Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 130: Kết thúc (2)




Nhã Hàn nhàn nhã vừa cắn hột dưa, vừa uống sữa nói:

-Không cần lo chuyện đó, cậu Nhã Dịch nói cậu sẽ lo cho hai mẹ con mình từ a tới z chỉ cần mẹ nói một câu mà thôi.

-Nhưng mà chúng ta không thể cứ làm phiền người ta hoài như thế.

-Không đâu theo tính toán của con, chi phí sinh hoạt một năm của chúng ta chỉ bằng tiền mà cậu Nhã Dịch bỏ ra để mời đối tác đi ăn một bữa thôi.

-Ách.

Nhã Thuần cứng họng, nghẹn trân trối, tài ăn nói của con cô còn hơn cả Lâm Nhược Mai nữa. Chắc có lẽ cô không nên cho nó tiếp xúc với Nhược Mai quá nhiều, đúng là cái tốt không học, chỉ lo học cái xấu mà thôi.

“Bốp” – cái lọ thủy tinh đựng ngôi sao may mắng do cô sếp tất cả rơi vung vãi xuống đất.

-Lý Nhã Hàn con lượm tất cả lên cho mẹ. Nếu không thì con chuẩn bị nhìn thí thí của con nỡ hoa đi.

-Ách.

Cảm nhận được sát khí phát ra từ người Nhã Thuần, ba sáu kế tẩu di thượng sách, “chạy”, Nhã Hàn đặt chân xuống đất chạy nhanh ra cửa.

-Nhã Thuần, tới giờ đi học thêm rồi, con đi trước đây.

Nhã Thuần giọng nói phi thường tức giận, nâng cao đềxiben nói:

-Lý Nhã Hàn con có giỏi thì trốn luôn đi. Nếu để mẹ bắt được thì con chết chắc.

Cô là mẹ nó làm sao cô còn không hiểu con cô, nó có đi học phụ đạo à sao cô không biết nhỉ.

Đang lúc Nhã Thuần lui cui lụm lấy những ngôi sao may mắn, thì tay cô bỗng nhiên đụng tới một vật gì đó.

Nhã Thuần cầm lên thì thấy đó là một sợi dây chuyền, trên mặt dây chuyền còn có chữ TYT, ba chữ này có nghĩa gì nhĩ.

Bổng nhiên trước mặt cô xuất hiện hình ảnh cứ như một cuốn phim chiếu chậm từng cảnh, từng cảnh.

Hình ảnh người đàn ông bá đạo, đến vô lý, anh như một vị chúa tể, từng bước, từng bước một phá hủy bức từng rào kiên cố trong lòng cô.

Dường như không chắp nỗi sự thật Lý Nhã Thuần ngất đi, trước khi mất hết ý thức trong miệng cô chỉ phát ra bốn chữ:

-Nam Cung Hạo Thiên.

*******************************

Sau khi nhớ ra tất cả, Nhã Thuần bắt xe taxi trở về căn nhà cũ của nhà họ Lý, nơi cô anh và Nhã Dịch đã từng chung sống với nhau.

“Cạch”

Nhã Thuần dùng chiếc chìa khóa cũ mở cửa vào nhà, anh vẫn chưa hề đổi ổ khóa anh vẫn luôn chờ cô trở về.

Nhã Thuần bước vào nhà, cách bày trí căn nhà vẫn giống như tám năm về trước, cái ngày mà cô ra đi.

Nhã Thuần theo lối cũ mở ra phòng khách, phòng này đã được trang trí lại bên trong để rất nhiều đồ chơi chô bé trai, cô nghĩ rằng có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn để đón Nhã Hàn và cô về sống chung.

Phòng thứ hai là phòng của Nam Cung Hạo Thiên.

Nhã Thuần mở cửa bước vào, nơi đây vẫn như xưa, vẫn lạnh lùng và ảm đạm như cái vỏ bọc của anh. Nhã Thuần đi lại nằm lên chiếc giường của anh, ôm lấy cái chăn của Nam Cung Hạo Thiên vào lòng, khóc nấc lên:

-Nam Cung Hạo Thiên anh là tên khốn, là cái tên xấu xa, chết tiệt. Anh nói anh yêu tôi mà anh dám chết một mình bