Thất Hôn

Chương 41






Giang Thị thuộc đô thị cấp ba, ngoại trừ khu vực trung tâm thành phố tương đối phồn hoa thì còn lại đều là những con đường ngõ hẻm mang nặng dấu vết lịch sử, đầu hẻm cuối ngõ diện mạo loang lổ xưa cũ, Tô Hảo kéo hành lý bước vào hàng hiên, đi qua hàng hiên mới đi vào tiểu khu, không ít hàng xóm trong tiểu khu đang ngồi ghế cạnh bờ cây xanh trò chuyện phiếm, thấy Tô Hảo thì chào hỏi.
“Tô Hảo đã về rồi sao?”
“Ai nha, mập lên rồi.”
“Mẹ con đang ở nhà đấy, phỏng chừng lại chăm hoa rồi.”
“Bây giờ trông có vẻ sung sức hẳn lên.”
Cô đến Lê Thành gần bốn tháng mà nhóm hàng xóm giống như Tô Hảo chỉ đi mua đồ ăn về mà thôi, một đám người đều rất nhiệt tình.

Tô Hảo hướng họ mỉm cười, gọi từng người một.
“Dì Ngũ, dì Lục.”
Gọi rất chính xác, không có nửa điểm xa lạ, chào hỏi xong, Tô Hảo rẽ vào hàng hiên lên thang lầu, nhà ở tận lầu sáu nên đi rất mệt, trán đã ra một tầng mồ hôi mỏng, Tô Hảo lấy chìa khóa mở cửa, hành lý đẩy mạnh vào liền thấy Thành Linh đứng bên cửa sổ, đang ngắm hoa.
Thành Linh che miệng ho khan một chút, sau khi nhìn đến cô: “Đã về rồi sao, trong bếp có cơm, mau ăn nào.”
“Vâng, mẹ vẫn còn ho sao?” Tô Hảo không vội, đặt chìa khóa xuống, lật xem thuốc trên mặt bàn, người tuổi lớn tật xấu gì cũng có, mấy năm trước phát hiện Thành Linh đường máu cao, không chú ý nên phát triển thành tiểu đường, sau đó là gan nhiễm mỡ và tăng huyết áp.
Bụng thường xuyên đau, đau nửa đầu, cao huyết áp, có thể cảm thấy chóng mặt cả ngày, hiện giờ phải dựa vào thuốc để khống chế, còn phải hạn chế thức ăn.
“Tối hôm qua hơi cảm lạnh, cổ họng ngứa ngáy.” Thành Linh đặt cánh hoa xuống, nói: “Mẹ mang hoa đến Lê Thành được không?”
“Được chứ, mẹ muốn mang cái gì thì mang cái đó.” Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, có lẽ hôm nay nấu thuốc, Tô Hảo thấy thuốc không thiếu thì xoay người vào bếp dọn cơm cùng đồ ăn ra, Thành Linh trước kia rất thiên về nấu ăn nhưng vì thân thể hiện tại, không dám cho quá nhiều muối và dầu, vì thế món ăn trở nên khá nhạt nhẽo.
Tô Hảo mặt không đổi sắc mà ăn hết, trên đường sắt cao tốc cô chỉ ăn một cơm hộp.

Thành Linh xoa eo đi tới ngồi đối diện cô, nhìn cô ăn, cũng nói: “Cảm thấy con hơi béo hơn so với trước khi đi công tác.”
Tô Hảo ăn xong bát canh vô vị, lấy khăn giấy lau lau khóe môi: “Đúng vậy, bên kia ăn ngon uống tốt, chỗ ở cũng tốt nữa.”
Chu Dương theo đuổi cô, một ngày ba bữa đều sắp xếp hết, lại không vận động nên tự nhiên sẽ béo lên.

Thành Linh thấy cô ở Lê Thành có được khí sắc này thì vui mừng rất nhiều.
Trên lầu có người khuân vác đồ, kẽo kẹt một tiếng.
Thành Linh nhìn Tô Hảo, Tô Hảo vờ như không thấy ánh mắt Thành Linh, bưng chén bát vào bếp, Thành Linh cũng là một người thích sạch sẽ, dọn dẹp phòng bếp rất sạch nhưng rác vẫn còn đặt ở nơi đó, Tô Hảo khom lưng đem túi đựng rác nhấc lên, buộc chặt rồi đi ra.


