Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 64: Đừng nản chí...




Bởi vì bên giường không có sẵn búa, đêm đó Dạ Ngưng bảo vệ được cái mạng nhỏ của mình.

Dạ Ngưng ôm đầu, dùng phương châm chiến lược không sợ không có củi đốt, tiến hành đợt quấy nhiễu thứ hai với cô Tiếu trước khi đi ngủ.

“Vũ Hàm ~” Dạ Ngưng cuộn mình hướng người cô cọ cọ, Tiếu Vũ Hàm cũng lười bận tâm đến nàng, kéo chăn, trùm kín mình từ đầu đến chân.

“Vũ Hàm…cô không cần người ta nha……” Dạ ngưng chui ở trong chăn đáng thương hề hề nhìn Vũ Hàm bó kín như bánh chưng, nũng nịu kêu, Tiếu Vũ Hàm bị thanh âm ghê tởm kia làm cho cả người khó chịu.

“Em yêu cô như vậy…mà cô lại liếc cũng không thèm liếc người ta một cái sao? A, thực đau lòng mà, cô cũng quá tuyệt tình đi.” Dạ Ngưng vẫn tiếp tục giả bộ thẹn thùng, rên rỉ nói không ngừng. Tiếu Vũ Hàm cắn môi cố gắng chịu đựng, trời tối đen, lại nghe thấy Dạ Ngưng một mình một người ở kia tự bày trò tiêu khiểu tự vui.

“Quay lại đây, cho em nhìn cái nào ~”

“Vũ Hàm……”

Nhịn đến không thể nhịn hơn được nữa, Tiếu Vũ Hàm mạnh mẽ hất chăn lên, từ trên giường ngồi dậy: “Em muốn làm gì?!”

Mặt âm trầm, ánh mắt hung dữ, Tiếu Vũ Hàm như vậy dọa cho Dạ Ngưng run rẩy, không dám nói lời nào, vội vàng chui vào trong chăn.

Tiếu Vũ Hàm vốn còn một bụng tức giận nhìn thấy Dạ Ngưng như vậy lại nhịn không được bật cười thành tiếng, thở dài, đánh giá nhìn nàng: “Dạ Ngưng, không phải là em thiếu tình yêu đấy chứ?”

Dạ Ngưng nhìn thấy sắc mặt Tiếu Vũ Hàm có chút dịu đi, thế này mới bĩu môi, dịch sát lại người cô, vươn cánh tay, ngửa đầu nhìn cô: “Cô ôm em một cái, ôm em ngủ đi.”

“……” Tiếu Vũ Hàm trầm mặc không nói gì, mím môi nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng rụt cổ, làm ra bộ dáng đáng thương nhìn cô.

“Haiz……” Thở dài, Tiếu Vũ Hàm không chịu nổi trò dây dưa lằng nhằng này của Dạ Ngưng, vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Em nói xem sao em vẫn còn trẻ con như vậy chứ.”

“Trẻ con thì trẻ con, là thích mùi hương trên người cô, nên muốn cô ôm.” Dạ Ngưng chu miệng tiến vào vòng tay ấm áp thơm nức của Tiếu Vũ Hàm, nghiêng mặt khẽ cọ cọ lên cổ cô, như một chú mèo lười bướng bỉnh.

Nhìn người trong lòng, nhìn hai má bầu bĩnh cùng lông mi thật dài, khóe môi Tiếu Vũ Hàm cong lên, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hai má Dạ Ngưng: “Ngủ đi.”

“Ừ.”

Tìm một vị trí thoải mái trong lòng Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng lầm bầm nhắm hai mắt lại, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Trong bóng đêm, Tiếu Vũ Hàm dịu dàng vuốt ve hai má Dạ Ngưng. Làn da nhẵn nhụi, đôi môi mỏng, hàng mi dày, còn có vành tai nho nhỏ mềm mại kia…

Là của cô, đều là của cô…

Hôn rồi hôn, cho dù Dạ Ngưng không nhìn thấy, Tiếu Vũ Hàm vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt, chăm chú nhìn Dạ Ngưng thật lâu xong, nhẹ nhàng nhéo cái mũi của nàng một cái: “Tiểu bại hoại.”

