Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 19




Đường Tạp giúp Bạch Nhân xách túi lớn túi nhỏ nguyên liệu nấu ăn trở về nhà.

“Không phải anh nói Trần Hoài Kiêu bị nhốt ở ngoài cửa không vào được, giục tôi nhanh chóng trở về sao.” Bạch Nhân nhìn ngôi nhà trống rỗng, thuận tay ném túi lên ghế sô pha: “Người đâu?”

Đường Tạp đến vườn hoa tìm một vòng, không thấy bóng người: “Có lẽ cậu chủ không đợi được lại về công ty rồi.”

Bạch Nhân hừ nhẹ một tiếng: “Tùy anh ấy.”

“Vậy mợ chủ, tối nay còn muốn đích thân xuống bếp nấu ăn không ạ?”

“Vì sao lại không?” Bạch Nhân xắn tay áo lên, ôm hộp giấy màu gỗ đựng nguyên liệu nấu ăn mới, đi vào mở cửa phòng bếp: “Vốn cũng chẳng phải là làm cho anh ấy ăn, tối nay hai chúng ta cùng ăn.”

“Cái này…”

Đường Tạp lau mồ hôi, đã có thể tưởng tượng được sắc mặt sầm sì lúc Trần Hoài Kiêu nhìn thấy anh ăn tối cùng mợ chủ: “Tôi vẫn nên trở về nấu mì ăn liền thôi.”

“Mì ăn liền thì có gì ngon chứ.”

“Tôi thích ăn mì ăn liền nhất.”

Bạch Nhân nhún vai, không ép buộc anh ấy, cho phép để anh tan làm sớm: “Hôm nay anh cũng vất vả rồi, ngày mai đến đón tôi đến đoàn phim sớm chút nhé.”

Đường Tạp do dự nói: “Ý của cậu chủ là, chức vị chính của tôi là quản gia, hẳn nên quản việc nhà cửa là chính.”

Bạch Nhân đeo tạp dề cho mình, lạnh nhạt hỏi: “Vậy tôi là gì ở cái nhà này?”

Đường Tạp không chút suy nghĩ đáp: “Mợ chủ.”

“Anh lo việc chính của ngôi nhà này, tất nhiên cũng nên nghe lời mợ chủ.” Bạch Nhân vỗ vỗ cánh tay anh như lẽ đương nhiên, mỉm cười nói: “Ngoan nào, sáng mai đến đón tôi sớm chút, nếu như thật sự vất vả, để Trần Hoài Kiêu tăng lương cho anh, một lời đã định.”

Đường Tạp nhìn người phụ nữ với nụ cười kiều diễm dịu dàng, lời từ chối không có cách nào nói ra khỏi miệng được.

Đừng nói là tăng lương, người đẹp vừa cười, khiến anh nguyện làm không công.

Chỉ sợ cậu chủ sẽ tức giận thôi.

Bỏ đi, mặc kệ, mợ chủ quan trọng nhất.

Đường Tạp trịnh trọng gật đầu: “Tôi sẽ đến đúng giờ.”



Sau khi Đường Tạp rời đi, Bạch Nhân tiếp tục nấu nướng món ăn ngon, làm mấy món gia đình tương đối thường gặp: ngồng tỏi xào thịt, rau xào, thịt bò kho và canh cá trích…

Con cá trích này là lấy từ chỗ ông nội.

Cô không biết làm mấy món ngon tinh xảo phức tạp, bởi vì từ nhỏ điều kiện gia đình khó khăn, không có nguyên liệu nấu ăn quá tốt để cô nấu, cho nên mấy món học được cũng đều là món ăn bình thường nhất, không so sánh được với sơn hào hải vị của Trần Hoài Kiêu ở bên ngoài.

Bưng đồ ăn lên bàn, Bạch Nhân lấy di động ra, tìm xong góc độ, chụp hình, gửi cho Trần Hoài Kiêu —

“Không đợi anh đâu.”

Phòng bao tư nhân VIP của hội sở, cuộc vui của nam nữ trẻ tuổi vừa mới bắt đầu, lại là một đêm ngợp trong vàng son.

Trần Hoài Kiêu nghiêng người dựa trên sô pha, màn hình di động sáng lên, máy tin nhắn ở khung trò chuyện “Đuôi sam nhỏ” nhảy lên.

Anh ấn mở phóng to hình ảnh.

Trong ảnh đều là món ăn hàng ngày, màu sắc đã được chỉnh, nhìn rất mê người.

Trần Hoài Kiêu cất di động đi, đứng dậy rời khỏi.

Bên cạnh có người đàn ông gọi anh lại: “Hoài Kiêu, sắp mở tiệc rồi, anh đi đâu thế?”