Thành Linh còn ngồi bên bàn ăn, nói: “Đường Duệ kia...”
“Con biết, đã trở lại sao.” Tô Hảo nói tiếp lời, đi tới cửa: “Đợi chút con đi thăm chú Đường, họ cũng không xa lắm.”
Cửa kéo ra, lời nói vừa dứt, cầu thang đã truyền đến tiếng bước chân, một nam nhân mặc áo sơmi quần dài đi xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tô Hảo trố mắt sau đó buông túi đựng rác trong tay, nói: “Đã lâu không gặp.”
Đường Duệ cầm trên tay một phần trái cây đã được cắt, nhìn Tô Hảo cười: “Đã lâu không gặp, mẹ anh nói em hẳn đã tới rồi nên làm trái cây mang xuống.”
Tô Hảo đứng thẳng người, duỗi tay: “Cảm ơn anh.”
Đường Duệ đi xuống đem hộp trái cây truyền qua, Tô Hảo tiếp nhận: “Vào ngồi không? Vừa mới nghe thấy tiếng động trên lầu, làm sao vậy?”
“Không có việc gì, là Đường Oánh đem vở quăng rớt trên mặt đất.” Đôi mắt Đường Duệ dừng trên Tô Hảo, cô thực sự đã hồng hào hơn rất nhiều, bản thân làn da lại trắng cho nên khí sắc tốt lên thì toàn thể hiện hết trên da.

Anh dịch khai tầm mắt nhìn về phía Thành Linh đứng bên tủ giày: “Dì Thành, thưa dì.”
“Ừ.” Thành Linh đối Đường Duệ không phải không có oán hận, người này lựa chọn sự nghiệp muốn cùng Tô Hảo ly hôn, ý tứ là kết hôn ba năm cũng không thể yêu Tô Hảo, buộc Tô Hảo từ kết hôn biến thành ly hôn, hiện giờ trở về lại áo mũ chỉnh tề, là đối tượng mà mọi người trong tiểu khu này muốn bàn tán, còn Tô Hảo thì sao? Với thân phận này, rất khó để tìm.
Cho nên Thành Linh nhìn không ra ý tứ hoan nghênh.
Đường Duệ có lẽ cũng biết, anh nhìn về phía Tô Hảo: “Anh không vào đâu, có rảnh lại nói chuyện.”
Tô Hảo gật đầu: “Được.”
Nói xong, cô cầm trái cây vào cửa.
Trái cây này là cha mẹ Đường Duệ cho, cha mẹ Đường Duệ đối với Tô Hảo rất tốt, năm đó Tô Hảo muốn chăm sóc cha, cha mẹ Đường Duệ vẫn luôn hỗ trợ, thậm chí ở thời điểm khó khăn nhất còn bỏ ra một số tiền, tuy sau này có trả lại nhưng phân tình này cô vẫn luôn ghi nhớ.

Thành Linh đối với cha mẹ Đường Duệ không có nửa điểm ý kiến.
Sau khi đóng cửa lại, Thành Linh tiếp nhận trái cây kia, nói: “Buổi tối đến nhà bọn họ thăm Hối Châu và Kiện Sinh đi.”
“Ân, con có mua chút quà, mẹ nhìn xem thế nào.” Tô Hảo lấy quà ra, Thành Linh nhìn rồi gật đầu: “Được đó, trông khá đắt nhỉ.”
“Không đắt lắm đâu.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thành Linh mở hộp, lấy nĩa xắn vào, đưa trái cây cho Tô Hảo.
Tô Hảo há miệng ăn.
Cầm lấy di động báo bình an cho Tô Thiến, cũng nói với Liêu Vân một tiếng, thật không may, Liêu Vân đang cùng với mẹ cô ấy đến Hải Thị gặp bác sĩ, hẹn trước đã lâu mà cuối cùng lại bể kèo nên lần này Tô Hảo không được gặp cô ấy.
Báo bình an xong.
WeChat cũng vang theo lên hai lần.
Tô Hảo xem rồi nhìn Thành Linh một cái.
Thành Linh đang ấn điều khiển từ xa, Tô Hảo dừng lại, nhớ tới biểu tình vừa rồi của Thành Linh nên từ chối.
t: Hảo Hảo, vậy còn em, em có thời gian không?
Tô Hảo: Em cũng không có.
Lúc này, Vân Lục cũng đã gửi tin nhắn lại, Tô Hảo click mở.
Vân Lục: Cậu về Giang Thị sao?
Tô Hảo: Đúng vậy.
Vân Lục: A, tôi còn định mời cậu đi chơi đấy.
Tô Hảo: Khách khí thế, chờ tôi về lại Lê Thành đi.
Vân Lục: Ừ.
Vân Lục: Chu Dương có đi theo không?
Tô Hảo: Không có.
Vân Lục: Không chút thành ý, không có thành ý để kết hôn!
Loại nhuyễn manh như Vân Lục cũng thở phì phò.

