Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 1 - Chương 11




Edit: Rùa River

Khi Thất Nương được Bùi nương đánh thức, xe ngựa đã dừng lại trước cánh cổng son của một phủ đệ lớn.

Nàng bước xuống xe, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối, giờ cơm chiều đã qua, lúc này hai cánh cửa đại môn đã mở rộng, quản gia dẫn theo tôi tớ nha hoàn đứng ở cửa nghênh đón chủ nhân.

Vào trong, Thất Nương phát hiện Lưu phủ mặc dù là phủ trạch của thương nhân nhưng trong phủ mọi thứ được bài trí đều không nhiễm tục khí con buôn, nơi nơi đều hiển hiện vẻ thanh lệ u tịch.

Tiến vào chính sảnh, Lưu Trường Khanh ngồi vào vị trí chủ vị, giới thiệu Thất Nương với mọi người trong phủ: “Đây là nghĩa nữ con gái nuôi của ta, về sau chính là Nhị tiểu thư của Lưu phủ.” Lại giới thiệu Tôn quản gia với Thất Nương: “Đây là Tôn quản gia của Lưu phủ, ông ấy đã làm việc trong phủ này rất lâu rồi, trước đây khi cha ta còn sống ông ấy cũng đã là quản sự của Lưu gia.”

Thất Nương sau khi gặp qua mọi người, Lưu Trường Khanh hỏi Tôn quản gia: “Tại sao không thấy thiếu gia?”

Đang nói, bỗng nhiên từ bên ngoài có một thiếu niên tiến vào, người này chừng mười tám mười chín tuổi, người đẹp như ngọc, mi thanh mắt lãng vô cùng tuấn tú, bên tai trái có đeo một chiếc bông tai bằng vàng, cười hì hì: “Sao không có thể tới được chứ, nghe nói cha mang về một muội muội, Thành Hề liền tự mình đi giúp muội muội chuẩn bị khánh phòng đó mà.” Thì ra trước đó khi còn ở nhà trọ, Thuận Phong đã phái người đi trước báo về phủ để chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho nàng.

Lưu Trường Khanh nói: “Còn không mau tới gặp muội muội của con!”

Lưu Thành Hề vào trong cửa, chỉ thấy bên cạnh Bùi nương là một cô gái ôm con chó nhỏ, nói: “Vị này nhất định là muội muội mới tới của ta rồi.” Hắn tiến lên chào hỏi nàng, cẩn thận nhìn kỹ, muội muội này dung mạo thanh nhã, cử chỉ tự nhiên thoải mái, tuy không phải là tuyệt sắc nhưng nụ cười mềm mại nhẹ nhàng, phảng phất như cánh hoa rơi trước mắt, trong lòng bỗng nhiên rung động, không khỏi ngây người.

Khi tim hắn còn đang đập loạn, Thất Nương đã thả Sa lang xuống, mỉm cười tiến lên đáp lễ: “Thất Nương bái kiến đại ca.”

Tinh thần hồi phục lại, hắn đáp: “Chào muội muội.” Sắc mặt bình tĩnh, hắn nhếch môi cười hì hì, nói: “Ai, cha khi nào thì cùng mẫu thân sinh ra muội muội xinh đẹp như vậy chứ, cất giấu nhiều năm cũng không cho Thành Hề biết.” Đám người hầu Song My ở bên che miệng cười trộm, Bùi nương biết hắn trêu chọc, không đợi lão gia trách cứ liền cười nói: “Thiếu gia lại nói bậy không sợ lão gia phạt sao? Nhị tiểu thư vừa về phủ, cái gì cũng xa lạ, không cho phép ngươi bắt nạt nàng.” Sau đó lớn tiếng nói: “Tất cả mọi người nghe cho rõ, lão gia đã ra lệnh, sau này cư xử với Nhị tiểu thư hết thảy giống như với Thiếu gia, không cần nói thêm nhiều, cái gì Đại thiếu gia có thì Nhị tiểu thư cũng không được thiếu, hôm nay Nhị tiểu thư tạm ở lại phòng cho khách, ngày mai Vân tỷ ngươi dẫn người đến Tây Tử Lâu dọn dẹp, Nhị tiểu thư về sau sẽ ở đó.” Nói vậy để công bố cùng cảnh cáo tất cả mọi người không thể bất kính với Nhị tiểu thư.