Trần Hoài Kiêu mặt không biểu cảm: “Về nhà.”

“Nhưng cuộc vui hôm nay, tất cả mọi người đều chờ anh…”

“Xin lỗi.” Trần Hoài Kiêu quét mắt nhìn sơn hào hải vị món ăn ngon và rượu vang cao cấp, thản nhiên nói: “Bà xã tôi cũng đang đợi.”



Bạch Nhân nhớ lần đầu tiên nấu cơm cho Trần Hoài Kiêu, là năm cô lớp 11.

Đêm đó gió rét, tối khuya Bạch Nhân kết thúc giờ tự học buổi tối trở về nhà thì nhìn thấy Trần Hoài Kiêu ngồi ở bậc thang hiên cửa.

Thiếu niên mặc áo đua xe màu đen, đèn trần phân chia khuôn mặt tuấn tú của anh, giấu đôi mắt sâu vào trong bóng tối.

Cho dù không nhìn rõ thần sắc, Bạch Nhân cũng có thể cảm nhận được trên người anh có cảm giác cô độc xa cách.

“Trần Hoài Kiêu, sao anh ngồi ở bên ngoài vậy, vì sao không vào nhà ông nội?”

Trần Hoài Kiêu duỗi đầu ngón tay thon dài ra, đặt trên bờ môi mỏng nhẹ nhàng dựng lên, khóe mắt hơi nhíu: “Không muốn kinh động đến ông nội.”

Bạch Nhân vội vàng che miệng, gật đầu: “Vậy anh…”

“Đuôi sam nhỏ, có tiện để tôi ngủ lại một đêm không?”

Bạch Nhân chợt đỏ mặt để lộ chân tướng, Trần Hoài Kiêu liếc nhìn cô, cười nói: “Em đỏ mặt cái gì?”

“Không có nha.” Bạch Nhân vội vàng dùng chìa khóa mở cửa vào nhà: “Anh trai vào đi.”

Trần Hoài Kiêu vào sân, nhìn bốn phía một vòng: “Bà nội Bạch đâu rồi?”

“Bà ngoại đã đi ngủ sớm rồi, anh nói chuyện nhỏ chút, đừng làm kinh động đến bà.”

Khóe miệng Trần Hoài Kiêu mím lại, ngồi ở trên hàng lang: “Em tan học muộn như vậy, đợi em mấy tiếng đồng hồ.”

“Sắp lên lớp mười hai rồi mà.”

“Có đề nào không biết không, anh trai giảng cho em.”

Bạch Nhân đặt cặp sách xuống, cầm bình nước nóng rót nước, ừng ực uống một ngụm, lắc đầu: “Không có, em biết làm hết.”

Trần Hoài Kiêu không nói thêm gì nữa, ngồi ở trên hiên ngắm trăng. Bạch Nhân đi vào phòng bếp nấu mấy món ăn nhẹ.

Lúc ăn cơm, Bạch Nhân cẩn thận hỏi anh: “Có phải tâm trạng anh trai không tốt không?”

Trần Hoài Kiêu nhàn nhạt đáp lại một tiếng: “Ừm.”

“Có thể… nói với em không?”

“Thất tình.”

“A!” Hô hấp Bạch Nhân cứng lại, cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trần Hoài Kiêu bắt được ánh mắt hốt hoảng của cô nhóc: “Hoảng cái gì, thích anh trai?”

“Xì! Ai hoảng.”

Trần Hoài Kiêu cũng bị cô “Xì” đến bật cười, nói: “Đùa em thôi.”

Bạch Nhân tức giận đến một câu cũng không nói ra được, hung dữ trừng mắt nhìn anh.

Thật lâu sau, dưới ánh đèn mờ tối, Trần Hoài Kiêu mới chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.”

Buổi tối, Bạch Nhân để Trần Hoài Kiêu ở trên giường nhỏ trong phòng riêng của mình ngủ tạm một đêm, còn cô thì ôm chăn ngủ ở trên sô pha phòng khách nhà chính.

Trần Hoài Kiêu ôm lấy cái gối nhỏ thêu hoa của cô, đi đến bên cạnh sô pha: “Bạch Nhân, em có ngốc không thế, để người khác ngủ ở trên giường, mình thì ngủ sô pha.”

“Anh trai là khách mà.”

“Nhưng anh trai là con trai.” Anh dùng đầu ngón tay thon dài, chỉ vào giữa chân mày cô: “Nhớ kĩ, sau này nếu như yêu đương rồi, đừng đối xử với bạn trai tốt quá, việc gì cũng phải yêu thương bản thân một chút.”

