Thất Nương (Xuyên Việt Chi Tiền Duyên Ngộ)

Quyển 1 - Chương 13




Edit: Rùa River

Hồng Miên bưng một khay hoa quả đi đến, nghe loáng thoáng câu cuối cùng, liền hỏi: “Ai nuốt lời?”

Thất Nương tà nghễ nhìn Lưu Thành Hề nói: “Đại thiếu gia nhà ngươi làm vỡ bình hoa, lại còn chống chế nữa! Ngươi và Song My đem thu dọn đi, miễn cho người khác nói thiếu gia ỷ thế hiếp người!”

Hồng Miên nghe xong trong lòng nghĩ thầm: Đại thiếu gia như vậy sao lại làm vỡ bình hoa được? Không phải giúp cho nha đầu Song My kia tránh họa, Nhị tiểu thư lại bắt Đại thiếu gia chịu tội thay đi?

Lưu Thành Hề nghe xong chán nản, một lúc lâu sau mới nói: “Thiên hạ chỉ sợ không còn nữ nhân nào khó chơi như muội.” Thiên Nhai cũng không dám hó hé nửa lời.

Song My cười hì hì: “Đại thiếu gia không phải nói tiểu thư là thiên hạ đệ nhất tài nữ hay sao? Tại sao giờ lại đổi thành thiên hạ đệ nhất khó chơi?”

Lưu Thành Hề nghe nàng vừa nói, chợt nhớ ra một việc: “Năm đó ta ở kinh đô, Hạ Lan Thuyền cả ngày đều nói muội muội của hắn là thiên hạ đệ nhất tài nữ, không biết Lan Nhị nhà hắn đấu với Thất Nương nhà ta, ai mới chân chính là đệ nhất thiên hạ nhỉ?”

Thất Nương nghe hắn nhắc tới Hạ Lan Thuyền, trong lòng tràn ngập chán ghét. Nàng muốn đối phó với ai từ trước đến nay sẽ tìm hiểu rất kỹ, cố ý hỏi: “Muội muội Hạ Lan Thuyền rất nổi tiếng sao?”

Lưu Thành Hề gật đầu: “Đúng vậy.. nàng ba tuổi có thể đọc văn, bảy tuổi có thể làm thơ, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, mười tuổi đã được tôn là thiên hạ đệ nhất tài nữ, sau khi lớn lên cũng là mỹ mạo phi thường, ở kinh đô nổi danh là nữ tử tài mạo song toàn, cũng là muội muội cùng cha mẹ duy nhất của Hạ Lan Thuyền. Hắn bảo hộ nàng giống như trân bảo, ngoại nhân nếu có một chút bất kính khinh mạn với nàng nhất định bị hắn trả thù.”

Thiên Nhai cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta ở kinh đô gặp được Hạ tiểu thư khi còn nhỏ, nhưng cũng đã nhìn ra được sau này nhất định là một mỹ nhân.”

Thất Nương đã sớm biết được điều đó từ Lưu Trường Khanh, Ngũ Nương bị hại tám chín phần là có quan hệ với muội muội Hạ Lan Thuyền, hiện giờ lại càng khẳng định.

Trong lòng thầm hận: muội muội ngươi bất quá bị người ta nói xấu ngoài miệng vài câu, thế nhưng ngươi lại hại Ngũ Nương mất cả tính mạng.

Được, nếu ngươi quý trọng muội muội như vậy, ngày khác ta nhất định phải ở vị trí cao hơn Hạ Lan Nhị, đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất của nàng, báo thù cho Ngũ Nương.

“Hắn kiêu ngạo như vậy, gia thế nhất định không tầm thường?” Thất Nương lại hỏi.

“Đó là tất nhiên, ông nội hắn làm Tả đồ*, cha hắn lại là Thái phó của Thái tử, hắn và Tô Di Ca đều là thiếu niên tài tử rất khó gặp, hai người cùng nổi bật, được xưng là Long Giao song ngọc, chỉ khác nhau là hắn tính cách trong trẻo lạnh lùng như ngọc được xưng là Lãnh Ngọc công tử, Tô Di Ca ôn nhuận như ngọc được xưng là Ôn Ngọc công tử, Tô Di Ca năm đó là Trạng nguyên đứng đầu bảng, hiện nay đã làm Thị lang Bộ Hộ, hắn là Bảng nhãn sau lại vào Hàn Lâm Viện, cũng không thể nói là kiêu ngạo, nhưng chính là khi gặp chuyện của muội muội liền khó tránh khỏi theo cảm tính mà làm việc bất công.”

(* Tả đồ: chức trách chủ yếu là khuyên nhủ Hoàng đế, tiến cử nhân tài – hình như giống Gián nghị đại phu thời phong kiến của việt Nam)

“Huynh và hắn thân nhau lắm sao? Tại sao biết rõ ràng như vậy?”

Lưu Thành Hề đáp: “Hắn cùng học mấy năm ở trường của phụ thân, đương nhiên quen biết, chúng ta mấy người cùng học đều cảm thấy chuyện của muội muội hắn đều làm quá lên, chính là vừa nhắc thì hắn sẽ không cho phép nói thêm gì nữa.”

