Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 71: Đừng hận tôi...




Lời của Lâm Nhược Nhiên dội thẳng vào tai, đầu óc Tiếu Vũ Hàm trống rỗng, nhìn cô, không nói được lời nào, nước mắt trên mặt chưa khô, cả người tiều tụy nói không nên lời.

Mất đi Dạ Ngưng……mất đi nàng……

“Đừng nói nữa.” Mạch Mạt đau lòng, tiến lên ôm Tiếu Vũ Hàm vào lòng. Lâm Nhược Nhiên vẫn ngồi hút thuốc như cũ, lẳng lặng ngồi trên sô pha nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Vũ Hàm, chị chỉ là nói trước kết cục cho em hiểu.” Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng cô vẫn phải nói, Lâm Nhược Nhiên không hy vọng Tiếu Vũ Hàm dẫm lên vết xe đổ của mình, phải biết rằng một câu “rời xa” kia, đau đớn phải gánh chịu có thể cũng là cả đời.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Có biện pháp nào không?” Linh Đang trợn mắt với Lâm Nhược Nhiên, dụi tắt điếu thuốc trong tay.

Lâm Nhược Nhiên nhíu mày: “Có lẽ…chỉ có thể đi từng bước tính từng bước thôi.”

Mọi người đều trầm mặc. Tựa vào lòng Mạch Mạt, trong đầu Tiếu Vũ Hàm đều là khuôn mặt tươi cười của Dạ Ngưng, nước mắt trào ra, muốn kiềm chế, lại như thế nào cũng không nhịn được.

“Không phải Lâm Phong nói mười bốn ngày sao? Giờ mới bảy ngày, nói cách khác tức là bảy ngày còn lại hắn sẽ không thương tổn Dạ Ngưng. Còn nữa, người Dạ Ngưng quan tâm, trừ cha mẹ, Mộng Điệp ra thì là Vũ Hàm, thế nào thì hắn cũng sẽ không thể táng tận lương tâm mà đi đối phó với Vũ Hàm đâu nhỉ?” Mạch Mạt ở một bên phân tích, Lâm Nhược Nhiên lắc đầu.

Tiếu Vũ Hàm cắn cắn môi, nhìn cô: “Người kế tiếp ông ấy đối phó nhất định sẽ là Dạ Ngưng.”

Mạch Mạt nghe xong liền lắc đầu: “Dạ Ngưng ở ngay trong trường mà, cho dù Lâm Phong có bản lĩnh gì thì cũng không thể gây chuyện ở trong trường được.”

Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, chỉ nhìn Lâm Nhược Nhiên, Lâm Nhược Nhiên không nói gì nhìn Vũ Hàm, cô hiểu được nỗi đau khổ của Vũ Hàm lúc này, giống như mình năm đó, biết rõ sau khi rời xa thực sự sẽ có khả năng mất đi tất cả.

Không li khai cũng vì nàng, mà rời đi, đồng dạng cũng là vì nàng……

Vũ Hàm……

“Tôi hiểu rồi……” Trầm mặc thật lâu, Lâm Nhược Nhiên chậm rãi mở miệng, lau đi nước mắt trên mặt, nhìn Tiếu Vũ Hàm, cười đến chua xót: “Ông ấy muốn dùng Dạ Ngưng để trói buộc hai người chúng ta.”

“Là có ý gì?” Mạch Mạt khó hiểu nhìn Lâm Nhược NHiên, mà Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh lại hiểu được, cắn môi: “Chị, chuyện của em, chị không cần nhúng tay vào nữa.”

Lâm Nhược Nhiên nhíu mày nhìn cô: “Em nghĩ chị sẽ để mặc nhìn em bị tổn thương?”

“Chị không dễ gì mới có được tự do……”

“Nói cái gì thế? Là có ý gì?” Linh Đang ở một bên nóng nảy, khi nào rồi mà hai chị em nhà này lại còn chơi đố chữ với cô chứ? Mạch Mạt cũng vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người, không hiểu gì lắm.

