Thật Không Uổng Công Cậu Là Chồng Tớ

Chương 30: Gặp lại




Buổi chiều ánh nắng xế tà, mang theo một chút hương vị cuộc sống kèm theo sự nhộn nhịp của phố phường. Trên con đường rộng lớn tấp nập xe cộ một nam thanh niên chân dài đèo một cô nàng mặc đồ học sinh trên chiếc xe đạp cổ cong bé bé màu hồng. Cô nàng ở đằng sau lưng dường như không tình nguyện để người ở phía trước chở mình đi, mà người ở phía trước thì lại ngơ ngơ ngác ngác nói.
" Này cậu ơi, xe cậu đạp chậm quá. Mạnh Mạnh mỏi chân!"
Từ Hoa mặt mày cau có trả lời.
" Có lòng tốt cho cậu mượn xe thì cậu nên biết ơn đi, ở đó mà ý kiến... Tớ cho cậu đi bộ bây giờ! Tớ mà không vì sợ mình bị cạo trọc đầu thật thì còn lâu mới để cậu ngồi lên chiếc siêu xe này nhé"
Cố Tu Mạnh bị đe dọa lập tức rụt cổ, cậu ngoan ngoãn như con chó nhỏ chậm rãi tiếp tục đạp. Quãng đường đến nhà Kỳ Nhiên vẫn còn xa... Với cái tốc độ của con " siêu xe" Từ Hoa ban cho thì e là còn lâu lắm mới đến.
Cố Tu Mạnh vẫn đạp, Từ Hoa vẫn ôm vẻ mặt sầu đời ngồi sau. Cuối cùng, khi Tu Mạnh chịu không nổi nữa cậu mới nói.
" Tớ... Tớ mỏi chân, Mạnh Mạnh mỏi chân ~"
Bạn học Từ Hoa tiếp tục cổ vũ.
" Kỳ Nhiên sắp chết rồi, cậu ấy còn đợi cậu đến đó. Đừng kêu ca nữa, mau đi...mau đi"
Cố Tu Mạnh bĩu môi trả lời.
" Xe cậu thấp quá, đạp không thể nhanh được. Sao mà xe đạp cậu thấp thế?"
Từ Hoa ngồi ở phía sau thở dài, vẻ mặt bất cần nói.
" Thì đúng rồi, tớ chỉ cao có 1m55. Vậy thì đi xe cao làm gì ? Đi xe cao cho nó lại dập " một con động vật biết bay " à ?
Cố Tu Mạnh không hiểu lời của cô nàng có ý nghĩa là gì , anh ngu ngơ hỏi lại.
" Động vật biết bay là con gì ?"
Từ Hoa : "...."
" À... Tớ biết rồi, con chim biết bay. Vậy là cậu sẽ bị dập con chim đúng không ? Mà cậu nuôi chim ở đâu, sao Mạnh Mạnh không thấy chim cậu? Chim đâu? Con chim của cậu bị dập như thế nào?"
Từ Hoa nước mắt hận không thể trào ra, cô nàng suy nghĩ.
" Nhân sinh quả lắm kẻ thú vị, thiện hạ vẫn còn loạn lắm... Chưa thể thái bình được đâu"
Cô nàng Từ Hoa cuối cùng cũng bùng nổ, giữa dòng người tấp nập thế cô nàng cũng không để ý đến... Cứ thế mà gào ầm lên.
" Cố Tu Mạnh... Cậu là ngốc thật hay giả ngốc thế ? Chuyện cần hỏi sao không hỏi ? Chuyện không cần hỏi thì cứ hỏi làm gì? Cậu có muốn đi gặp Kỳ Nhiên không? Nếu không muốn gặp cậu ấy nữa thì... Tu Mạnh! Quay xe"
Cố Tu Mạnh bị quát lên như thế có chút giật mình, đôi chân dài của chàng trai 1m85 cứ thế cấp tốc đạp còn miệng thì cứ oa oa khóc.
" Ô...ô...ô... Bạn dám mắng tớ nhé, bạn...bạn dám mắng tớ nhé. Tớ mách Kỳ Nhiên cho mà xem, tớ mách thật đó... Ô ô... Mạnh Mạnh cảm thấy bị tổn thương đó"
Cứ thế, chiếc xe đạp màu hồng vẫn chạy bon bon trên đường lớn, chỉ khác ở chỗ là... Người cầm lái thì cứ gào khóc mà người ngồi ở đằng sau thì cứ mắng chửi không ngừng.
-------****-----
Lưu Điềm Điềm nhân lúc chồng mình đi công tác liền mở bộ phim "Con tàu Titanic " ra xem. Đối với một người thích thả hồn vào phim như mẹ Lưu đây thì sau khi xem xong bộ phim cũng là lúc nước mắt đã thấm ướt trên khuôn mặt của bà. Lưu Điềm Điềm vừa rút khăn giấy ra định lau nước mắt thì tiếng chuông cửa vang lên.
Hôm nay là cuối tuần, gia nhân cũng đã xin về với gia đình từ lúc giữa trưa, bây giờ nhà chỉ còn mình bà với cả cậu con trai cưng đang ốm nằm trên phòng.
Thành ra, việc mở cửa này chính là do phu nhân của nhà họ Hoa này đảm tránh.
Lưu Điềm Điềm mở cửa cánh cổng lớn ra, sau đó lấy giấy lau nước mắt. Miệng thì nói.
" Ai da... Buồn quá đi mất, đau lòng chết mất thôi... Úi... Tu Mạnh, lâu rồi mới gặp con. Chào con trai"
Việc đau lòng của mẹ Lưu là vì phim ảnh, nào ngờ... Bà đã vô tình tiếp tay cho công cuộc nói dối của Từ Hoa thành công rực rỡ, Cố Tu Mạnh bị dọa sợ đến độ gào khóc như mưa... Không đầu không đuôi nói.
" Oaaaa. Sao bác cũng khóc rồi, Nhiên Nhiên... Nhiên Nhiên của con"
Nói rồi, anh cũng không đợi chờ có sự cho phép của chủ nhà hay không cứ thế mà chạy thẳng lên lầu, hướng đến phòng của Hoa Kỳ Nhiên. Bỏ mặc lại Lưu Điềm Điềm cùng Từ Hoa đứng ngẩn ngơ không hiểu chuyện gì xảy ra.
Cố Tu Mạnh chạy lên từng hai góc bên phải, một cánh cửa gỗ xuất hiện... Đó chính là phòng của Hoa Kỳ Nhiên.
Cạch!
Tiếng mở cửa phát ra, Cố Tu Mạnh thò đầu vào... Thút thít gọi.
" Nhiên Nhiên ơi, cục cưng ơi!"

------*****------
Đôi lời của tác giả.
"Dập con động vật biết bay " nói huỵch tẹt ra là " Dập cái môn lù ấy " :v