Tiếu Vũ Hàm không biết Dạ Ngưng học được từ đâu một thân mị công này, thỉnh thoảng lại nói vài lời khiêu khích thần kinh của cô, tuy rằng mỗi lần cô đều bày ra bộ dáng tức giận phiền toái, nhưng mà dục vọng dưới đáy lòng kia lại như sắp sửa phun trào, nhưng lại có ai biết? Dạ Ngưng à Dạ ngưng, em đồ tiểu tai họa này, như thế nào tôi lại thua trên tay em được nhỉ?

Thở dài, Tiếu Vũ Hàm siết chặt vòng tay, ôm Dạ Ngưng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Dạ Ngưng mơ mơ màng màng có cảm giác mình còn chưa ngủ được bao lâu thì tiếng chuông di động liền vang lên.

Sợ đánh thức người bên cạnh, Dạ Ngưng nhanh chóng mở mắt, quơ tay mò tìm di động ở xung quanh, tên người gọi hiện lên cũng chưa thèm nhìn đã nghe máy: “A lô ~”

“A lô a lô a lô, bảy giờ rồi, mày dậy nhanh đi, đừng để bọn tao phải chờ mày và cô Tiếu. Còn nữa, vừa rồi lúc đi ra ngoài đã thấy rất nhiều người canh giữ trước xe buýt, lúc mày và cô Tiếu đến đừng quên khai khác giờ đi nhé.”

“Biết rồi, mày lải nhải nhiều chết được!” Dạ Ngưng cau mày lầm bầm, Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh nghe được thanh âm liền mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Dạ Ngưng.

“Ai thế?”

Dạ Ngưng để di động ra xa một chút, nhỏ giọng nói với Tiếu Vũ Hàm: “Lão Đại, giờ chắc em phải gọi nó là mẹ hai mất.”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng lắc đầu, aish, Mộng Điệp làm bạn với người như nàng, coi như là khổ tám đời rồi.

Còn nói vài câu với Tiếu Vũ Hàm, thế này Dạ Ngưng mới nhớ ra còn chưa tắt điện thoại, vội vàng lại cầm lên: “A lô, lão Đại à, chuyện đó –”

“Mày mới là mẹ hai, cả nhà mày đều là mẹ hai!” Một tiếng rống, điện thoại bị cắt đứt, Dạ Ngưng cầm điện thoại mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Vũ Hàm cắn môi dưới, nén cười, đứng dậy thay quần áo.

“……Cái gì chứ, sớm như vậy mà thời kỳ mãn kinh đã tới rồi.” Tự tìm cớ chữa ngượng, Dạ ngưng lầm bầm đứng dậy mặc quần áo, tốc độ của Tiếu Vũ Hàm còn mau hơn nàng, rửa mặt xong đơn giản đi vào phòng bếp rán quả trứng gà, lại dùng lò vi ba nướng vài lát bánh mì, rót cốc sữa, mang sang gọi Dạ Ngưng ăn.

Ngồi trước bàn, Dạ Ngưng nhìn bữa sáng trước mắt, nhíu mày lại: “Không muốn ăn.”

“Ồ ~” Tiếu Vũ Hàm không nói gì, nhìn Dạ Ngưng nhẹ nhàng cười, ánh mắt hơi nheo lại.

“Ách…” Dạ Ngưng ngồi thẳng người, cầm đũa gắp một miếng trứng rán cho vào miệng, ca ngợi: “Vũ Hàm nhà ta đúng là không tầm thường, rán trứng gà ăn cũng ngon như vậy, so với đầu bếp năm sao ở khách sạn cũng không kém là bao nhiêu.”

Tiếu Vũ Hàm uống một ngụm sữa, nhìn Dạ Ngưng đánh giá, sửa lại cho đúng: “Là đầu bếp khách sạn năm sao.”

“……”

Nói xong, cô cũng không thèm để ý đến bộ dáng ủy khuất của Dạ Ngưng, cúi đầu gắp trứng cắn một miếng, nhăn lại mi, lầm bầm: “Quên không cho muối, quả nhiên là nịnh bợ mà.”

“……” Mình trêu chọc ai chứ?! Dạ Ngưng ngồi bên cạnh xù lông, nhưng nhìn Tiếu Vũ Hàm như vậy một câu cũng không dám nói, chỉ có thể hóa bi phẫn thành sức mạnh, một hơi nuốt mười lát bánh mì.

“A, no chết mất.”