Lâm Nhược Nhiên nhìn Linh Đang, thở dài: “Vốn tôi và ông ấy đã có ước định, sau khi về nước, ông ấy cũng sẽ không can thiệp vào cuộc đời tôi nữa. Lâm thị, tôi cũng quả quyết sẽ không đi. Đối với việc này ông ấy vẫn rất tức giận, mà Vũ Hàm…Vũ Hàm vì Dạ Ngưng cũng không vâng theo ý nguyện của ông, sau khi tốt nghiệp lại chọn con đường làm giảng viên. Lâm thị là một công ty gia đình, mà trong công ty lại không có thế lực thuộc huyết mạch, cấp dưới ngoài mặt thì thuận theo, nhưng ngầm bên trong lại…Một mình ông ấy đối phó quả thực là cố hết sức.”

“Tôi hiểu rồi! Hắn đã đoán trước được chị và Vũ Hàm sẽ không buông tay dễ dàng, nhất định sẽ cùng tới Lâm thị, tranh đoạt cổ phần công ty, đây lại đúng ý hắn, rơi vào tay người nhà, thế nào thì cũng tốt hơn rơi vào tay người khác, mà khi đó……có lẽ Dạ Ngưng cũng sẽ giống như người chị từng thích, đã sớm yêu thương người khác rồi, sống cuộc sống an ổn của con bé. Giỏi một kế một hòn đá trúng hai con chim!” Linh Đang ở một bên kích động hét lên, giỏi cho một Lâm Phong thực độc thực ác.

Càng hiểu biết thủ đoạn của Lâm Phong, Tiếu Vũ Hàm lại càng lo lắng, nếu Dạ Ngưng xảy ra chuyện gì……

“Như vậy đi, chị về Lâm thị trước, dùng hết khả năng bảo vệ Dạ Ngưng cùng những người ở bên cạnh con bé.” Lâm Nhược Nhiên đề nghị, Tiếu Vũ Hàm gật đầu, mà trong lòng cũng hiểu được, đây bất quá chỉ là uống rượu độc giải khát, chỉ có thể hóa giải được nỗi đau nhất thời.

Lâm Nhược Nhiên không ở lại lâu, nói xong liền đi, Mạch Mạt để Linh Đang về trường trước, còn mình ở lại với Tiếu Vũ Hàm, thỉnh thoảng nói mấy câu cho cô an tâm, Tiếu Vũ Hàm lại vẫn không nói gì, chỉ nắm chặt di động.

Dạ Ngưng ở bên kia cũng không dễ chịu, ở trong phòng bệnh nguy cấp mỗi đêm trong suốt năm ngày, đến ngày thứ sáu liền bị ba nàng đuổi đi: “Con về trường đi, mẹ con như thế không có việc gì đâu, hôm nay sẽ chuyển sang phòng bệnh bình thường, đừng vì vậy mà chậm trễ sự nghiệp học hành.”

Ba Dạ Ngưng chân tình khuyên bảo, Dạ Ngưng nhìn mái tóc bạc trắng hai bên thái dương cùng hai mắt sưng mọng của ông, trong lòng chua xót khó nhịn, gật gật đầu, không cố ở lại nữa.

Ngồi trên xe, tim Dạ Ngưng vẫn đập không ngừng, đã suốt năm ngày nàng không gặp Vũ Hàm rồi, không biết năm ngày vừa qua cô ấy thế nào, thi thoảng nhắn tin gì đó, Vũ Hàm cũng đều rất lạnh lùng. Dạ Ngưng trong lòng khổ sở, nếu không phải không rời được mẹ mình thì nàng đã sớm trở về để gặp Tiếu Vũ Hàm.

Bước qua cổng trường, Dạ Ngưng hít sâu một hơi, bước nhanh về phía ký túc xá giáo viên, còn chưa đến nơi liền có một người bước ra ngăn trở đằng trước.

Dạ Ngưng né qua bên phải một chút, muốn nhường đường cho người ta, nhưng không ngờ người nọ cũng nghiêng sang một chút. Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, tránh sang bên trái, người kia cũng đồng dạng như thế, đảo qua đảo lại hai ba lần, Dạ Ngưng ngẩng đầu lên: “Cô muốn gì?”

Gương mặt xa lạ, trang điểm yêu diễm, cô gái kia chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, lắc đầu: “Ồ, quả nhiên a, mặt hàng nào thì xứng với người đó, bảo sao Tiếu Vũ Hàm cũng có thể coi trọng cô.”

“Cô nói cái gì?!” Dạ Ngưng siết chặt nắm đấm, cắn răng nhìn cô gái kia, gần đây như thế nào lại xui xẻo vậy, vừa ra khỏi cửa đã gặp chó.

Cô gái kia khoanh tay nhìn Dạ Ngưng, ánh mắt đầy trào phúng cùng khinh bỉ: “Sao? Nghĩ rằng chuyện xấu hổ các người làm không có ai biết à? A, Tiếu Vũ Hàm cũng bất quá chỉ như thế.”

“Thối lắm! Cô có thể mắng tôi, nhưng nhắc tới cô Tiếu làm gì?” Dạ Ngưng trợn mắt nhìn cô gái kia, hai mắt đỏ bừng đầy bất mãn, mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc đã gần như như ép nàng sát bên bờ sụp đổ, tựa như một thùng thuốc nổ vậy, châm một chút liền bùng lên.

Cô gái kia nhìn nàng không chút khiếp sợ, cười lắc lắc đầu, thở dài: “Còn cô Tiếu? Giả bộ băng thanh ngọc khiết cái gì, thế nào, Dạ Ngưng, cô Tiếu của cô khi cởi quần áo ra là bộ dạng gì, là dâm đãng hay vẫn tiếp tục giả bộ rụt rè đây?”

“Con m* mày!” Dạ Ngưng vung một quyền đánh qua, bất ngờ là nữ nhân kia tránh cũng không tránh, cường ngạnh đón một cú đấm này của Dạ Ngưng.

Máu mũi từ hai má chảy xuống, cô gái kia nhìn Dạ Ngưng, cười tùy ý: “Nhóc con, bị tôi nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận sao? Tôi nói cho cô biết, cô Tiếu của cô như thế, đi kỹ viện cũng tìm được một đống. Cô thật sự cũng đừng coi cô ta là bảo bối gì, tôi xem chừng là theo đàn ông nhiều quá, chán rồi, cho nên mới tìm cô để thay đổi khẩu vị, phải không?”

Dạ Ngưng tức đến phát run, mọi lý trí hoàn toàn biến mất, xông lên trước, tay đấm chân đá, thầm nghĩ muốn xé rách miệng ả kia.

“Dạ Ngưng, em làm gì vậy???!!!” Thầy hiệu trưởng vừa cơm nước xong đi qua thấy một màn như vậy liền hoảng sợ, hét lớn một tiếng, xông lên trước kéo Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng đánh đến đỏ mắt, thầy hiệu trưởng kéo thế nào cũng không ra. Dòng máu ấm nóng bám đầy trên nắm đấm, đầu ong ong nổ vang không thôi, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ hung hăng hung hăng đánh người trước mặt, hết thảy mọi thứ ở xung quanh tựa hồ đều không liên quan tới nàng.

Dần dần, Dạ Ngưng cảm giác mình bị người kéo ra, nàng nhìn thấy đèn xe cảnh sát chớp lóe, nhìn người ở xung quanh chạy tới, hai tay bị giữ chặt, một khắc lúc mặt bị ấn lên mặt đất, Dạ Ngưng thấy được Tiếu Vũ Hàm, nhìn gương mặt kinh hoảng của cô, trên mặt dần dần ướt át thành một mảnh.

Vũ Hàm……

“Có chuyện gì? Sao lại thế này?” Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng bị cảnh sát đè trên mặt đất, tóm lấy thầy hiệu trưởng hỏi, hiệu trưởng cũng không nghĩ tới sự việc biến thành như vậy, mắng to là kẻ chết tiệt nào báo cảnh sát.

“Cô Tiếu, chuyện gì xảy ra?” Lão Đại cũng chạy đến đây, trên chân còn đi dép lê, vẻ mặt kích động.

“Không biết nữa, tôi ăn cơm xong đi ra liền nhìn thấy Dạ Ngưng đánh cô giáo Trịnh ở đây, tôi cũng không biết là vì sao.” Hiệu trưởng nhìn Dạ Ngưng bị cảnh sát lôi đi cũng có chút nóng nảy, hắn đã dẫn dắt Dạ Ngưng bốn năm trời, Dạ Ngưng làm người thế nào hắn còn không biết sao? Tuy rằng bướng bỉnh, nhưng cũng không đến mức ác ý đả thương người, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.

Cô Trịnh bị đánh ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, trên mặt trên cổ đều là máu, lưu lại trên mặt đất một mảnh đỏ sậm, rất khiến cho người ta sợ hãi. Không ít học sinh cùng giáo viên vây quanh một bên, mọi người đều có chút đồng tình với cô, cô giáo Trịnh này là giáo viên mới dạy môn Triết học Mác mà trường mới phân đến, bình người cũng rất hòa khí, theo lý thuyết thì cũng không nên có tranh chấp gì với Dạ Ngưng mới đúng……Nhưng thật ra Dạ Ngưng, ngày thường ở trường ương ngạnh hống hách nổi tiếng, không có người nào mà không biết nàng, lập tức trở thành trọng điểm nghị luận của mọi người.

“Tôi cũng không biết vì sao em ấy lại đánh tôi nữa, tôi đây không phải đang chuẩn bị lên lớp sao? Em ấy…em ấy tiến tới liền đánh tôi……” Cô giáo Trịnh vừa kêu rên vừa khóc, Tiếu Vũ Hàm nhìn cô ta, lại nhìn Dạ Ngưng, mặt tái nhợt như tờ giấy, cô đã hiểu……

Dạ Ngưng bị cảnh sát lôi vào xe cảnh sát, trước khi lên xe nàng còn cố chấp quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm. Nàng không hối hận, cho dù chết thì nàng cũng sẽ không để cho người ta vũ nhục Vũ Hàm như vậy. Cách xa rất nhiều người, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, nước mắt ràn rụa tuôn rơi.

Đều tại cô, nếu không phải tại cô thì Dạ Ngưng cũng sẽ không bị như thế……

Xe cảnh sát, xe cứu thương hú còi inh ỏi mà đi, hiệu trưởng cũng bị mang đi làm nhân chứng, bỏ lại hai người nhìn nhau, lão Đại nhanh chóng khóc òa lên: “Cô Tiếu, sao lại thế này? Lão Tứ có thể bị phạt giam không, vậy không phải mọi cố gắng của nó đều sẽ uổng phí sao?”

Sắc mặt Tiếu Vũ Hàm tái nhợt, nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất thật lâu, lắc đầu: “Sẽ không, nhất định sẽ không……”

Xe cảnh sát cùng xe cứu thương đều đến, sự tình nghiêm trọng, lãnh đạo trường học mở một hội nghị khẩn cấp chiều hôm đó, cũng cử người đến thăm cô Trịnh. Bọn họ vốn định áp chế sự việc xuống, nhưng mà bất lực là cô Trịnh lại một mực khăng khăng Dạ Ngưng vô duyên vô cớ đánh mình, nói cái gì cũng muốn để cho nhà trường dạy dỗ nàng.

Ngược xuôi vất cả suốt một ngày, mọi phương pháp đều đã nghĩ qua, nhưng tất cả đều vô ích. Tiếu Vũ Hàm không có biện pháp nào khác, nghĩ tới không biết Dạ Ngưng một mình thế nào, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma. Không nghĩ nhiều thêm nữa, cô cầm lấy di động, gọi cho Lâm Phong.

Điện thoại rất nhanh liền được bắt máy, thanh âm trầm thấp của Lâm Phong truyền tới, không có hàn huyên, chỉ duy nhất một câu: “Vũ Hàm, đã nghĩ thông suốt chưa?”

“Rồi…thả nàng.”

“Được, nhớ rõ lời con đáp ứng ta, rời xa con bé, nếu để cho ta phát hiện được –”

“Con hiểu.” Điện thoại bị cắt đứt, có nước mắt rơi trên khóe môi, Tiếu Vũ Hàm bất lực ngồi xổm trên mặt đất, mái tóc dài lướt qua cổ, cô che miệng, thì thào nói khẽ: “Dạ Ngưng, đừng hận tôi……”

_Hết chương 71_