Thất Thân Làm Thiếp

Chương 29: – phượng phường




Đi suốt cả một ngày, cuối cùng cũng đến trị trấn, tuy là một trấN nhỏ nhưng lại tập trung rất nhiều nhà giàu có.

Lúc đoàn người đến nơi trời cũng đã vừa tối, trong ánh đèn, cả thị trấn mờ ảo nhìn vô cùng thơ mộng.

Mọi người trong trấn ăn mặc thập phần chỉnh tề, khéo léo, không ít người mặc cẩm bào. Hành tẩu rất vội vàng, tựa hồ rất bận rộn.

Vãn Thanh cảm thấy rất kỳ quái, thôn này cách Đại Thành khá xa, hơn nữa cũng không thuộc tuyến đường chính, không liền với trấn nào cả, lẽ nào chỉ có một số nhóm người mà có thể giàu có thế này?

Đúng lúc có một chiếc xe ngựa đi ngược chiều, nàng thuận miệng hỏi: "Xem chừng ở trấn này đều là người giàu có, chỉ không biết ở đây họ làm nghề gì?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Nàng vừa hỏi nha hoàn xong, chỉ thấy cách đó không xa phía trước, Phượng Cô hốt nhiên quay đầu nhìn lại phía nàng, trong mắt hiện tên một chút tán thưởng, nhưng rồi lại nhanh chóng biến mất, như lưu tinh xẹt qua đôi mắt phượng, ngay sau đó hắn quay đầu trở lại tiếp tục đi về phía trước.

Hồng Thư vừa nghe Vãn Thanh hỏi, cũng rất ngạc nhiên, ánh mắt mở thật lớn: "Nhị phu nhân quả có mắt nhìn mọi thứ, vừa nhìn đã biết thị trấn này có điểm gì khác biệt."

Vãn Thanh cười một tiếng, kỳ thật chỗ này cũng đâu có gì là khó nhìn ra chứ! Nàng nói như thế có gì là lạ đâu.

"Nhị phu nhân, nhìn chỗ này đây." Hồng Thư nói xong chỉ tay về mảnh đất rừng không xa, một mảnh đất rộng lớn, không giống như rừng cây bởi cây trồng theo hàng lối, hơn nữa, cũng không có nhiều câ cổ thụ, hnfh như là một nông trại.

Bất quá, điều này thì có gì là kì lạ a?

Thị trấn nhỏ, giao trồng lâm canh là điều cực kỳ phổ biến.

Mà nếu như nói chỉ gieo trồng lâm anh mà khiến cho thị trấn giàu có cũng không đúng, bởi nếu nói nơi này dù có trồng trọt được nhưng việc vận chuyển đi nhất định gặp nhiều khó khăn.

Trong lòng nàng thầm đoán, hoàn toàn không phải là cây cổ thụ nhưng cũng không phải nông sản bình thường, có điều tuyệt nhiên không thể đoán ra là gì.

"Đây không phải là cây trồng thu quả bình thường?" Nàng thử dò xét hỏi.

"Nhị phu nhân thực thông minh, mảnh đất này đích xác không phải trồng cây lấy quả, đây là vật nổi danh ở trấn này – cây bông, toàn bộ người dân ở đây trồng bông mà sống. Ở đây mười tháng trong năm có thể trồng bông, nơi này khí hậu thập phần khô ráo, quanh năm nhiệt độ thích hợp cho cây bông phát triển nên sản lượng rất cao, sợi dài, phẩm chất vô cùng tốt, nơi này xuất phát là một phường vải nhỏ của Phượng Vũ Cửu Thiên, hôm nay đã là nơi cung cấp bông vải tốt nhất Vân Quốc." Hồng Thư chậm rãi giải thích, trong lời nói tràn đầy sự sùng kính.

Không cần phải nói, Vãn Thanh cũng biết rõ sự sùng kính ấy của nàng là dành cho Phượng Cô.

Nhưng nàng một mực không rõ, Phượng Cô là một người lãnh khốc, không thể hiểu vì sao có thể làm cho những hạ nhân này luôn sùng kính hắn, tôn thờ hắn, trung thành nhất mực với hắn.

Nhìn cặp mắt sùng kính kia của Hồng Thư, tựa hồ như nàng đang sùng kính thần thánh.

Trong lòng Vãn Thanh quả thật có điểm không rõ.

"Thì ra là thế, khó trách ta đang thắc mắc trang phục của người nơi này rất sang trọng, còn đang suy nghĩ tại sao chỗ này cách xa kinh thành như vậy lại có thể giàu có đến thế, nguyên nhân là thế này a!" Vãn Thanh nhẹ nhàng gật đầu nói.