Lưu Thành Hề ngạc nhiên nói: “Ta như vậy là phải chịu thiệt thòi rồi!”

Lưu Trường Khanh nhíu mày: “Con nói linh tinh gì vậy? Hiện giờ cũng đã lớn rồi, tại sao vẫn không hiểu chuyện?”

“Chẳng lẽ con nói không đúng? Muội muội hết thảy đều phải giống con, con như vậy cũng phải giống với muội muội, muội muội là nữ nhân, muốn mua phấn son bột nước, châu thoa trang sức, con làm sao dùng được những thứ đó? Không phải rất thiệt sao?” Mọi người nghe đến đấy đều bật cười.

Lưu Trường Khanh đối với đứa con thừa tự này tuy rằng quản giáo nghiên khắc nhưng kỳ thật đối với hắn cũng có điểm yêu thương, mỉm cười gọi hắn tiến lên cẩn thận ngắm nghía: “Mấy năm qua, con đã lớn như vậy rồi. Ai, là ta đã già… Triệu hiệu trưởng nói con tiến bộ không nhỏ, không biết có phải nói quá không? Con từ nhỏ đã khiến Triệu Hiệu trưởng lưu tâm chú ý, mấy ngày nay thực sự là tu tâm dưỡng tính?”

Lưu Thành Hề hỏi gì cũng nhất nhất đáp, lúc này phòng bếp cho người đến báo cơm tối đã chuẩn bị xong, Lưu Trường Khanh không hỏi nữa, cho phép mọi người đi dùng cơm.

Tôn quản gia bí mật lôi kéo Bùi nương hỏi với vẻ kinh ngạc: “Vị Nhị tiểu thư này ở đâu ra vậy? Chưa nói đến việc đối xử ngang hàng như với thiếu gia, còn muốn nàng ở tại Tây Tử Lâu? Tây Tử Lâu là nơi ở của riêng phu nhân trước kia, lão gia tại sao lại làm vậy?”

Bùi nương đem chuyện Thất Nương cứu lão gia nói ra: “Nếu không phải có Nhị tiểu thư, lần này lão gia thực khó đã giữ được tính mạng. Vì việc này, Nhị tiểu thư còn bị Thuận Phong hiểu lầm, chịu không ít ủy khuất. Vị Nhị tiểu thư này, đừng xem nàng là con nhà nghèo không biết gì, các môn chơi cờ vẽ tranh không gì không giỏi, kiến thức khí chất so với các tiểu thư khuê các cũng không kém nửa phần, người như vậy người nói làm sao lão gia có thể không yêu thích? Có thể không coi trọng? Đến một bà già như ta còn thích nàng nữa là..”

Tôn quản gia nghe xong gật đầu, lại nén giận hỏi: “Lão gia xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao bà cũng không nói ra?”

Bùi Nương đáp: “Chỉ là chưa kịp nói thôi, lão gia cũng không cho chúng ta báo tin trở về, sợ Đại thiếu gia lo lắng. Đúng rồi, Nhị tiểu thư muốn Song My làm nha đầu bên người, ta xem Song My còn nhỏ, có lẽ nên phái hai nha hoàn lớn đến phòng, mặt khác phái thêm hai nha đầu sai vặt, ông nói xem được không?”

Tôn quản gia trả lời: “Việc này là vú già bà quản mà, hiện tại không cần hỏi đến ta, ta còn phải lo công việc bên thương đoàn, sắp xếp cho quản sự ám tự của thương đoàn ngày mai tới gặp lão gia, ta đi trước.”

Bởi vì đi đường mệt mỏi, mọi người sau khi dùng xong bữa tối liền đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi Song My mang nước rửa mặt đến cho Thất Nương, một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi đi đến, phía sau còn có ba nha đầu đi theo.

Thiếu phụ kia mang theo ba nha đầu tiến đến thỉnh an Thất Nương, rồi nói: “Vân tỷ đặc biệt đến bẩm báo với Nhị tiểu thư, nô tỳ đã sai người thu dọn sạch sẽ Tây Tử Lâu, đến chiều tiểu thư có thể dọn vào.”