Thất Nương suy nghĩ, Hạ Lan Thuyền không phải là kẻ luyến muội cuồng đi chứ? Nếu không người bình thường làm sao đối với muội muội của mình như vậy?

Song My ở bên cạnh nghe chuyện hâm mộ nói: “Hạ thiếu gia đối với muội muội thật tốt.”

Hồng Miên ở bên Thất Nương đã lâu, lá gan cũng dần lớn hơn, ở một bên reo lên: “Nhị tiểu thư đối với ngươi cũng không tốt sao? Ai không biết chứ ta còn tưởng ngươi là Tam tiểu thư Lưu gia đâu, người nào làm nha đầu còn có thể đọc sách biết chữ? Lưu phủ cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, còn không biết sao?” Nàng chính là hâm mộ Song My chết đi được.

Song My đến cạnh Thất Nương, nhẹ nhàng ôm nàng: “Nhị tiểu thư rất tốt với ta ta tự nhiên là biết, nhưng chỉ là nghĩ, nếu có ca ca đương nhiên cũng rất tốt.”

Thất Nương biết nàng nhớ tới ca ca đã chết khi gặp thủy tai, cũng quay lại ôm nàng an ủi: “Ca ca ngươi đối với ngươi nhất định tốt, nhất định là đã phù hộ cho ngươi đến được Lưu gia.”

Lưu Thành Hề nói: “Nữ nhân đúng là lề mề, nói thế nào mà cuối cùng lại trở thành thương tâm hết thế này! Đúng rồi, Sa Lang đâu? Sao không thấy nó?”

Thất Nương đáp: “Ta nhốt nó lại rồi. Nó học cái gì tốt không học, lại học huynh trộm đạo, mới mấy ngày trước còn nháo loạn đến gà bay chó sủa, không phạt nó về sau làm sao mà quản được nữa?”. Nàng nói một chút không sai, quản gia có một con chó trông cửa, Sa Lang vừa vào Lưu phủ liền phát hiện ra, đuổi nhau với nó tán loạn khắp sân, trước đó vài ngày còn cư nhiên nhân đêm khuya lẻn đến chuồng gà bắt trộm gà.

Lưu Thành Hề khoa trương nói: “Muội phải cai quản nó kỹ, nếu không nó dám ăn cả thịt người!”

Thất Nương từ rất sớm đã huấn luyện Sa Lang, nhưng không muốn làm nó mai một đi tính hoang dã nên không quản giáo nó quá nghiêm khắc. Nàng ngẫm hiện tại cũng nên bắt đầu làm như vậy, nếu không về sau nói không chừng nó dám cắn loạn người mất.

Nàng nói: “Ta đã biết, về sau sẽ quản nó thật tốt.”

Vì thế bắt đầu từ hôm nay, Thất Nương liền bắt tay vào huấn luyện Sa Lang.

Qua hơn một tháng, Sa Lang thân mình cũng đã lớn hơn, hôm nay Thất Nương đang huấn luyện Sa Lang tấn công, Lưu Thành Hề mang theo Thiên Nhai kích động tìm đến.

Thất Nương thấy hắn tiến vào, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, bỗng nhiên quát: “Sa Lang, lên!”. Chỉ thấy Sa Lang phóng người một cái đã đè bẹp Lưu Thành Hề ngã xuống đất, Thiên Nhai cả kinh hét chói tai. Lưu Thành Hề cũng sợ tới mức không dám nhúc nhích, sợ Sa Lang nổi điên, không cẩn thận cắn đứt yết hầu của mình.

Sa Lang hạ gục Lưu Thành Hề xong cũng không có động tác gì, nó kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Thất Nương.

Hồng Miên lo sợ nói: “Hảo tiểu thư, người đừng đùa nữa, mau bảo Sa Lang thả Đại thiếu gia đi!”

Thất Nương nhịn cười: “Sa Lang, lại đây!” Sa Lang buông hắn ra nhàn nhã tiêu sái chạy đến bên nàng.

Lưu Thành Hề từ dưới mặt đất đứng dậy, tinh thần còn chưa ổn định, ngay cả lời nói cũng lắp bắp: “Muội…. Sa Lang….ta….”

Thất Nương rốt cuộc nhịn không được, khóe miệng nhếch lên: “Huynh là muốn hỏi ta tại sao bảo Sa Lang tấn công huynh?”

Lưu Thành Hề gật gật đầu.

Thất Nương nói: “Ta là lấy thực tế để chứng minh cho huynh biết, không có mệnh lệnh của ta, Sa Lang quyết không cắn người!”

Hồng Miên từ trong phòng bưng ra một chén trà nóng cho Lưu Thành Hề coi như an ủi, Lưu Thành Hề uống xong mấy ngụm mới định thần mà nói: “Hảo tiểu thư của ta, xin ngài đừng trêu cợt ta nữa, ta xin thề từ nay không dám ỷ thế hiếp người nữa, ta còn muốn sống lâu thêm vài năm, ngài tha cho tiểu nhân đi.”