Bạch Nhân nghĩ nghĩ, bắt lấy ngón tay anh, kéo anh đến bên giường ấn anh ngồi xuống: “Tối nay là ngày giỗ của mẹ anh, về sau vào ngày này hàng năm, em đều đối tốt với anh.”



Bạch Nhân rất cẩn thận nhớ kĩ ngày này.

Hàng năm vào ngày đó, Trần Hoài Kiêu đều sẽ đến tìm cô, hoặc là cùng ăn cơm, hoặc là anh chở cô ra ngoài hóng gió một chút.

Bạch Nhân nói được thì làm được, vào ngày đó, Trần Hoài Kiêu muốn làm gì, cô đều đi làm cùng anh, muốn điên thế nào, cô cũng điên theo anh.

Mặc dù nhiều năm về sau, Bạch Nhân và anh đã sớm cắt đứt liên lạc, nhưng mỗi khi đến ngày này, cô luôn có thể nhớ kĩ ánh trăng lạnh lẽo tối hôm đó.

Và dưới ánh trăng, là hình dáng cậu thiếu niên cô đơn ngồi trên hiên nhà.

Nhà giàu luôn có một số chuyện bí mật không muốn người khác biết, không thể nhắc đến, không thể nói.

Cái chết của mẹ Trần Hoài Kiêu, chính là như vậy.

Cho nên ngày hôm đó, không ai nhớ, không ai nhắc đến, thậm chí con trai ruột, cũng phải che giấu cảm xúc bi thương mãnh liệt, chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ đến nhà Bạch Nhân sát vách… xoa dịu đôi chút.

Hôm nay, là ngày duy nhất trong 365 ngày Trần Hoài Kiêu có thể làm càn trước mặt cô.

Đây là sự ăn ý không cần nói giữa hai người bọn họ, cũng là một chút dịu dàng cuối cùng còn sót lại cô đối xử với anh.

Mười giờ tối, chuông cửa được ấn vang, Bạch Nhân đi dép lê, miễn cưỡng đi qua, mở cửa.

Người đàn ông vẫn là một thân âu phục thiết kế cao cấp, chỉ là so với sự tỉ mỉ của ban ngày, cổ áo sơ mi của anh có hơi loạn, cà vạt cũng đã giật mở, nhìn qua có chút chật vật.

Cho dù cảm xúc không tốt, nhưng anh vẫn có khí chất kiêu ngạo.

“Đường Tạp nói buổi chiều anh không vào nhà được.”

Trần Hoài Kiêu thay giày, bất mãn quét mắt nhìn cô: “Bởi vì em lừa quản gia của tôi đi mất.”

Bạch Nhân buồn bực đáp: “Làm một người trưởng thành, mang theo chìa khóa là chuyện tất yếu.”

“Tôi có quản gia, cần gì mang chìa khóa.”

“Nhưng quản gia cũng có lúc không ở đây.”

“Nguyên nhân duy nhất cậu ta không ở đây, chính là trong nhà có thêm một mợ chủ không đáng tin cậy.”

“...”

Bạch Nhân hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân: Tối nay không được cãi nhau, không cãi nhau…

“Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Được.” Bạch Nhân thu dọn đĩa trên bàn ăn, chuẩn bị bỏ vào tủ lạnh.

Trần Hoài Kiêu lẳng lặng đi ra từ thư phòng, quay đầu dặn dò: “Cách một đêm, đừng để tủ lạnh.”

Bạch Nhân trách móc nói: “Lãng phí.”

Trần Hoài Kiêu quét mắt nhìn cả bàn món ăn gia đình, dường như vẫn chưa động đũa, sắc mặt có chút khó chịu: “Có phải em đợi tôi không.”

“Ai đợi anh.” Bạch Nhân còn khó chịu hơn anh, dựa lưng vào ghế, rầu rĩ nói: “Em không đói, cho nên chỉ ăn chút chút thôi.”

Cuối cùng Trần Hoài Kiêu đi qua, ngồi ở trên bàn ăn, cầm đũa lên: “Vậy tôi miễn cưỡng ăn thêm chút vậy.”

“Nếu như miễn cưỡng như vậy thì đừng ăn.” Bạch Nhân đẩy đũa anh ra: “Ai mà thèm chứ.”

Trần Hoài Kiêu và đũa của cô đánh nhau một lúc, sau đó nhanh chóng gắp một miếng thịt bò, bỏ vào trong miệng, giống như ra oai nhìn về phía cô.

Bạch Nhân muốn cười, nhưng nhịn được.

“Quản gia Đường đâu?”