Thất Nương khách khí nói: “Làm phiền Vân tỷ rồi.”

Vân tỷ cười: “Nhị tiểu thư thực khách khí, đây là việc của nô tỳ, còn có phân phó của lão gia nói Nhị tiểu thư bên người chỉ có một nha đầu khó tránh khỏi không đủ để sai bảo, nên phái thêm mấy nha đầu nữa.” Lại gọi ra trong ba người một tiểu nha đầu cực kỳ xinh đẹp: “Đây là Hồng Miên, về sau đi theo hầu hạ tiểu thư ăn uống, còn A Trân A Linh về sau là nha hoàn sai vặt của Nhị tiểu thư.”

Thất Nương nghiêng cái đầu Song My còn chưa kịp chải giúp nàng nhìn mấy nha đầu kia đánh giá, rồi gật đầu tỏ ý đã biết.

Vân tỷ liền để lại Hồng Miên mang theo A Trân A Linh đi ra ngoài.

Hồng Miên tiến lên lấy lòng Thất Nương nói: “Hồng Miên cũng được xem là khéo tay, để ta giúp Nhị tiểu thư chải đầu đi.” Nói xong đã muốn tiếp lấy cái lược trong tay Song My, Thất Nương lại ngăn lại: “Ta không thích kiểu tóc phức tạp, Song My giúp ta sơ hai búi tóc là được.” Kiểu tóc này các cô gái đương thời thường làm, Thất Nương cảm thấy nó đơn giản lại đáng yêu, bình thường cũng chỉ cho Song My giúp mình làm kiểu tóc này.

Hồng Miên đành chậm chạp lui ra.

Bên ngoài Vân tỷ vừa đi, Lưu Thành Hề đã đến, hắn để thư đồng lại ngoài cửa, một mình tiến vào phòng.

Hắn một thân áo trắng vô cùng tuấn tú, mặt mày hớn hở hỏi: “Muội muội đã dậy rồi? Ngủ có quen không?”

Thất Nương thực tế tuổi đã quá hai mươi nhưng trên danh nghĩa mới chỉ mười lăm, gọi Lưu Thành Hề là đại ca đã khiến nàng rất mất tự nhiên, lại nghe Lưu Thành Hề gọi mình là muội muội càng cảm thấy chói tai, vì thế nàng đáp: “Coi như cũng ngủ được, bất quá đại ca gọi tên của Thất Nương đi, kêu muội muội nghe rất xa lạ, gọi tên có lẽ thân thiết hơn.”

Lưu Thành Hề hai mắt sáng lên: “Đúng vậy, gọi là muội muội quả nhiên không thân bằng gọi Thất Nương, tự dưng có muội muội ta cũng có chút không quen”, ngừng một chút rồi hỏi: “Thất Nương đã xem qua Đan Phượng thành chưa?”

Thất Nương lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên đến, cho nên chưa bao giờ xem qua.”

Lưu Thành Hề vui vẻ nói: “Vậy được rồi, Tây Tử Lâu mới thu dọn, ta đưa Thất Nương đi xem Đan Phượng thành. Đan Phượng thành tuy phồn hoa không thể so với kinh đô nhưng lại tinh tế thanh lịch hơn, Thất Nương nhất định sẽ rất thích.”

Hồng Miên ngắt lời: “Đại thiếu gia nói đùa rồi, Nhị tiểu thư dù gì cũng là nữ nhân, làm sao có thể ra ngoài xuất đầu lộ diện…..” Lời còn chưa dứt đã bị Thất Nương liếc mắt một cái liền cấm khẩu, rùng mình, cảm thấy Nhị tiểu thư này tuy bình thường uy nghi không để lộ nhưng tuyệt đối có thể sánh với lão gia.

Thất Nương bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Hồng Miên, rồi nói: “ Đại ca chẳng lẽ không đến trường học?”

Lưu Thành Hề đáp: “Ai, muội cũng biết sao, nhưng cũng không quan trọng, cha trở về ta thỉnh tiên sinh giảng lại hai ngày là được.” Đang nói bỗng quay người muốn ôm lấy Sa lang, “Cẩn thận!” Thất Nương và Song My đồng thời cùng lên tiếng quát ngừng lại, may mắn Lưu Thành Hề nhanh tay lẹ mắt tránh kịp, nhưng cũng suýt bị Sa lang cắn, hắn nhìn Sa lang bộ dạng dữ tợn, chưa lại hồn líu lưỡi hỏi: “Thất Nương, chó của muội tại sao lại dữ như vậy?”

