Thất Niên Chi Dương

Chương 6




Sau khi Tần Vũ rời đi, Trần Trạch mơ màng ngồi ở nhà một ngày, thậm chí quên cả đến công ty. 

Hắn không ngừng gọi qua điện thoại kia, nhưng vẫn luôn tắt máy. Đến buổi tối mới nhớ tới một căn hộ khác ở thành phố đại học. 

Trần Trạch tìm chìa khóa trong thư phòng, lái xe qua.

Lúc vào cửa chỉ có hành lý của Tần Vũ chất đống trong phòng khách, trong nhà không có ai.

Trần Trạch nghĩ Tần Vũ chắc là về quê, ngây người trong đó một hồi thì xuống lầu, hắn ngồi vào trong xe, tựa lưng vào ghế xoa xoa mặt, hận không thể đánh mình một trận. Rõ ràng rất yêu người kia, hết lần này tới lần khác còn muốn ép người ta không thể không chia tay.

Hắn không dám về nhà, nơi đó khắp chỗ đều là hình bóng của Tần Vũ, đành phải đến công ty tăng ca.

Buổi sáng thứ hai Tần Vũ thức dậy mê mang nhìn trần nhà thật lâu, mới nghĩ đến mình hiện tại đã về nhà. 

Anh ở phòng vệ sinh rửa mặt xong đi ra, mẹ Tần đã chuẩn bị xong bữa sáng bưng đến phòng khách cho anh. 

Tối hôm qua anh trai đã trở về nhà mình, ba Tần sáng sớm đã ra ngoài tản bộ, trong nhà chỉ có hai người anh và mẹ Tần. 

Tần Vũ tối hôm qua trốn ph4t tiết một hồi trong lòng thoải mái hơn nhiều, thần thanh khí sảng cùng mẹ Tần dùng xong bữa sáng, cầm chén đi vào phòng bếp.

Mẹ Tần đi theo phía sau Tần Vũ, có chút đau lòng nhìn bóng lưng gầy gò của anh, hỏi: “Tiểu Vũ à, có phải ở bên ngoài chịu ấm ức gì không con?”

Tần Vũ quay đầu lại cười cười với mẹ Tần, “Không có ạ. Đúng rồi, mẹ, chờ học kỳ xong con sẽ trở về làm việc, mẹ bảo anh trai con giúp con lưu ý trường học bên này một chút.”

“Chịu trở về là tốt.” Mẹ Tần nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra, “Tối hôm qua ba con thấy con ở phòng vệ sinh… Ông ấy quá sĩ diện không chịu hỏi con, thế nên đẩy mẹ ra hỏi.” 

Tần Vũ sửng sốt, bát trong tay thiếu chút nữa rơi xuống bồn rửa chén.

Mẹ Tần thật cẩn thận nhìn anh, “Có phải cãi nhau với Trần Trạch hay không?” 

Tần Vũ c4nc4nmiệng, lại rửa sạch bát, nói: “Không cãi nhau, mà là chia tay.” 

“Sao?” Mẹ Tần ngây người, hai đứa nhỏ này năm đó lúc come out bị đánh nhiều như vậy đều chịu đựng được, hiện tại nhìn cuộc sống thoải mái thản nhiên, thế mà lại… Mẹ Tần lắc đầu, trấn an anh nói: “Không sao, con trai mẹ tốt như vậy, không thiếu một mình nó.” 

“Dạ.” Tần Vũ rũ mắt nhìn chằm chằm vào cái bát trong tay mình, thấp giọng nói, “Đừng lo lắng, con đã lớn như thế, sẽ tự chăm sóc bản thân.”

“Dù lớn đến đâu cũng là con trai của mẹ, muốn về nhà thì trở về, haiz, người khác có thể để con chịu ấm ức, trong nhà sao có thể để con bị ấm ức đây.” Mẹ Tần lải nhải nói, vừa lau mắt vừa đi ra ngoài phòng bếp.

Con trai mình làm sao có thể không hiểu, nếu không phải tiểu tử Trần Trạch kia làm chuyện xấu xa gì đó, Tiểu Vũ làm sao có thể thương tâm thành như vậy.

Mẹ Tần thở dài, trốn vào trong phòng ngủ gọi điện thoại cho ba Tần Vũ.

Không lâu sau ba Tần liền tức giận trở về, trong tay còn cầm theo một túi lớn đồ dùng hàng ngày cùng một ít đồ ăn linh tinh mua ở siêu thị cho con trai út của ông. 