“Em bảo anh ấy trở về nghỉ ngơi rồi, ngày mai còn phải đưa em đến đoàn phim.”

“Em dùng cậu ta cũng thuận tay quá nhỉ.”

Cô cười đùa nói: “Không phải là người anh tặng cho em sao?”

“Cả ngày cậu ta đều ở cùng em?”

“Đúng vậy.”

Cô ăn thấy đồ ăn có hơi nguội, bèn bưng thịt đi hâm nóng ở lò vi sóng.

Trần Hoài Kiêu nhìn bóng lưng duyên dáng của người phụ nữ, cho dù đã đeo tạp dề cũng không giấu được thân hình kiều diễm đẹp lạnh lùng mà phong tình của cô.

Bất kỳ người đàn ông nào đều không cưỡng lại được sự quyến rũ như thế này.

Trần Hoài Kiêu thu lại ánh mắt, kéo cổ áo, cổ họng có hơi ngứa: “Lần sau, đổi cho em một trợ lý nữ.”

Bạch Nhân quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía anh: “Trần Hoài Kiêu, có phải anh đang… ghen không đấy!”

Trần Hoài Kiêu dựa trên lưng ghế, giọng nói lạnh lùng: “Có thể sao.”

Bạch Nhân hừ khẽ một tiếng, không thèm để ý đến anh, bưng đồ ăn đã hâm nóng xong lên bàn, tự lo thân mình.

Ánh mắt Trần Hoài Kiêu bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.

Cô mặc một bộ áo ngủ kiểu kimono Nhật màu nhạt, lười biếng lại thoải mái, dưới ánh đèn rất sáng lại sạch sẽ. Sau khi tẩy trang, không có vẻ đẹp sắc sảo thường thấy, ngược lại lộ ra vẻ dịu dàng.

Cô bưng bát, nhanh nhẹn gắp thức ăn, ăn từng miếng từng miếng, nhìn qua cũng ăn rất ngon.

Trần Hoài Kiêu biết trước kia Bạch Nhân từng trải qua cảnh để bụng đói, cho nên lúc ăn cơm, luôn ăn hết sạch, một hạt cơm cũng sẽ không lãng phí.

Anh thuận tay gắp cho cô một miếng thịt, đặt ở bên cạnh bát.

Tựa như đôi vợ chồng bình thường vậy.

Có lẽ chỉ có một ngày này, anh biết Bạch Nhân sẽ không mắt trừng mắt, cũng sẽ không thật sự tức giận cãi nhau với anh.

Trong quá trình ăn cơm, hai người cũng ngầm hiểu ý nhau, không nhắc đến chuyện ngày giỗ của mẹ anh, đây cũng là sự ăn ý nuôi dưỡng nhiều năm.

Sau bữa ăn Trần Hoài Kiêu bưng bát đi vào phòng bếp, hỏi: “Buổi chiều em đến tìm ông nội?”

“Ừm, câu cá cùng ông, không phải ông nội còn cho em hai con cá sao.”

“Ba ngày hai bữa em lại chạy đến chỗ ông nội, cũng chịu khó thật đấy, người không biết còn tưởng rằng em có tấm lòng hiếu thuận biết bao.”

“Đương nhiên là em có lòng hiếu thuận rồi.” Bạch Nhân dựa vào kệ, dùng ánh mắt lười biếng nhìn anh: “Nếu như em không có lòng hiếu thuận, ông nội cũng không thể tặng em một phần “quà” lớn như vậy trong hôn lễ.”

Trần Hoài Kiêu cụp mắt nhìn cô: “Tính toán trên cả đầu ông cụ?”

“Đây không phải là em tính toán, nếu như không có ông nội Trần, em đã sớm chết đói rồi.” Bạch Nhân vòng tay ôm cổ người đàn ông, ngón tay dài mảnh như hành trêu chọc phần tóc ngắn sau gáy anh: “Đối với người sắp chết đuối, có một mảnh gỗ nổi nho nhỏ cũng sẽ ôm chặt lấy.”

“Cho nên tôi là miếng gỗ nổi của em.”

“Vậy phải xem anh đã.” Bạch Nhân nhẹ nhàng xích lại gần anh, hơi thở như hoa lan thổi vào tai anh, dịu dàng nói: “Anh cho em ôm không? Ông xã gỗ nổi.”

Trần Hoài Kiêu có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của người phụ nữ trêu chọc tai anh, ngứa ngáy, khô hanh.

Có điều anh vẫn kiềm chế kéo tay cô ra, nói: “Rửa bát trước đã, tôi suy nghĩ một chút.”

Cô không phục quát: “Em nấu cơm rồi còn muốn em rửa bát! Công lý ở đâu!”

