Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 310: Dao Trì Cao Thủ




Kiếm Vô Trần nghe xong không biểu hiện gì, quét mắt nhìn Bổn Nhất và Tất Thiên, hỏi:

- Còn hai người thì sao, thấy cách này có khả thi hay không?

Bổn Nhất nhìn lại hắn, nói nhỏ:

- Minh chủ đừng để ý, đây chỉ là ý kiến của Bổn Nhất tôi. Phương pháp này có lợi nhưng cũng có hại, khả năng là không thích hợp. Tuy nói rằng tập hợp mọi người lại với nhau thì thực lực sẽ tăng lên, nhưng với những yêu ma quỷ quái mà chúng ta đang đối phó, đối với những đệ tử bình thường mà nói thật sự là tìm cái chết, vì vậy tôi trộm nghĩ không nhất thiết phải tập trung mọi người lại với nhau. Ngoài ra, lục viện lập phái đến nay đã hơn ngàn năm, cơ nghiệp mỗi viện đều không giống nhau, có những phép tắc, pháp quy cổ truyền cần phải duy trì, nếu để tất cả bọn họ bỏ đó mà đi thì những di huấn thiên cổ này đều bị hủy hết hay sao?

Kế bên, Tất Thiên lên tiếng: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Cuộc chiến chính tà thắng thua đã định, chúng ta ngoại trừ tập trung sức lực để chống đỡ còn phải tính toán cho hậu thế nữa. Từ tình huống các cuộc giao chiến đã qua, thấy rõ điều chúng ta thiếu không phải là nhân số mà là cao thủ có tu vi thâm hậu. Trước mắt, tình hình của lục viện đã rõ, những cao thủ chân chính lợi hại đều đã xuất ra hết rồi, dẫu còn những người lưu lại trấn thủ tại lục viện cũng không ảnh hưởng gì lớn. Do đó, tôi thấy việc tập hợp tất cả mọi người của lục viện, thứ nhất là rất khó khăn, thứ hai là không giúp được gì, chẳng thà chúng ta nghĩ cách tìm ở những nơi khác vậy.

Kiếm Vô Trần không nói gì nhưng sắc mặt rất khó coi, hiển nhiên sự phản đối của ba người đã làm hắn mất mặt, khiến hắn có chút gì đó không hạ đài được.

Kế bên, Thái Phượng tiên tử thấy vậy liền khuyên giải:

- Việc này quan hệ trọng đại, cần thiết phải suy nghĩ kỹ càng, để sau này tính kỹ xong sẽ bàn tiếp. Bây giờ, chúng ta nên nói đến tình huống hiện tại của Nhân gian và những việc cần quan tâm trong mấy ngày sau này.

Quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt của Kiếm Vô Trần dừng lại trên khuôn mặt của Thương Nguyệt một lúc, sau đó nói:

- Tình hình của nhân gian thì chúng ta sẽ lập tức phái người đi điều tra, còn ở đây do có Huyền Thiên kiếm trận thủ hộ, có lẽ không yêu ma nào có thể dễ dàng xâm nhập được, tạm thời không có gì lo lắng. Bây giờ ta muốn một mình yên tĩnh một lúc, mọi người hãy đi nghỉ trước, đợi đến khi có tin tức gì, chúng ta sẽ bàn lại sau.

Rời khỏi Thiên Huyền động, Thương Nguyệt gọi Tất Thiên lại, nói nhỏ:

- Sau này huynh tốt nhất đừng ở trước mặt hắn phản đối này nọ. Nếu khiến hắn nổi giận, với tâm tính của hắn như vậy, không ai biết hắn sẽ làm ra việc gì đâu.

Tất Thiên nghe xong nhẹ giọng đáp:

- Đa tạ muội quan tâm, huynh chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng được thể lấn tới, do đó mới không nhịn được nói hai câu. Kỳ thực với tình huống trước mắt, khả năng chúng ta thắng trong cuộc chiến chính tà này không lớn, nếu cuối cùng cũng không tránh khỏi cái chết, huynh còn có gì để sợ nữa chứ. Chỉ là muội cũng phải cẩn thận, mỗi lần hắn nhìn trộm muội, nhãn thần của hắn rất tà dị giống như có ý nghĩ không tốt vậy.