Tô Hảo cười cười, anh vốn dĩ không có ý định kết hôn, từ đầu tới cuối anh đều nghĩ như thế.
Cô đã sớm biết.
Sáng thứ hai tại Phí Tiết vội đến xoay vòng vòng, mở một hội nghị, Tằng tổng và Tề Lâm từ trong phòng hội nghị bước ra, cửa thang máy cũng vừa lúc mở.
Nam nhân cao lớn tuấn lãng cổ áo dựng thẳng từ bên trong đi ra.
Một đám người sửng sốt, lập tức hô: “Chu tổng buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng.” Chu Dương nhấc mắt lên, khóe môi nhẹ giật giật, anh chỉ chỉ Tằng tổng: “Đi vào.”

Nói xong, một phen đẩy cửa văn phòng, Tằng tổng hiện tại nhìn đến Chu Dương thì da đầu tê dại, lập tức lau cái trán đầy mồ hôi, cùng Tề Lâm liếc nhau.
Tề Lâm mỉm cười một cái: “An giấc ngàn thu.”
Sau đó anh bước vào văn phòng tổng tài.
Tằng tổng bất đắc dĩ bước vào văn phòng chính mình, Chu Dương tựa lưng vào ghế, ngậm điếu thuốc, cả người cà lơ phất phơ, gần đây Tằng tổng cướp đoạt được chút chuyện, cười cầm lấy bật lửa, nói: “Chu Dương, chúc mừng a, đã diệt trừ được khối u ác tính kia.”
Chu Dương trợn mắt nhìn ánh lửa nhảy lên, bậc lửa xong, anh bắt lấy thuốc đặt ở một bên, nói: “Ngồi đi.”
Tằng tổng đành phải ngồi xuống.
Rõ ràng đây là thời gian làm việc, Chu tổng này lại vẫn cả người bất cần đời, không quen biết phỏng chừng còn cho rằng người này chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, là cái loại chỉ biết chơi nữ nhân đỡ không nổi tường.
Nhưng chỉ những người quen mới biết người này không phải vậy, người này rất tàn nhẫn.
“Chu tổng, có gì xin chỉ giáo a?”
“Biết Đường Duệ không? Năm 2008 Cao Khải đã tuyển vào.”
Tằng tổng dừng lại.
Anh ta suy nghĩ một hồi: “Biết được một chút, người này chuyên môn không tồi, nhận được lời mời, năm thứ hai mới đến Cao Khải báo cáo, trông khá lịch sự văn nhã nhưng năng lực làm việc rất tốt, nếu không phải lần này Cao Khải có biến cố, có lẽ vẫn còn ở lại Wall Street, gần đây hình như đã về nước.”
“Gần nhất có ai tiếp cận người này không?”
“Đương nhiên, nhân tài này còn chưa từ chức cũng đã rất nhiều người đào rồi, Chu tổng muốn người này sao?”
Chu Dương lại cười cười, ngả người trở về: “Không có việc gì, tôi chỉ hỏi một chút, trước đây đã nghe nói qua người này nhưng không quá chú ý.”
“Hiện tại sao lại chú ý?” Tằng tổng lắm miệng hỏi một câu, tổng cảm thấy không quá thích hợp, Chu Dương hút một hơi thuốc, cúi đầu thổi khói, nói: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.”
“Tình địch.”
Tằng tổng: “....”
Mẹ kiếp?
“Hắn ở Wall Street có yêu đương gì không?” Chu Dương lại hỏi.
