ngạo Tuyết nói với Thương Nguyệt:"

- Có lẽ không lâu nữa chúng ta sẽ được uống rượu mừng của bọn họ rồi, chuyện này rất vui đúng không muội."

- Vâng, chuyện này đúng là nên chúc mừng. Lúc đó chắc Lục Vân cũng vui mừng đến tham dự hôn lễ và chúc phúc cho họ. Nhưng khi nào huynh ấy mới tự mình quay về trở lại như trước đây?"

Một nỗi buồn man mác rất khó nhận thấy xuất hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của Thương Nguyệt. Nhìn về phía xa xa Ngạo Tuyết khẽ nói:"

- Chắc chắn sẽ gặp lại, nhất định Lục Vân sẽ quay trở lại. Khi nào huynh ấy trở về, tỷ sẽ báo cho muội đầu tiên. Tin rằng đời này có rất nhiều chuyện huynh ấy không thể quên, trong đó có tỷ và muội. Bất kể kết cục như thế nào ít nhất chúng ta có cùng chung một giấc mơ, như thế cũng đủ lắm rồi."

Nhìn Ngạo Tuyết rồi nhớ lại lời Lục Vân nói, ánh mắt Thương Nguyệt hiện lên chút hạnh phúc, hồi ức bao giờ cũng đẹp đẽ như thế luôn khiến người ta khó quên. Khi mọi chuyện tái hiện, tất cả khoái hoạt bi thương hòa quyện hóa thành hương thơm nơi trần thế phiêu đãng trong tâm tưởng. Khẽ xoay người Thương Nguyệt với vẻ mặt tươi cười, hạnh phúc lặng lẽ theo gió bay đi. Khi Ngạo Tuyết nhìn lại chỉ thấy Vân Phong đang si ngốc trông về hình bóng đã đi xa, một lời chúc phúc xen lẫn tiếng thở dài nhẹ nhàng trôi theo gió. Ngạo Tuyết im lặng chỉ nhìn lên trời, trong tâm thì thầm: - người ở phương xa ơi, thiếp nhớ chàng.

Trời tảng sáng, trên cổ đạo xa xa có một bóng người đi tới đón làn gió sớm thổi nhè nhẹ, bóng người thoáng chốc hiện ra trước mắt. Nhìn kỹ lại là một thiếu niên anh tuấn khoảng hai mươi tuổi, chiếc áo màu xanh lam nhạt khoác lên trên một cơ thể cao cao hơi gầy, trông thiếu niên có phần yếu đuối nhưng vẫn không mất đi dáng vẻ khôi ngô tuấn tú. Gương mặt đẹp như ngọc nở nụ cười bình thản, đôi mắt sáng long lanh với ba phần mị lực khó tả. Tay thiếu niên cầm một cây gậy tròn bằng gỗ dài khoảng ba thước, đường kính khoảng hai tấc nhìn có chút kỳ dị."

Nhìn thấy quán rượu nhỏ nằm ở ngay giao lộ, ánh mắt thiếu niên có phần vui vẻ từ từ bước tới. Tùy ý tìm một cái bàn ngồi xuống rồi chàng đưa mắt nhìn xung quanh, hiện giờ ở đây có hai người tiều phu đang ngồi dùng bữa sáng. Kêu ông chủ tiệm ước chừng năm mươi tuổi đem lại hai cái màn thầu, thiếu niên đặt cây gậy trong tay xuống bắt đầu dùng bữa sáng một mình."

Một người tiều phu ngồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:"

- Tam cẩu tử, ngươi có nghe gì không? tối qua ở đầu thôn lại phát hiện ba thi thể mất đầu, thật kinh khủng."

- Chuyện này ta đã nghe rồi, thật là quá tà môn. Ta ở đây đốn củi hơn hai chục năm mà chưa từng nghe qua nhiều chuyện kỳ quái như bây giờ, chưa đến ba ngày đã phát hiện được mười hai thi thể mất đầu mà lại chưa tìm ra hung thủ. Mẹ nó quả thật là tà môn. Ta xem mấy ngày nay toàn gặp tai kiếp chẳng phải ngày cát tường gì, tạm thời chúng ta nên ở nhà một thời gian đã, đợi đợt tà khí này đi qua rồi lên núi lại.

Nghe tam cẩu tử nói cũng thấy trong lòng hắn có vài phần sợ hãi."

- Ngươi nói vậy cũng phải, hôm qua ta vô tình nghe thấy một lão đạo trưởng nói mấy chuyện này do bọn ma đầu dị giới làm cả, không bao lâu nữa có khả năng chúng thảm sát cả Nhân gian, tốt nhất nên đi trốn thôi. Cuối cùng trước khi ta bỏ đi, lão đạo trưởng thần sắc hình như trở nên ngớ ngẩn, lẩm bẩm vài câu kỳ quái gì đó. Lão ta nói Ma Long xuất, Nại Hà hiện, Huyền Thiên giám, nhiễm trần duyên. Sau đó lão ta còn nói vài câu nữa, đáng tiếc thanh âm nhỏ quá ta không nghe được."

- Thôi, nói thêm những điều đó mắc công lại phiền lòng. Ăn cho nhanh còn về, nghỉ ngơi một lúc rồi lên núi tiếp."

Nói xong, ăn nốt cái màn thầu trong tay rồi vứt lại mấy đồng tiền, hắn thúc giục đồng bạn ra về."

Lam y thiếu niên nhìn theo bóng dáng hai người tiều phu khuất dần, bất giác chàng khẽ lặp lại câu: 'Ma Long xuất, Nại Hà hiện, Huyền Thiên giám, nhiễm trần duyên' rốt cuộc câu này ý nói gì, thật kỳ quái. Nghĩ mãi một hồi mà không có câu trả lời, chàng để lại vài đồng tiền rồi đứng dậy đi khỏi."

Dừng lại ở ngã ba, chàng nhìn một lúc rồi rẽ sang sơn đạo bên trái. Con đường tĩnh lặng, ngẫu nhiên gặp vài thường nhân đi trên đường chàng cũng không chú ý. Sau khi đi chừng một giờ rưỡi, chàng đến bên ngoài một khu rừng lặng lẽ dừng lại. Thấy tiểu đạo càng lúc càng vắng vẻ thê lương, chàng vung nhè nhẹ cây gậy trong tay dường như có chút khiếp đảm không dám đi tiếp."

Suy nghĩ một lúc thiếu niên có vẻ hạ quyết tâm tiếp tục tiến lên. Tuy nhiên đi tiếp chưa được ba dặm, xung quanh toàn cỏ dại rậm rạp hoàn toàn không tìm thấy đường. Thiếu niên bất đắc dĩ phải dừng lại, xoay mình đi trở về. Khi thiếu niên vừa đi chưa đầy ba trượng, trong rừng cây rậm rạp sau lưng đột nhiên truyền ra tiếng kêu cứu thất thanh khiến chàng phải dừng bước."

Thiếu niên chau mày quay lại nhìn vào khu rừng rậm rạp với ánh mắt có vẻ cổ quái, dường như đang lưỡng lự có nên đi tới không. Thanh âm nghe được ban nãy là giọng một thiếu nữ nghe rất trong trẻo ngọt ngào, bất quá bây giờ trở thành tiêng kêu kinh hãi. Khi chàng đang lưỡng lự có nên đi xem một chút không thì tiếng kêu cứu lại vang lên nữa, lần này có vẻ cấp bách hơn giống như đang gặp chuyện gì kinh khủng vạn phần.