Ợ một cái, hai người đi ra khỏi cửa, kéo tay Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái: “Nếu không biết còn tưởng em nhịn đói một tuần mất.”

“Đây không phải là cô làm sao?”

“Đó là mua ở siêu thị.”

“……” Dạ Ngưng nghẹn họng, nàng xem ra đây là Tiếu Vũ Hàm trả thù mà, trả thù trắng trợn! Không phải tối hôm qua cởi áo ngủ quyến rũ thôi sao? Về phần sau đó, cuối cùng chẳng phải là câu dẫn không thành công sao?! Thật đúng là lòng mang thù mà! Có điều, nói đi nói lại…Dạ Ngưng lén lút liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, cân nhắc, chẳng lẽ mình không có mị lực như thế cơ à? Vũ Hàm nhìn cũng không thèm nhìn mình một cái.

“Việc đó…” Dạ Ngưng không phải loại người có chuyện gì trong lòng mà có thể ngừng nghĩ ngợi được, ở trong mắt nàng, hiện tại trừ cha mẹ ra thì Tiếu Vũ Hàm chính là người thân thiết nhất, có cái gì cũng không thể giấu, nhất định phải nói ra.

“Sao thế?” Tiếu Vũ Hàm đang định cầm di động xem kế hoạch đi chơi hôm nay, liền quay đầu nhìn Dạ Ngưng.

“Vũ Hàm.”

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm cúi đầu nhìn đường phải đi, nhíu mày, mấy đứa này, có phải chơi đùa hơi quá trớn không, vùng hoang vu dã ngoại như thế, sao trường học có thể phê chuẩn nhỉ?

“Em……” Dạ Ngưng nuốt nước bọt, khó khăn nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm trả lời cho có lệ, tâm trí còn đang đặt trên cái di động, điều này làm cho Dạ Ngưng nổi giận, một phen đoạt lấy di động của Tiếu Vũ Hàm, trừng mắt nhìn cô: “Khi em nói cô có thể lắng nghe em được không, chẳng nhẽ em không có mị lực đến vậy sao?!”

Lần này tốt lắm, nương theo lửa giận, đem mọi lời trong lòng đều xả hết cả ra, Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng.

“Vũ Hàm, cô ăn ngay nói thật đi, không phải là cô ghét bỏ em ngực phẳng mông phẳng đấy chứ?” Bởi vì cảm xúc bị kích động, mặt Dạ Ngưng đỏ lên, Tiếu Vũ Hàm mở to hai mắt, chớp mắt không chớp mắt nhìn nàng.

Nhìn bộ dáng kia của Tiếu Vũ Hàm, trong lúc nhất thời Dạ Ngưng nản lòng thoái chí, thở dài: “Em đã nói mà, nếu không cô đã không không thèm đụng đến em.”

“……”

Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh lúc này mới phản ứng lại, nhìn vẻ ủ rũ kia của Dạ Ngưng, cắn môi, bả vai khẽ run lên. Con bé này, mỗi ngày đều suy nghĩ cái gì thế?

“Cười cái gì?” Dạ Ngưng bực mình, nàng đang thảo luận vấn đề có tính chất hạnh phúc cả đời, vậy mà Tiếu Vũ Hàm lại còn cười với nàng?!

Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, đưa tay vuốt ve mái tóc Dạ Ngưng: “Em nghĩ cái gì thế, sao tôi có thể ghét bỏ em được.”

“Thật sự?” Dạ Ngưng bộ dáng kiểu tro tàn lại cháy, chớp chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, cười khẽ.

“Thế thì tốt lắm, thế thì tốt lắm……” Dạ Ngưng đưa trả lại di động cho Tiếu Vũ Hàm, hớn hở. Chỉ cần không phải ghét bỏ là được rồi, vẫn có mị lực, còn lại chính là vấn đề thời gian, không thành vấn đề, nàng có thể nhẫn!

Nhận lấy di động, cho vào túi, Tiếu Vũ Hàm liếc Dạ Ngưng một cái, cười khẽ: “Hơn nữa, khi thói quen trở thành tự nhiên, hết thảy đều có thể chịu được.”

“……” Dạ Ngưng hơi biến sắc, xoay người nhìn Tiếu Vũ Hàm, hai mắt trợn trừng so với cái chuông còn lớn hơn. Tiếu Vũ Hàm cười nhìn nàng, nói: “Được rồi, đến trường rồi, em đi vào trước đi.”