Tằng tổng còn chưa tiêu hóa kịp lại nghe thêm cái đề tài này, lập tức nhớ lại, sau đó nghĩ nghĩ: “Dù sao theo tôi được biết là không có.”
“Vậy sao?” Chu Dương cười lạnh.
Tằng tổng nhìn biểu tình của Chu Dương, cân nhắc nửa ngày, nếu là tình địch thì người này hẳn là có chút liên quan cùng Tô Hảo?
Bạn trai cũ?
Chồng trước?
“Anh rất thường ở nhà sao?” Chu Dương đột nhiên hỏi.
Tằng tổng ngây người: “A? Vẫn bình thường thôi.”
“Gia pháp như thế nào?” Chu Dương lại hỏi.
Tằng tổng: “Tôi dạy cho cậu?”
Buổi tối, Tô Hảo cùng Thành Linh mang quà lên lầu, Tô Hảo gõ cửa, mở cửa chính là Đường Duệ, anh thay đổi một bộ áo màu trắng cùng quần dài, nhìn thấy Tô thì Hảo sửng sốt.
Thành Linh lập tức đánh gãy tầm mắt anh: “Mẹ và cha con đâu?”
“Đang ở trong phòng ạ.” Nói xong, Đường Duệ tránh qua để Đường Oánh đi gọi người.
Sau đó anh đi đun nước, Tô Hảo theo chân Thành Linh đến cửa, bố mẹ Đường bước ra, nhìn thấy Tô Hảo thì ánh mắt sáng lên: "Hảo Hảo, gần đây con sao rồi?"
“Gần đây rất tốt ạ, dì chú, đã lâu không gặp.”
“Người tới là được rồi, mua quà làm cái gì.” Hối Châu kéo Tô Hảo qua sô pha ngồi, Thành Linh hiển nhiên đã quen hơn, sau khi ngồi xuống liền nói: “Con bé nói đây là chút tâm ý của nó, mua rồi thì hai người nhận đi.”
“Thật là, đứa trẻ ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng gì, Thành Linh bà cũng không nói, vốn dĩ tính mời các người ăn cơm nhưng bà lại bận.” Hối Châu trừng mắt Thành Linh một cái.
Thành Linh cười cười.
Bên kia Đường Duệ đun nước, đun sôi rồi pha trà.
Ngồi trong chốc lát.
Thành Linh lôi kéo Tô Hảo chuẩn bị rời đi.
Đi tới cửa, Hối Châu đột nhiên hỏi: “Hảo Hảo, chừng nào thì con về Lê Thành?”
Tô Hảo châm chước nói: “Con vẫn chưa rõ lắm.”
Thành Linh xoa tóc cô một phen: “Mẹ sợ người ta vừa hỏi con liền ngây ngốc trả lời, bà ấy rõ ràng chính là muốn Đường Duệ cùng chúng ta đến Lê Thành, vừa rồi nói chuyện không nghe nói a, khả năng lớn là đi Lê Thành, ánh mắt của thằng nhóc kia đã dừng trên người con vài lần.”
Nói đến đây, Thành Linh có chút không hợp lý nên bà không đi xa hơn.
Tô Hảo bất đắc dĩ.
Sau khi vào cửa liền thu dọn hành lý, chủ yếu là của Thành Linh.

Di động đặt trên giường, tích một tiếng, là tin nhắn Alipay.
Tô Hảo nhìn qua.

Lại là Chu Dương chuyển tiền tới.
Vừa chuyển chính là mười vạn.
Chu Dương: Sợ em không đủ dùng, cầm trước đi.
Tô Hảo: Tôi có tiền.
Cô chuyển trở về.
Alipay rất tốt ở điểm này, đổi tới đổi lui chỉ cần trực tiếp nhập tài khoản đối phương.
Chu Dương: Khi nào trở về?
Tô Hảo: Không xác định.
Chu Dương: A, nói dối.
Thực tế Tô Hảo đã mua vé tàu cao tốc ngày hôm sau, cô không thể ở lại nhiều ngày như vậy.