Thương Nguyệt khẽ gật đầu, trầm giọng:

- Muội biết, mỗi người chúng ta đều phải cẩn thận, muội đi nghỉ trước đây.

Nhìn bóng hình dần khuất của Thương Nguyệt, Tất Thiên lắc đầu không nói, xoay người định rời khỏi thì thấy Phong Viễn Dương đang nhìn mình, không nhịn được liền hỏi:

- Huynh muốn nói gì à?

Phong Viễn Dương điềm nhiên nói:

- Đệ vừa mới lắc đầu là ý gì, có thể nói cho ta biết được không?

Tất Thiên lặng người một cái, sau đó thản nhiên trả lời:

- Không có gì, đệ chỉ nghĩ về chuyến đi vào Quỷ vực lần trước, nghĩ đến tình cảm giữa Thương Nguyệt và Lục Vân, trong lòng có chút lo lắng cho muội ấy. Hy vọng ông trời sẽ chúc phúc cho họ!

Phong Viễn Dương nghe xong cười một tiếng, nhìn ra xa xa, nói nhỏ:

- Nhất định là vậy, ông trời nhất định sẽ chúc phúc cho bọn họ, chúng ta cũng chúc phúc cho bọn họ.

Thời gian một ngày chớp mắt đã qua. Khi ngày mới sắp đến, Thái Huyền sơn đột nhiên có hai vị khách tới thăm khiến không khí ưu thương ở đây thêm được vài phần vui vẻ.

Bên trong Thiên Huyền động, lục viện cao thủ cùng nhau tụ tập. Lần này, ngoại trừ những người bị thương nghiêm trọng như Phong Lôi chân quân và một số người khác, kỳ dư đều có mặt ở nơi này. Hiện tại bên trong động, thu hút ánh mắt chúng nhân nhất là hai vị hoàng y nữ tử bề ngoài nhìn vào tuổi khoảng hai lăm đến ba mươi. Một người dáng cao ráo tay cầm kim địch, người kia ôm bình hoa đang mỉm cười nhìn mọi người.

Diệp Tâm Nghi đứng lên giới thiệu hai người với chúng nhân:

- Hai vị này đều là sư thúc của tôi tại Dao Trì, là hai trong bốn đại cao thủ của bổn môn. Vị bên trái là Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ, bên phải là Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa. Hai vị sư thúc đến đây lần này là để giúp đỡ Nhân gian chính đạo tiêu diệt bọn yêu ma tà ác, vì bách tính thiên hạ góp một chút công sức. Mọi người hãy cho một tràng pháo tay hoan nghênh họ!

Một tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Diệp Tâm Nghi nói tiếp:

- Ngoại trừ tin vui này, hai vị sư thúc của tôi còn đem đến một tin mừng nữa là hai ngày sau, Vân Chi pháp giới sẽ phái thêm ba vị cao thủ tới đây hiệp trợ chúng ta đối kháng yêu ma quỷ quái, để chúng ta cuối cùng có thể hoàn thành sứ mạng bảo vệ nền hòa bình Nhân gian. Vì vậy tôi hy vọng mọi người phấn chấn lên, chúng ta đề cao dũng khí, cùng nhau cố gắng, nhất định có một ngày chúng ta sẽ chiến thắng bọn tà ác.

Xung quanh, tiếng hoan hô lại vang lên, mọi người nghe được tin vui thảy đều cao hứng, cuối cùng cũng đợi được đến giờ phút này.

Sau đó, Kiếm Vô Trần và Diệp Tâm Nghi liền cùng mọi người thương nghị một số việc, đoạn giải tán.

Bên trong động, Diệp Tâm Nghi nhìn hai vị sư thúc hỏi:

- Sư phụ lão nhân gia có khỏe không? Lần này sao sư phụ lại nghĩ đến việc cho hai vị sư thúc đến đây giúp con vậy?

Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ đáp:

- Tình hình nhân gian đã rõ, yêu ma chủ định làm loạn nhân thế, do đó sư tỷ mới phái hai ta đến đây giúp con, hy vọng có thể vãn hồi. Lúc chia tay, sư tỷ có nói một số chuyện, muốn chúng ta chuyển lời đến cho con, hy vọng con nhớ trong lòng.

Diệp Tâm Nghi gật đầu:

- Giáo huấn của sư tôn, Tâm Nghi tự nhiên phải ghi nhớ trong lòng, sư thúc cứ nói.

Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nói:

- Không hổ là Thánh nữ của phái Dao Trì ta, sư thúc vì con mà cảm thấy cao hứng. Lần này đến đây, sư phó của con muốn ta nói với con rằng, cao thủ trong Nhân gian cùng xuất hiện, với tu vi của con bây giờ thật sự không đủ để đối phó, sau này phải động não nhiều một tí, việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Thái Âm Tế Nhật đã gần kề, đến lúc đó các đại môn phái trong nhân gian sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn, phải bình tĩnh đối phó thì sẽ có cách cản trở trường hạo kiếp này xảy ra.

Diệp Tâm Nghi lặng người, hỏi:

- Sư thúc, chỉ có như vậy thôi sao, không còn gì nữa à?

Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa tiếp lời:

- Không chỉ có vậy, sư phụ của con cuối cùng đặc biệt đề cập đến một việc, nếu Dao Trì Ngọc Lệnh trong tay con bị hủy thì con phải mau trở về Dao Trì, nếu không sẽ khó thoát kiếp nạn, nhớ kỹ, nhớ kỹ!

Sắc mặt của Diệp Tâm Nghi khẽ thay đổi, hoảng hốt nói:

- Việc này không thể có khả năng! Dao Trì Ngọc Lệnh là thần khí, sao có thể bị hủy được? Sư phó không phải nói sai rồi sao?

Nhè nhẹ lắc đầu, Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa trả lời:

- Ta cũng không biết nữa, sư tỷ không chịu giải thích rõ, chỉ nói là con hãy chú ý thì được rồi. Sau này con nên nhớ hãy ít sử dụng Dao Trì Ngọc Lệnh, ta nghĩ có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Diệp Tâm Nghi lẳng lặng gật đầu. Kế bên, Kiếm Vô Trần ôn nhu lên tiếng:

- Muội đừng lo lắng quá, thế gian thần khí vô số, mỗi cái có ưu điểm và nhược điểm của nó, do đó lời của sư phụ muội nói cũng có khả năng. Sau này chỉ cần chú ý, gặp cường địch thì cẩn thận thêm một chút, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.

Ngọc Liên Quan Âm Dư Mộng Hoa và Kim Địch Phù Dung Quách Xảo Lệ nghe xong, nhãn thần xuất hiện vẻ tán thưởng, hiển nhiên lời nói của Kiếm Vô Trần đã chiếm được không ít cảm tình của họ.

oOo

Vào giờ ngọ, tại Thiên Huyền lĩnh đột nhiên xuất hiện ba đạo nhân ảnh, gồm một phật, một đạo và một ni, tuổi tác khoảng trên bảy mươi, toàn thân lấp lánh ánh hào quang nhàn nhạt. Ba người nhìn xung quanh một cái, lão đạo mở miệng:

- Đã nhiều năm không bước chân vào hồng trần, thật không nghĩ đến hôm nay lại trở về Nhân gian, đúng là thế sự vô thường.

- A di đà phật, thiện tai thiện tai! Phật nói "Ta không vào địa ngục thì ai vào". Lần này tiến nhập Nhân gian, bất quá chỉ là ứng kiếp mà đến, lão hữu có gì mà không thể nhìn thoáng một chút vậy?