Tuy nói cô không bận tâm để người khác biết được quan hệ giữa hai người, nhưng dù sao đây cũng là trường học, Dạ Ngưng vẫn là một sinh viên, Tiếu Vũ Hàm không hy vọng bởi vì quan hệ giữa hai người mà xảy ra vấn đề khiến cho Dạ Ngưng gặp phải phiền toái gì.

Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn cổng lớn, có phần buồn bực, Vũ Hàm chính là như vậy, mỗi lần đều khiến cho nàng bực mình mà không thể phát ra, giận dỗi gật đầu, nghiêng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vậy lên xe em muốn ngồi cùng với cô.”

“……” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, bộ dáng có chút do dự.

“Làm sao vậy?” Dạ Ngưng khó hiểu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, cố gắng nhìn về phía trường học, nhìn thấy xe buýt đỗ ở trước cửa tòa nhà dạy học, nhỏ giọng nói: “Tôi say xe.”

“……” Hít sâu một hơi, Dạ Ngưng đưa tay dùng sức bấu chặt ống quần, nàng không phải là cười nhạo Tiếu Vũ Hàm bị say xe, mà thật sự là bời vì ánh mắt yếu đuối cùng đôi môi mỏng manh của cô vừa rồi kia làm cho Dạ Ngưng thú tính nổi dậy, thật sự rất muốn một phen kéo cô vào lòng!

“Vậy thì hẳn là càng nên ngồi cùng với em, không có chuyện gì đâu, có em mà.” Cố đè nén dục vọng của bản thân, Dạ Ngưng dịu dàng nói với Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, gật gật đầu: “Ừ.”

“Đừng sợ, lên xe cứ dựa vào em là được.” Dạ Ngưng lo lắng dặn dò, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười khẽ.

“Được rồi, mau đi đi.”

“Vâng.”

Vạn phần không muốn chào tạm biệt Tiếu Vũ Hàm ở cổng lớn, Dạ Ngưng chạy chậm đến trước xe buýt.

“Ồ, ai đây nhỉ?” Lão Đại từ thật xa đã nhìn thấy Dạ Ngưng, châm chọc giả bộ hỏi.

Dừng chân lại, Dạ Ngưng có chút thở dốc nhìn cô: “Sao nào? Sáng sớm đã gây sự.”

Nghe xong lời này, lão Đại trợn tròn mắt, lão Tam ở một bên thấy tình hình không đúng liền vội vàng chui ra: “Lão Tứ, mày không biết đâu, hôm qua trường giao cho việc thống kê tình hình du lịch của lớp, là lão Đại một mình gọi điện cho mọi người hỏi đấy.”

Dạ Ngưng hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lão Đại: “Sao mày không gọi điện báo cho tao biết, để tao đi hỏi.”

Lão Đại tức giận trợn mắt liếc nàng một cái, xoay người, đi đếm nhân số. Nhìn thân ảnh lão Đại, Dạ Ngưng nở nụ cười, thật tốt, lại có một người bạn tốt như vậy, vì không muốn quấy rầy khoảnh khắc vui vẻ của nàng và Vũ Hàm nên tình nguyện tự mình chịu ủy khuất, lão Đại, vất vả rồi!

Lên xe trước, Dạ Ngưng bắt đầu tựa vào xe buýt cùng thầy hiệu trưởng phụ trách phân chia chỗ ngồi: “Hiệu trưởng à, cô Tiếu của bọn em bị say xe, thầy xem cô ấy một cô gái bé nhỏ rất đáng thương, cứ phân cho em cùng ngồi đi, để em chăm sóc cho cô ấy.”

“Em chăm sóc cố ấy?” Thầy hiệu trưởng hơi nhăn mũi, nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đứng thẳng người, còn thật sự nghiêm túc nhìn ông: “Đúng.”

Cân nhắc một hồi, thầy hiệu trưởng gật đầu đồng ý: “Đi thôi.”

Lớp trưởng chiếu cố giáo viên cũng rất bình thường, nói sao thì ông cũng biết Dạ ngưng, với cái kiểu mồm miệng không bao giờ chịu yên kia của nàng, phỏng chừng một đường trò chuyện với Vũ Hàm thì Vũ Hàm cũng sẽ không say xe.

Lên xe, sắp xếp kỹ mấy túi đồ trong tay, Dạ Ngưng cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm đi đến chỗ mình: “Cô Tiếu, chào!”