Trần Hoài Kiêu giơ ngón tay thon dài xinh đẹp lên: “Tôi ghét dính dầu.”

“Em cũng ghét.”

“Là em, sai bảo quá độ quản gia của tôi, dẫn đến tình huống cậu ta xảy ra sai sót trong công việc. Cho nên công việc của Đường Tạp, bây giờ cũng về tay em.”

“Không muốn, còn lâu em mới rửa.” Bạch Nhân khoanh tay, quay lưng: “Tay của em còn phải thêu thùa, đó là công việc tinh tế, không thể dính dầu mỡ.”

Hai người giằng co một lúc, Trần Hoài Kiêu nhìn cả bồn đầy bát, đề nghị: “Vậy chúng ta tăng lương cho Đường Tạp, gọi cậu ta quay lại?”

“Đồng ý!”



Đường Tạp vừa nấu xong một bát mỳ thơm ngào ngạt, nhận cuộc điện thoại tăng lương của Trần Hoài Kiêu cùng với việc trở lại rửa bát, không biết nên khóc hay nên cười.



Ban đêm, Bạch Nhân tắm rửa xong, đi đến thư phòng của Trần Hoài Kiêu, ngồi ở trên thảm tatami bàn trà đạo của anh, nâng cằm nhìn anh.

Lúc thì Trần Hoài Kiêu nhìn về màn hình máy tính, lúc thì quét mắt về phía cô: “Đôi tay tinh tế của bà Trần, có thể pha trà không.”

“Xem tâm trạng của em đã.”

Mặc dù Bạch Nhân nói như vậy, nhưng vẫn đi đến bên tủ, từ trong một bình kín lấy ra một gói trà Long Tỉnh trước mưa thượng đẳng.

Trần Hoài Kiêu yêu thích trà cô pha trước sau như một. Tối nay, cô cũng sẵn lòng pha cho anh một cốc.

Dường như biết anh đang quan sát cô, đầu ngón tay của Bạch Nhân giống như rồng lượn, mang theo cảm giác hấp dẫn khó tin. Trong làn khói trắng lượn lờ, ánh mắt người phụ nữ kiều diễm lại phong tình, áo ngủ màu trơn phong cách kimono, cũng khiến cô mặc vào tạo ra cảm giác vừa Phật lại vừa dục.

Trần Hoài Kiêu nhìn ra cô nhóc con này đang cố ý giở trò xấu dụ dỗ anh. Anh cũng chịu được, lẳng lặng thu lại ánh mắt, không để ý cô.

Bạch Nhân bưng chén trà đi đến trước mặt Trần Hoài Kiêu, giống như con cá trơn trượt vậy, ngồi ở trên đùi người đàn ông, dùng giọng nói nũng nịu nói: “Chồng ơi, pha trà xong rồi.”

Trần Hoài Kiêu để cô ngồi như vậy, dang tay, đặt ở trên bàn làm việc bằng gỗ: “Em nhất định muốn dùng cách này mời tôi uống trà sao?”

Cánh tay trắng nõn mềm mại của cô đặt ở trên vai Trần Hoài Kiêu, làn da dán chặt trên cổ anh, bưng chén trà Tử Sa đến bên miệng Trần Hoài Kiêu, dùng giọng nói vô cùng bánh bèo nói: “Đây là trà người vợ thân yêu của anh chính tay pha cho anh đấy.”

Khóe miệng Trần Hoài Kiêu cong thành nụ cười lạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn vào màn hình.

Chỉ thấy trên màn hình máy tính, đang mở hội nghị qua video, bên trong có chừng mười mấy khung hình video, mấy vị cấp cao trong công ty của truyền thông Xán Tinh nhìn thẳng vào cô.

Không ngờ đến trong nhà vị Trần tổng vẫn luôn ăn nói thận trọng, đoan trang thận trọng ở công ty, còn có cô vợ yêu giống như yêu tinh như vậy.

Càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn là, Trần Hoài Kiêu hoàn toàn dung túng cho người phụ nữ này làm nũng, khiến cô vào lúc bọn họ đang họp, ngồi ở trên đùi anh!

Trên mặt các quản lý cấp cao cố gắng nín cười, có một số người tuổi nhỏ hơn một chút, đã không nhịn được cười ra tiếng…

Sắc mặt Bạch Nhân tái xanh tụt từ trên người anh xuống: “Trần Hoài Kiêu! Họp mà anh còn gọi em đến!!”

Trần Hoài Kiêu cẩn thận sửa lại cổ áo, ung dung nói: “Tôi chỉ bảo em pha trà, không bảo em thêm phục vụ đặc biệt.”