Tần Vũ ngồi trên sofa nghịch điều khiển từ xa, nghe tiếng ba Tần đẩy cửa mà hoảng sợ.

“Ba, sao thế ạ?”

Ba Tần đem một túi đồ ném cho Tần Vũ, Tần Vũ nhìn đồ ăn vặt trong đó cười vài tiếng, “Ba, con cũng không phải là trẻ con.” 

“Không ăn thì vứt đi.” Ba Tần hừ một tiếng.

“Ăn, nhất định phải ăn.” Tần Vũ nói. 

Ba Tần chắp tay sau lưng đi quanh một vòng trong phòng, tìm thấy mẹ Tần đang sắp xếp hành lý trong phòng ngủ Tần Vũ, đóng cửa lại hỏi bà: “Xảy ra chuyện gì?” 

“Nhỏ tiếng chút đi.” Mẹ Tần trừng mắt nhìn ông một cái, “Tiểu Vũ và Trần Trạch chia tay, còn có thể chuyện gì nữa.” 

“Tiểu tử thúi.” Ba Tần vừa nghe lông mày đều dựng lên.

“Ông mắng ai đó.” 

“Thằng nhóc thúi Trần Trạch kia.” Ba Tần ưỡn thẳng lưng, “Đừng để tôi gặp nó, thấy nó một lần đánh nó một lần.” 

Buổi trưa ăn cơm xong, mẹ Tần đi xuống lầu đến nhà các chị em khác trong tiểu khu chơi mạt chược. Đây là một tòa nhà kiểu cũ, không có thang máy. Bà vừa từ cầu thang xuống lầu một đã thấy Trần Trạch vùi đầu hút thuốc, dựa vào tường đứng ở cửa hành lang, bên chân còn để vali, xem ra ngay cả nhà cũng chưa về.

“Trần Trạch?” Mẹ Tần kêu một tiếng.

Trần Trạch ngẩng đầu nhìn bà, nở nụ cười, “Mẹ, Tiểu Vũ đã về chưa ạ?”

“À, đã về rồi, con có muốn lên ngồi một chút không?” Mẹ Tần khách khí hỏi, trong lời nói cũng không còn thân thiết với Trần Trạch như trước. 

“Không cần đâu ạ, con đến xem Tiểu Vũ có về nhà hay không thôi, con về đây.” Trần Trạch dập tắt tàn thuốc lá, xách vali ra khỏi hành lang. 

Mẹ Tần thở dài, chuyện người trẻ tuổi bà quản không được, nhưng tiểu tử này làm con trai bà thương tâm như vậy, bà nhất định phải che chở cho con mình. 

Trần Trạch đi ra hành lang, đứng ở dưới lầu nhìn cửa sổ tầng ba một hồi, xách hành lý của mình rời đi.

Hắn trở về nhà, lúc vào cửa ba Trần ngồi ở phòng khách nghiên cứu bàn cờ của mình, mẹ Trần ôm cháu gái ở trên sofa xem tivi. 

“Ba, mẹ.” Trần Trạch gọi một tiếng, để vali trên mặt đất lại mở tủ giày tìm dép lê.

Ba Trần ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Đã về rồi sao, mau để Tiểu Vũ lại đây chơi cờ với ba.” 

Trần Trạch tay dừng một chút, “Em ấy không về đâu.” 

“Cậu ơi.” Cháu gái chạy tới nhào vào người Trần Trạch, mẹ Trần cũng đi theo, cười tủm tỉm nhìn Trần Trạch: “Sao Tiểu Vũ không về? Đêm 30 cũng gọi điện thoại nói hôm nay sẽ trở về với con mà.” 

“Bọn con đã chia tay rồi.” Trần Trạch nhỏ giọng nói một câu, ôm cháu gái ngồi xuống sofa.

“Cái gì?” Ba Trần sửng sốt, lạnh giọng quát, “Cái gì chia tay?” 

“Không có gì, chỉ là chia tay rồi.” Trần Trạch cúi đầu trêu chọc cháu gái chơi, không dám nhìn ba hắn. 

Ba Trần trừng mắt nhìn Trần Trạch, “Mày nói rõ ràng cho tao, sao lại chia tay!” 

Cô bé bị ông ngoại dọa sợ, lẳng lặng ngồi trên người Trần Trạch không dám nói nữa.

