Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 301: Bàng Quan Phân Thân




Khẽ mỉm cười, Trương Ngạo Tuyết nói:

- Chúng ta cũng chưa biết nữa, tất cả đều tuỳ theo tình huống mà hành động. Tương lai nếu gặp được Lục Vân, ta sẽ thay cháu gửi lời hỏi thăm đến chàng, như vậy được rồi chứ?

Dao Quang gật đầu đáp:

- Đa tạ dì Ngạo Tuyết, cháu sẽ cầu nguyện chúc phúc cho dì và Lục thúc thúc, cháu tin rằng hai người sẽ mãi mãi được ở bên nhau. Bây giờ cháu phải đi, chúng ta tạm chia tay nhau ở đây, lần sau gặp lại hy vọng thấy dì và Lục thúc thúc ở bên nhau.

Trương Ngạo Tuyết cảm kích cười rồi khẽ dặn dò:

- Hiện tại giới chân tu rất hỗn loạn, cháu nhớ bảo trọng.

Dao Quang đáp:

- Cháu hiểu rõ rồi, dì đừng quá lo lắng, có Nại Hà Châu trong thân thể nên không một ai có khả năng sát tử cháu được. Dì bảo trọng, cháu đi đây.

Dứt lời liền phiêu hốt lăng không và hạ xuống trên thân Bát Bảo, quang hoa chớp loé, cả người lẫn thú đều tan biến vào hư không.

Dõi theo nhân ảnh Dao Quang, Trương Ngạo Tuyết khẽ nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Dứt lời nàng cùng với Lâm Vân Phong nhẹ nhàng bay đi.

Hai người vừa rời đi, ngay tại cỗ cũ trên mặt đất chợt hiện ra thân ảnh Dao Quang, cậu bé hướng về phía hai người hét lớn:

- Dì Ngạo Tuyết hãy chờ chút, cháu còn có một chuyện quên chưa nói với người.

Nghe tiếng Dao Quang vang lên hai người bèn dừng lại, Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm Vân Phong bay vòng lại đáp xuống trước mặt Dao Quang, cười nói:

- Cháu quên mất chuyện gì chưa nói à! Cứ từ từ, không cần gấp đâu.

Hướng về phía hai người, Dao Quang nhắc nhở:

- Thực ra là như thế này, lần trước khi cháu đang trên đường truy sát Huyết giới cao thủ thì đột nhiên gặp một kẻ cực kỳ tà dị. Hắn mặc trên người một bộ thanh hắc bào, không thể nhìn rõ là nam hay nữ, duy nhất có thể nhìn thấy là đôi mắt của hắn ta lấp lánh luồng lam sắc hoả diễm, ẩn hàm trong đó lực xâm hồn thực phách, căn bản không cánh gì chống đỡ. Lần đó nếu không phải có Bát Bảo mang cháu chạy đi thì chắc giờ này cháu đã bị hắn ta khống chế rồi, nếu sau này mà dì có gặp hắn thì nhất thiết phải cẩn trọng. Kẻ này nhãn thần cực kỳ đáng sợ, vừa có khả năng thu hút linh hồn, vừa có thể khống chế tâm trí người khác.

Trương Ngạo Tuyết cùng Lâm Vân Phong thần sắc đại biến, nhân vật này quả thật thần bí và cũng rất đáng sợ. Nhìn vào Dao Quang, Trương Ngạo Tuyết nói:

- Cảm ơn cháu đã nhắc nhở, sau này nếu gặp kẻ đó chúng ta sẽ hết sức cẩn trọng, chúng ta đi chứ?

Dao Quang không nói thêm một lời nào nữa, quay trở lại trên lưng Bát Bảo, chớp mắt đã biến mất ở góc trời.

o0o

Vào lúc bình minh, Lục Vân theo Thiên Hạo đạo trưởng ly khai dãy Thương sơn hướng thẳng tới Lạc Dương. Phi hành trên những đám mây và nhìn chúng trôi vùn vụt lui lại phía sau, Thiên Hạo đạo trưởng bất chợt hỏi:

- Lục Vân ngươi nói xem, trên thế gian này có thể có bao nhiêu người có khả năng phi hành trên những đám mây, thong dong tự tại ngoài cửu thiên?

Lục Vân điềm nhiên trả lời:

- Con số cụ thể thì vãn bối không biết chính xác, nhưng vãn bối nghĩ không phải là ít. Tiền bối hỏi như vậy là ngầm ám thị điều gì chăng?

Thiên Hạo đạo trưởng nhìn trời xanh đất rộng, nhè nhẹ nói:

- Trên thế gian có biết bao người mơ tưởng bản thân có thể bay trên những đám mây, tiếc rằng cả đời họ đều không làm được. Nhưng khi có thể làm được rồi thì họ lại coi đây cũng chỉ là một điều tất yếu, lại càng không biết cách trân trọng nó. Lục thiếu hiệp nói xem, hai loại tâm lý này mỗi loại nó khác nhau ở chỗ nào?

Lướt nhìn về phía đạo truởng, Lục Vân chuyển mắt nhìn về phía xa rồi đáp trả với thanh âm điềm đạm:

- Một loại là không thể đạt được, còn một loại là đạt được nhưng không thỏa mãn, giữa chúng tuy là có điểm khác biệt nhưng cũng có điểm tương đồng. Có thể nói một cách khái quát lại là, nhu cầu thứ nhất đại diện cho giấc mơ của thế gian bách tính, đó là một giấc mơ không thể đạt được. Nhu cầu thứ hai lại đại diện những người tu chân, khi họ đạt được điều này thì không dừng lại ở đó. Vì vậy tất cả những điều như thế, trong con mắt của người khác là ước mơ xa vời, nhưng trong mắt người tu chân thực sự chẳng đáng một xu, bọn họ hy vọng vào những mục tiêu cao hơn.

- Những lời Lục thiếu hiệp nói chỉ là cách nhìn thông thường. Ở một góc độ khác, thiếu hiệp nghĩ nên lý giải thế nào?

Nhìn vào Lục Vân, Thiên Hạo đạo trưởng nheo mày tra vấn, lão khẽ thở dài nói tiếp:

- Quan sát của thiếu hiệp rất sâu sắc, thực sự rất hiếm gặp. Hy vọng hành trình ở Nhân gian lần này sẽ mang lại lợi ích cho thiếu hiệp.

Lục Vân nghe mấy lời này, bất giác hỏi:

- Không biết lần này tiền bối chuẩn bị dẫn vãn bối đi đến đâu?

Thiên Hạo đạo trưởng đáp:

- Khi thời điểm đến, thiếu hiệp tự khắc sẽ biết. Bây giờ chúng ta đi thôi!

Ngoài thành Lạc Dương là một ngọn núi nhỏ, Thiên Hạo đạo trưởng cùng Lục Vân phiêu hốt hạ xuống nơi đó, nhìn về phía thành đông phồn hoa, Thiên Hạo đạo trưởng nói:

- Từ lúc này, chúng ta phải thu hồi toàn bộ khí tức bản thân trở thành một phàm nhân, để có thể thâm nhập lĩnh hội được những sinh hoạt bình thường của bách tính. Từ giờ đến mai Lục thiếu hiệp phải nhớ luôn theo sát ta, cho dù có thấy, có nghe việc gì cũng không được can thiệp, bởi vì chúng ta chỉ là những lữ khách đang vội vã lên đường, không được cải biến kết cục đã được định sẵn, cho dù nó có bi đát thế nào đi nữa.

Lục Vân bình tĩnh gật đầu, trong lòng nghĩ rằng bản thân cùng với cuộc sống thế tục ở Nhân gian quả thật là có cách biệt quá lớn, còn cách biệt cái gì thì chàng không thể hiểu thấu.

Thấy Lục Vân đồng ý, Thiên Hạo đạo trưởng liền lôi quần áo đã chuẩn bị sẵn đưa cho chàng rồi giục:

- Để tránh làm người khác chú ý, chúng ta phải cải trang thành những nhà buôn, Lục thiếu hiệp trước tiên hãy nhanh chóng thay quần áo đã.

Lục Vân nhãn thần lộ vẻ thắc mắc nhưng vẫn không mở miệng hỏi, liền thay bộ đồ vải hóa trang thành một nhà buôn. Thiên Hạo đạo trưởng thì hóa thân thành một thương nhân ngũ tuần, toàn thân lộ vẻ phú quý.

Sau khi hoá trang hai người liền tiến tới đại viện lớn nhất thành Lạc Dương, nơi đây đã được trang trí bằng đèn lồng và băng giấy đủ màu rất sinh động, trước cửa có dán một chữ Thọ mạ vàng, hiển nhiên đang chuẩn bị yến thọ. Tại lối vào là một trung niên béo tốt đang hớn hở đứng chào khách từ bốn phương đang lũ lượt tiến vào, không khí khá ồn ào.

Nhìn vào trung niên, Thiên Hạo đạo trưởng nói nhỏ với Lục Vân rồi hướng về phía truớc mỉm cười nói:

- Nhiều năm không gặp trông Trương viên ngoại càng ngày càng trẻ ra, không biết có nhận ra tại hạ không? Hôm nay trang viên treo đèn lồng dán giấy màu, chắc hẳn là ngày lễ đại thọ?

Trung niên liền có vẻ lóng ngóng, sau khi vỗ vào đầu bèn cười nói lớn:

- Hóa ra là ông chủ Lý! Không ngờ nhiều năm không gặp ông giờ đã già thế này. Hôm nay ông tới thật đúng lúc, cha ta hôm nay làm đại thọ thất thập, ông nhất thiết phải ở lại cùng uống cùng với ta hai ly, đồng thời ôn lại những năm tháng xa xưa. Bây giờ ông cứ vào ngồi trước, đến lúc hết bận rộn ta sẽ vào tìm ông.

Thiên Hạo đạo trưởng cũng không từ chối, mỉm cười dẫn Lục Vân tiến vào trong.

Ngồi tại sân trong của trang viện, Lục Vân đưa mắt nhìn những bách tính bình thường, cảm nhận những nụ cười chất phác trên khuôn mặt họ, tâm trạng bất chợt bùng lên cảm xúc. Nghĩ lại đã rời nhà hai năm, không biết phụ mẫu chàng giờ này thế nào, thấy không khí như vậy làm cho chàng chỉ muốn quay về thăm gia đình. Chỉ là hiện tại có thể trở về được chăng? Như hoàn cảnh lúc này bản thân chính tà đều không dung, thân mình tuy gặp nguy hiểm trùng trùng cũng không đáng sợ, nhưng phụ mẫu chỉ là người thường, một khi để mọi người biết được gia đình chàng ở nơi đâu thì có thể mang tai họa đến cho họ.

Thấy bộ dạng trầm tư của Lục Vân, Thiên Hạo đảo trưởng liền hạ giọng thức tỉnh chàng, rồi nhìn về phía một gã khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, có vẻ mặt khinh khỉnh coi thường người khác, nói:

- Người này tên gọi Trương Bưu, là đệ đệ của Trương viên ngoại, hai huynh đệ vì tài sản của gia đình mà trở mặt trở thành kẻ địch của nhau. Bên cạnh hắn, người trên mặt có vết thẹo do đao chém là kẻ nổi danh ác nhân vùng lân cận, thủ đoạn rất tàn độc, mọi người gọi là hắn là Đao Ba Lang.

Lục Vân hờ hững nhìn về phía hai người đó, điềm nhiên nói:

- Tiền bối người nói vậy nghĩa là hôm nay sẽ xảy ra chuyện tranh đoạt, huynh đệ tương tàn vì tranh giành lợi ích cho bản thân?

Thiên Hạo đạo trưởng mỉm cười không đáp, hướng về phía người mặc cẩm y nói:

- Người này tên gọi Tống Quân Lực, là bằng hữu của Trương viên ngoại đã hơn mười năm, hai ngươi đã cùng nhau tranh đấu để có được thành công như ngày hôm nay. Được rồi, không cần phải hỏi, Lục thiếu hiệp nên nhớ hôm nay chỉ bàng quan xem xét sự việc thôi.

Vào giữa trưa những người tới chúc thọ đã tề tựu đông đủ, trước trước sau sau đứng đầy trước ba trăm bốn mươi bàn tiệc, có thể thấy Trương viên ngoại tại vùng này quả thật rất có danh vọng. Lúc này Trương viên ngoại hạ lệnh đốt pháo, tuyên bố khai tiệc và mời toàn bộ khách nhân an tọa.

Cùng lúc, Trương Bưu chuyển thân cao giọng nói:

- Đại ca, giữa chúng ta bao năm nay không biết có bao nhiêu ân oán, hôm nay hãy nhân cơ hội này trước mặt mọi người mà giải quyết hết một lượt. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Trương viên ngoại sắc mặt chợt biến, trầm giọng nói:

- Khoan đã, chớ có gây chuyện. Hôm nay là đại thọ bảy mươi của cha, mọi việc khác phải gác lại, ngươi đã lớn như vậy rồi chẳng lẽ điều này cũng không hiểu, còn muốn mất mặt tại đây?

Ngữ khí chợt thay đổi, Trương viên ngoại liền nói lớn:

- Được rồi, được rồi, mọi người không cần bận tâm, xin cứ thoải mái ăn uống no say, uống nhiều vào nào.

Trương Bưu lạnh lùng nói:

- Ta muốn ngày hôm nay giải quyết tất cả mọi chuyện, huynh nghĩ có khả năng trốn tránh hay sao?

Trương viên ngoại thần sắc phẫn nộ, nhưng ngay lập tức bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:

- Nếu ngươi cố tình ta cũng không thể ngăn cản, nhưng ta hy vọng những khúc mắc giữa hai chúng ta không ảnh hưởng tới ngày đại thọ của cha. Bây giờ nếu ngươi muốn giải quyết thì chúng ta cùng tới miếu tổ tông, trước mặt cha tỏ hết tất cả mọi chuyện để cha định đoạt, ngươi thấy thế nào?

Trương Bưu liền nói:

- Tốt, hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi của cha, ta sẽ theo ý của huynh. Chúng ta đi.

Nói xong liền nói thầm với tên mặt sẹo ở bên cạnh, cùng đứng lên đối diện với mọi người cất bước.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trương viên ngoại thần sắc biến đổi, biết rằng Trương Bưu luôn oán hận trong lòng, vấn đề tuyệt đối không đơn giản.

Bên cạnh, hảo bằng hữu Tống Quân Lực khẽ nói:

- Không cần phải sợ, ta sớm đã bố trí phòng ngự, mọi thứ đã sắp đặt sẵn sàng, huynh không cần phải lo lắng. Bây giờ chúng ta đi, ta tin có thể giải quyết mọi việc.

Nói xong tay phải khẽ phất, mười hai người trong đám thực khách liền đứng dậy, cùng đi theo sau họ.