Thừa dịp cuối tuần an bài hết thảy, chiều ngày hôm sau, Tô Hảo kéo hai vali xuống lầu, Thành Linh ở phía sau ngẫu nhiên đẩy giúp, hai người đi xuống lầu chào hỏi cùng hàng xóm rồi lên taxi.
Thành Linh nhìn trán đầy mồ hôi của Tô Hảo thì có chút đau lòng, cầm khăn giấy lau cho cô, nói: “Nếu ai đó bày tỏ chút gì đó, con hãy cho họ cơ hội, được chứ? Đừng từ chối ngay lập tức, cũng không cần phớt lờ hay trốn tránh người ta."
“Vâng, con đã biết.”
Xe taxi đến cổng ga tàu cao tốc, ở đây không có bãi đậu xe, để người và hành lý xuống liền phải đi, hai mẹ con đẩy hành lý trên một con dốc nhỏ, một bàn tay giúp đẩy từ bên hông, hai mẹ con sửng sốt quay đầu lại nhìn, Đường Duệ cũng đẩy vali màu đen nhìn họ nói: “Tô Hảo, dì Thành, thật trùng hợp.”
“Thật trùng hợp.” Giữa mày Thành Linh ninh lại, liếc nhìn bàn tay đang đẩy phụ kia.
Tô Hảo nhìn Thành Linh một cái, hỏi Đường Duệ: “Hôm nay anh cũng đi tàu đến Lê Thành sao?”
“Ừ, tối qua Lâm Thời đã mua vé.”
Tô Hảo nhận được tin nhắn Tô Thiến gửi tới, hỏi tới đâu rồi.
Tô Hảo: Vừa chuẩn bị lên tàu.
Tô Thiến: A, tốt quá.
Thành Linh nhìn Đường Duệ cao cao lớn lớn, vừa mới giúp Tô Hảo đỡ một chút, không biết vì sao ý niệm bách chuyển thiên hồi (*), lại có chút mềm lòng.
* Bách chuyển thiên hồi: Trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả; Trăm lần nghĩ ngợi.
Đường Duệ hỏi Tô Hảo: “Lê Thành bên kia rất nóng sao?”
“Rất nóng, anh tìm phòng ở chưa?” Tô Hảo ngữ khí bình thường, giống như nói chuyện cùng bạn bè vậy.
Đường Duệ gật đầu: “Rồi, công ty tìm được rồi.”
“Ừm ừm.”
Tiếp theo vào trong xe, không ở cùng một toa nhưng chỉ cách một toa, Tô Hảo và Thành Linh sau khi ngồi xuống, Thành Linh thăm dò nhìn về phía Đường Duệ ở toa xe kia, mơ hồ chỉ nhìn thấy nửa bên vai anh.

Thành Linh vỗ Tô Hảo, Tô Hảo đang uống nước thì giật mình, một ít nước văng ra ngoài, cô nhìn về phía Thành Linh: “Sao ạ?”
Thành Linh trong miệng nói tới bên môi nhưng vẫn nuốt trở vào.
Quên đi, trước không nói.
Đến Lê Thành là khoảng 3 giờ chiều, là thời điểm nóng nhất ở đây, kỳ thật thời gian này Lê Thành hẳn phải tiến vào mùa thu nhưng mùa thu lại chậm chạp không tới, nhiệt độ vẫn cao tới hơn ba mươi độ, thân thể đều bị nướng khô.
Ba người cùng đi ra một trạm.

Sau khi đi ra, Đường Duệ nhìn Tô Hảo tay đang che trên đầu, chần chờ nói: “Tô Hảo, dì Thành, xe của công ty tới, hai người cùng con...”
Còn chưa dứt lời.
Đường Duệ ngẩng đầu nhìn lại.
Một chiếc Hummer màu đen chạy đến bên chân bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, trong xe là nam nhân có đôi mắt hẹp dài đang quét tới dừng trên người anh, sắc bén như đao, nửa ngày, Chu Dương mới đẩy cửa xe ra, chân dài bước xuống, nhấc hai cái vali của Tô Hảo, cúi đầu nhìn Tô Hảo câu môi: “Trở về mà một tiếng cũng không nói?”.