Ngọt ngào cất tiếng chào đón, Dạ Ngưng thu người lại nhường chỗ ngồi cho cô. Cô Tiếu hôm nay rất được, trang sức rất thanh nhã, một đôi mắt phượng phong tình cũng không điểm trang nhiều, chỉ đánh một chút kẻ mắt, môi tô một lớp son bóng nhạt màu, trông có vẻ tự nhiên tươi trẻ, cơn gió nhẹ đem theo hương chanh trên người cùng mùi hương trong trẻo dễ chịu buổi sớm mai thổi lướt qua mặt Dạ Ngưng, làm cho nàng lại có chút ngơ ngẩn.

Giờ nếu ở nhà thì tốt rồi…Nghĩ cái gì liền sẽ làm cái đấy…

May mà lúc này Dạ Ngưng còn đang mải suy nghĩ cái chủ ý xấu xa gì đấy, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng thản nhiên cười cười, bộ dáng trưởng giả, đến nơi cũng không khiêm nhượng, bám lấy nàng lách vào bên trong.

Đúng thế, người say xe dựa vào cửa sổ có thể đỡ hơn, khó có được dịp Dạ Ngưng săn sóc như vậy, Tiếu Vũ Hàm cũng sẽ không từ chối nữa.

Nhưng thật ra Dạ Ngưng ngược lại, nhìn bộ dáng lạnh nhạt của Tiếu Vũ Hàm liền có chút khổ sở, sau lại ngẫm nghĩ vì ở bên cạnh có nhiều người như vậy cho nên mới lại bắt đầu làm cao. Dạ Ngưng quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi, có em ở đây.”

Tiếu Vũ Hàm cười khẽ với nàng, không nói gì, cõi lòng vốn rất khẩn trương ít nhiều cũng có chút dịu đi. Từ nhỏ cô đã say xe, ngồi xe đối với cô mà nói thì còn khủng khiếp hơn là đi máy bay, chóng mặt rồi còn có thể nôn nữa, cho nên mỗi lần lên xe Tiếu Vũ Hàm đều lựa chọn nhắm chặt mắt lại ngủ.

Nhưng mà lần này……

Bởi vì có Dạ Ngưng, hết thảy đều khác biệt rất lớn.

“Trời ạ, xong rồi, lớp trưởng lại nôn rồi!” Một nam sinh ở phía sau sinh động gào thét, Tiếu Vũ Hàm vỗ nhè nhẹ lưng giúp Dạ Ngưng, đau lòng nhìn nàng.

Lão Đại cũng từ phía sau chạy vội tới, cầm trong tay hai cái túi to mới, không nói gì nhìn Dạ Ngưng: “Lão Tứ, mày không biết bản thân bị say xe sao? Buổi sáng lại còn ăn nhiều như vậy?!”

“Tao –” Dạ Ngưng một câu định nói lại nhịn không được, muốn nôn tiếp, lão Đại vội vàng cầm một cái túi to đưa qua, Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng xoa lưng nàng, nhíu mày lại.

“Ôi –” Nôn đến hơn nửa giờ, cuối cùng Dạ Ngưng cũng yên tĩnh, mọi người trong xe không nói gì nhìn nàng, chưa từng gặp qua người nào như vậy, xe vừa chạy liền say rồi.

Thầy hiệu trưởng trợn mắt nhìn Dạ Ngưng, bộ dạng như vậy còn chăm sóc cô Tiếu kiểu gì? Nếu không bởi thân phận của mình thì hắn chắc chắn sẽ dựng thẳng ngón giữa với Dạ Ngưng!

“……” Sắc mặt Dạ Ngưng trắng bệch, xoay qua, ủy khuất nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhỏ giọng nói: “Vũ Hàm, em……”

“Phun hết cả bánh mỳ của tôi ra rồi.”

“Em……” Dạ Ngưng cắn môi, xấu hổ chết được, nói muốn chiếu cố Vũ Hàm, nhưng chính mình ngược lại lại ói trước.

Tiếu Vũ Hàm lắc lắc đầu, thực dịu dàng cười với Dạ Ngưng: “Đừng khổ sở, lớp trưởng đại nhân làm không tệ, em lăn qua lăn lại như vậy, quả thực khiến tôi không say xe.”

_Hết chương 64_