Hướng ra nhìn lại mảnh đất vừa ròi, tuy rằng đất đai rộng lớn, thiên thời địa lợi nhưng quá hẻo lánh, không thể phát triển được, như thế nào lại trở nên sầm uất thế này.

"Kỳ thật ba năm trước đây, trấn này không thể sầm uất như thế này, tuy rằng trước đây cũng gieo trồng cây bông nhưng không có phường chế tác, nên cây bôn bán ra giá rất rẻ mạt, cơ hồ chỉ đủ cho cuộc sống hàng ngày. Tất cả đều là nhờ Gia, mở phường vải chỗ này, thu mua toàn bộ chỗ cây bông ở trấn này, chế tác thành vải bông hảo hạng, vì thế mà trấn này mới có ngày hôm nay." Hồng Thư nói qua cho Vãn Thanh biết về việc buôn bán của Phượng Cô.

Thủ đoạn buôn bán của Phượng Cô thật là cao minh, cái này Vãn Thanh hồi còn ở khuê trung thường xuyên nghe nói, nghe nói chỉ cần hắn có ý định thì nhất định sẽ làm được.

Cho nên chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mà có thể đứng lên bậc nhất nhì Vân Quốc, trở thành thủ phủ không ai có thể địch được.

Chỉ có điều, hắn không những thủ đoạn khôn lường không ai ngờ được mà lòng dạ cũng độc ác khiến người khác sợ hãi. Tỉ mỉ ngẫm lại, không biết bao nhiêu người qua tay hắn mà trắng tay, khuynh gia bại sản.

Đúng lúc này, bọn họ chạy tới một cửa hàng trên phố, ngẩng đầu nhìn, trên biển hiệu của Phượng phường là hai chữ Phượng VŨ, nét chữ rồng bay phượng múa.

Lạc khoản (chỗ đề tên người viết) là hai chữ Phượng Cô.

Thật không thể ngờ, ở cái trấn nhỏ xa xôi này, lại có thể nhìn thấy chữ viết của hắn.cũng là tự nếu như nhân, quả là chữ hệt như người, khoe khoang vô cùng. Nét chữ sắc bén, làm cho người ta vừa nhìn liền có thể liên tưởng đến bộ dáng vô cùng tàn bạo của hắn.

Nàng cùng Phượng Cô cách khá xa, chỉ thấy được một vị lão ông đang tiến lên chào hắn, hơn nữa xem ra tâm tình tựa hồ thập phần kích động và hưng phấn.

Càng khó tin hơn là, người đấy thân mật nắm lấy hai tay của Phượng Cô.

Nhìn cảnh như thế khiến Vãn Thanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đáng tiếc là nàng ở cách xa không thể nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, cũng không biết rốt cục 2 người có quan hệ gì mà ông lão lại có thể nắm lấy 2 tay Phượng Cô thân mật như thế.

Không biết giờ phút này vẻ mặt Phượng Cô như thế nào?

Phải chăng là vẻ mặt lãnh khốc ư?

Đáng tiếc rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn mà hiu quạnh của hắn thôi.

Hồng Thư là người vốn am hiểu, nhìn thấy ánh mắt đó của Vãn Thanh liền chủ động giải thích: "Lão ông đây là người quản lý trấn này, nguyên là một nông hộ, hiện tại làm việc ở Phượng phường để mưu sinh. Năm đó lão ông gặp gia lúc đi vào thành để đổi vải lấy một vài thứ, qua nói chuyện sinh ra ý nên chế biến bông vải ở trấn này. Nói về quan hệ giữa 2 người cũng có một đoạn sâu xa!"

Đang tỉ mỉ kể cho Vãn Thanh thì phía trước thanh âm của Hoàng Kỳ lạnh lùng truyền đến: "Hồng Thư, ngươi đang làm cái gì vậy, Gia đang đợi ngươi."

Hồng Thư vừa nghe, quay về phía Vãn Thanh, vẻ mặt có chút áy náy: "Nhị phu nhân, Gia cho gọi nô tỳ, nô tỳ xin phép đi trước."

"Ân, ngươi đi đi." Vãn Thanh cười gật đầu.

Vãn Thanh đưa mắt nhìn về phía Phượng Cô, bắt gặp ánh mắt hắn, nàng liền coi như không có,lãnh đạm đưa mắt sang chỗ khác, giống như lơ đãng. Khóe miệng vốn đang khẽ cười lúc này lại khôi phục trạng thái cũ, không còn ý cười khi nãy.