Bọn Thiên Nhai mấy người vốn đang lo lắng cho hắn, bỗng dưng nghe câu xin khoan dung này của hắn lại cảm thấy khó nhịn được cười.

Hồng Miên lúc này mới nén giận nói: “Nhị tiểu thư, người về sau cũng đừng làm chúng ta sợ như vậy nữa, nếu Đại thiếu gia có gì sơ suất, hạ nhân chúng ta cũng không lấy gì làm hay.”

Thất Nương cũng không lấy làm giận, chỉ nói: “Nhìn huynh kích động như vậy, có chuyện gì sao?”

Lưu Thành Hề “a” một tiếng, vội vàng lấy ra từ trong lòng một gói gì đó đươc bao bằng khăn gấm, hắn cẩn thận đem khăn nhẹ nhàng mở ra từng lớp một. Thất Nương thấy hắn cẩn thận như vậy cũng không khỏi tò mò là cái bảo bối gì, chỉ thấy khi khăn gấm mở ra hết, cư nhiên là một cái mặt gương nhỏ, không phải gương đồng mà là bằng thủy tinh.

Nàng không khỏi “Di” một tiếng.

“Hoàn hảo là không sao!” Lưu Thành Hề thở phào một hơi, sau đó như hiến vật quý đưa cho Thất Nương xem, “Thất Nương nhìn xem, muội có thấy gương này soi rõ ràng không?”

Hồng Miên và Song My cũng xúm lại nhìn, các nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngach, thất chủy bát thiệt: “Soi thật là rõ, đây là gương sao?”

“Cho ta xem, cho ta xem, oa! Soi thật là rõ ràng!”

“Đại thiếu gia, cái này hẳn là tốn rất nhiều tiền mua?”

“Thiếu gia thiếu gia, người làm sao mà có được bảo bối này vậy?”

Lưu Thành Hề lấy lại từ tay các nàng, đắc ý tuôn ra dào dạt: “Đây là hàng từ thương thuyền Tây Lũng quốc vận chuyển tới, bọn họ vốn là phải mang đến bán ở kinh đô, nhưng trên đường gặp sóng gió ở ngoài Ngũ Khê thành, vì thân tàu bị hư hỏng nên đành đem hàng hóa bán ra, ta nhận được tin tức, ngày hôm qua suốt đêm chạy tới Ngũ Khê thành mới chỉ mua được một cái này thôi.”

“A! Thiếu gia lại trộm ra khỏi thành, không sợ lão gia phạt sao?” Song My hỏi.

“Nha đầu ngoan, ngươi đừng có bán đứng ta, bất quá như thế này, lần sau ta mua bánh Lý thị cho ngươi nữa, thế nào?”

Song My tròng mắt loạn chuyển, bỗng nhiên đoạt lấy gương trong tay Lưu Thành Hề: “Ta không cần bánh Lý thị, mượn cái này là được rồi.”

Lưu Thành Hề gấp gáp, sợ nha đầu này đem gương đánh vỡ vội nói: “Không được, đây là chiếc gương cuối cùng rồi, giá là hai mươi lượng bạc đấy, bây giờ dù có bạc cũng không mua được nữa đâu.”

Thất Nương bên cạnh vừa nghe bọn họ nói vừa vuốt ve Sa Lang, nghe đến Hồng Miên và Song My cùng hít vào kinh ngạc xong mới đứng dậy nói: “Đại ca cũng thật là, hai mươi lượng bạc mua một cái gương, cha nếu biết cũng mắng huynh là bại gia chi tử.” Hai mươi lượng bạc đủ cho nhà bình thường có thể sống trong hai năm, khó trách Hồng Miên và Song My phải líu lưỡi.

Lưu Thành Hề nhìn Thất Nương, bộ dạng không cười đùa nữa, nghiêm mặt nói: “Từ khi muội đến đây, đại ca chưa từng tặng muội lễ vật gì cho ra dáng, đồ vật hiếm lạ này ta để ý thấy, cho nên mới suốt đêm mua về tặng muội, cha nếu phạt cứ phạt, chỉ cần muội thích là được.”

Thất Nương cẩn thận nhìn hắn, tuy hắn thần sắc hưng phấn nhưng lại ẩn chứa vẻ ủ rũ, hai mắt thấp thoáng quầng đen hiển nhiên là do một đêm không ngủ, cảm động trong lòng, sẵng giọng: “Huynh lần sau còn như vậy, cho dù có mua cho ta thứ đồ quý giá hơn nữa ta cũng không cần.”

Lưu Thành Hề nghe ra ý quan tâm của nàng, vui mừng nói: “Vậy muội nhận lấy nó đi!”

Thất Nương thầm nghĩ, hắn ra khỏi thành chuyện lớn như vậy,cho dù Song My các nàng không nói cũng sẽ có người biết, đến lúc vào tai cha chỉ sợ chịu phạt không nhẹ, hắn thiệt tình vì nàng, cũng không thể khiến hắn vì thế mà chịu phạt.

Suy nghĩ một biện pháp tốt nhất, nàng nói: “Đại ca, huynh cùng ta đi gặp cha.”