Khẽ than một tiếng, lão đạo lắc đầu nói:

- Hòa thượng, ta chỉ là nhất thời cảm thán mà thôi, sao lại có gì không thể nhìn thấu chứ. Nếu không nhìn thấu sự đời thì ta đã không đến rồi. Thôi được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa, hiện tại chúng ta phải đến Thái Huyền sơn, trước hết đi giết Hắc Sát Hổ Vương, sau đó đi đâu nữa?

Nghe xong, hòa thượng nhìn qua lão ni cô, thấy bà ta không biểu hiện gì, không nhịn được nói nhỏ:

- Theo ý kiến của lão nạp, muốn giết Hắt Sát Hổ Vương không phải là chuyện dễ dàng! Với sức của ba người chúng ta, dù có giết được hắn cũng sẽ phải trả một cái giá tương đương, việc này nên suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Trước mắt, liên minh bị tổn thất nghiêm trọng, mục đích chuyến đi này của chúng ta là để cổ vũ mọi người, do đó ta thấy chúng ta nên mau đến Thái Huyền sơn, những việc khác sau này sẽ bàn lại.

- Hòa thượng, ngươi không cảm thấy nếu chúng ta giết chết Hắc Sát Hổ Vương thì sẽ càng cổ vũ bọn họ hơn nữa hay sao?

- Ta biết là như vậy, nhưng chúng ta không nắm chắc có thể giết được hắn, đúng không? Nếu cuối cùng chúng ta không thể giết được Hắc sát Hổ Vương, ngươi cảm thấy trong lòng những cao thủ Nhân gian đó sẽ nhìn sự việc này như thế nào, họ không phải là bị thêm một sự đả kích nghiêm trọng nữa hay sao?

Lão đạo nghe xong trở nên trầm mặc, hiển nhiên lời nói này rất có lý. Từ tin tức được truyền về lần trước của liên minh mà phân tích, thực lực của Hắc Sát Hổ Vương rất mạnh, vượt quá sức tưởng tượng của họ. Ba người Phong Lôi chân quân, Chiến Tâm tôn giả và Kim Cương Thánh Phật liên thủ với nhau đối phó với hắn mà cũng bị trọng thương, lần này nếu ba người mình liên thủ thì sao có thể khẳng định sẽ chiếm được tiện nghi?

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, hai người nói ít một chút. Lần này xuống Nhân gian, Thiên Tôn đã nói rõ ràng yêu cầu chúng ta hỗ trợ Kiếm Vô Trần, đến lúc đó Cửu Thiên Hư Vô giới tự nhiên sẽ có an bài, hai người lo những chuyện này làm gì chứ. Đi thôi!

Lão ni nói xong liền xoay người đi, hòa thượng và lão đạo cười khan mấy tiếng rồi lập tức theo sau.

- Tam vị đã đến đây, hà tất phải gấp gáp mà đi chứ?

Âm thanh đột nhiên vang lên khiến ba người lòng khẽ chấn động, chỉ nghe lão đạo hét lên:

- Là người nào giấu đầu lòi đuôi vậy, còn không mau hiện thân?

Trong hư không, một đạo nhân ảnh hiện ra, chính thị Lục Vân. Nhìn ánh mắt cảnh giác của ba người, sắc mặt Lục Vân hiện lên vẻ lạnh lùng, khóe miệng khẽ nhếch lên cười, lạnh lẽo nói:

- Không cần khẩn trương như vậy, ta tuy không phải là chính nhân quân tử gì cả, nhưng cũng không đến nỗi phải ra tay đánh lén. Nhìn ba vị toàn thân quang hoa lưu động, hiển nhiên tu vi cao thâm, chẳng lẽ cao thủ từ Vân Chi pháp giới ra chỉ toàn là một lũ tiểu quỷ nhát gan sao?

Lão đạo sắc mặt hiện lên vẻ giận dữ, thét lớn:

- Im miệng, ngươi là ai? Dám hỗn láo với bọn ta, còn không mau báo danh ra!

Lục Vân cười ngạo nghễ nói:

- Còn ngươi là ai? Bằng vào ngươi không đáng để ta báo danh.