“Tết nhất, rống cái gì,” Mẹ Trần đi qua ôm cháu gái mình lên, hòa ái hỏi Trần Trạch, “Hai ngày trước không phải còn tốt sao? Sao nói chia tay là chia tay.” 

Trần Trạch dùng tay ôm đầu, “Mẹ đừng hỏi nữa, là con có lỗi với Tiểu Vũ.” 

Mẹ Trần nhìn đứa con trai tiều tụy không ít của mình lại nhìn ba Trần đã sắp nổi giận, đau lòng nói: “Không hỏi không hỏi nữa, con mau đi nghỉ ngơi đi, mệt lắm phải không, phòng ngủ thu dọn cho con rồi, đói bụng không, muốn ăn cái gì? Mẹ sẽ làm cho con.” 

“Dạ.” Trần Trạch gật gật đầu, đứng dậy đi vào phòng ngủ, “Không ăn đâu, mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi.” 

“Mày đứng lại đó cho tao!” Ba Trần tức giận đến mặt mũi trắng bệch, “Nói cho rõ coi! Mày làm chuyện gì có lỗi với Tiểu Vũ? Có phải mày học theo anh rể mày ở bên ngoài lêu lổng phải không?” 

Chị gái của Trần Trạch đã ly dị hai năm trước, một mình mang theo con gái sinh sống. 

Sắc mặt Trần Trạch trắng bệch, ba Trần vung tay lên ném toàn bộ bàn cờ xuống đất, “Tao biết ngay…” 

“Con nó mới trở về, chờ nó nghỉ ngơi xong rồi nói sau.” Mẹ Trần đẩy Trần Trạch vào trong phòng ngủ.

Ba Trần tức đến trợn trừng mắt, “Từ nhỏ bà chiều nó, bà sao không nhìn vào mấy chuyện không ra gì mà nó làm!” 

Mẹ Trần đóng cửa phòng ngủ lại, trừng mắt nhìn ba Trần một cái: “Nó không phải là con trai ông sao?” 

Ba Trần chỉ tay vào phòng ngủ, “Bà nghe nó nói gì không, cái gì mà nó có lỗi với Tiểu Vũ, cái thằng chết tiệt này.” 

Ông nói cả người giận sôi máu, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng, “Lần này tốt lắm, chia tay rồi, nếu nó thật sự ở bên ngoài lừa gạt có lỗi với con người ta, xem tôi có đánh gãy chân nó không.” 

Mẹ Trần thở dài, “Tiểu Vũ hẳn là cũng về nhà rồi, tôi đi gọi điện thoại cho thông gia, để cho hai đứa nhỏ nói chuyện đàng hoàng, tình cảm nhiều năm như thế sao có thể chia tay thì chia tay.” 

“Đi đi đi đi.” Ba Trần không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.

Mẹ Trần đi tới phòng khách cầm lấy điện thoại quay số, bên kia rất nhanh liền bắt máy, Tần Ba ở bên kia “alo” một tiếng.

“Ông thông gia à.” 

Bên kia không nói chuyện, mẹ Trần lại gọi một tiếng, kết quả điện thoại cúp ngang. 

“Cúp rồi.” Mẹ Trần bất đắc dĩ nhìn ba Trần. 

Ba Trần hừ lạnh một tiếng, “Đáng đời. Tôi thấy để nó tự cầu xin đi, hừ!” 

Mẹ Trần thở dài, “Được rồi, ông đừng tức giận nữa, buổi tối tôi lại gọi điện thoại cho thông gia. Ông xem con nó cũng mệt thành như vậy, ông để cho nó nghỉ ngơi đủ rồi đánh cũng không muộn.” 

Hai năm nay họ cũng rất thương Tần Vũ, cho rằng hai đứa nhỏ này có thể đi đến già, kết quả lúc này mới vài năm liền tách ra.

Mẹ Trần lắc đầu, bảo cháu gái đến thư phòng làm bài tập, tự mình đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối. 

Tần Vũ ngồi trên sofa ăn bánh mà ba anh mua về cho anh, thấy ba tức giận cúp điện thoại hỏi ông: “Sao vậy? Ai gọi điện thoại dạ.” 

“Gọi nhầm.” Tần Ba Tần hừ hừ hai tiếng, người khác không thương con mình thì thôi, chẳng lẽ mình lại không thương sao?

_

Lan: ây da ba Trần nói đúng (-“-;) còn ba Tần thương út của mình con về nhà liền mua đồ cho út ăn hỏi xem làm con ba Tần buồn ông không qua tới nhà là may. 

- -----oOo------