Thất Nương ôm Sa lang liếc hắn nói: “Huynh coi nó là loại chó tầm thường sao? Nó là dòng Sa lang lai với chó săn, huynh nhớ kỹ, trừ ta ra nó không chịu nghe ai bao giờ đâu.” Trong giọng nói có pha chút đắc ý.

Lưu Thành Hề cùng Hồng Miên đều kinh hãi, Lưu Thành Hề thất thanh hỏi: “Muội nói nó là Sa lang ở sa châu sao? Sao có thể chứ?”

Song My nói: “Là Thuận Phong đại ca nói vậy, làm sao giả được? Song My lần đầu gặp muốn ôm nó cũng bị nó dọa sợ luôn.”

Lưu Thành Hề hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm Sa lang hưng phần hỏi: “Nó gọi tên là gì? Lớn bao nhiêu rồi? Muội tại sao lại có nó?”

……….

Kết quả cả một buổi sáng, Thất Nương không đi đâu được.

Lưu Thành Hề muốn có Sa lang dãi nhỏ ra dài cả ba thước, bám lấy Thất Nương hỏi đông hỏi tây, chỉ kém có mở miệng ra hỏi xin, nhưng đáng tiếc Sa lang đối với hắn dữ như hổ rình mồi, một chút hứng thú cũng không có.

Buổi chiều sau bữa cơm trưa, Lưu Thành Hề lại chạy đến xem Sa lang, có Vân tỷ đến truyền lời, Tây Tử Lâu đã thu dọn sạch sẽ, vì thế mọi người cùng nhau giúp Thất Nương mang đồ đạc đến Tây Tử Lâu.

Tây Tử Lâu là một tiểu viện độc lập ở vị trí phía tây Lưu phủ, tường viện xanh um những dây leo tươi tốt, phía trước sân có một gốc sơn chi* to đang kỳ hoa nở tỏa hương thơm ngát.

Song My hếch mũi ngửi ngửi, vui vẻ nói: “Lão gia thật tốt với Nhị tiểu thư, nơi này vừa thanh tĩnh lại có hương thơm, Song My rất thích.”

Lưu Thành Hề nói: “Cây sơn chi này là cha trồng khi mẫu thân còn sống, sau khi mẫu thân qua đời cha vẫn sai người đến chăm sóc cho nên nó vẫn tươi tốt.”

Thất Nương ngẩn ra, nghĩ thầm, thật là khéo, sơn chi theo ngôn ngữ của các loài hoa có ý nghĩa là “Ước định tình yêu vĩnh hằng”, thản nhiên nói: “Sơn chi mùa đông bắt đầu nảy nụ nhưng đến gần hạ mới có thể nở hoàn toàn, thời kỳ nảy nụ dài, hương thơm ngát rất lâu, hơn nữa còn thích ẩm ướt, ấm áp, mỗi ngày phải phun nước lên mặt lá một lần, tám tháng sau hoa nở phải tưới bằng nước sạch… Cây sơn chi trồng được tốt như thế này có thể thấy được phải mất rất nhiều công sức.” Thực ra trong vườn ông ngoại của nàng cũng có một cây sơn chi, trong nhà cũng phải thuê người làm vườn về chăm sóc, cho nên nàng cũng có biết chút ít.

Lưu Thành Hề kinh ngạc nhìn nàng: “Muội muội hiểu biết thật nhiều, những điều này chính đại ca cũng không biết.”

Song My kiêu ngạo nói: “Tiểu thư của chúng ta dĩ nhiên là hiểu biết… Nhiều điều Song My không biết đều là tiểu thư dạy cho…”

Thất Nương khẽ cười nhạt, xoay người nói với Vân tỷ: “Phiền Vân tỷ quay về nói với phụ thân một tiếng, cám ơn phụ thân vì Thất Nương lo lắng, Thất Nương rất thích nơi này.”

Thất Nương từ nay về sau an tâm ở lại Tây Tử Lâu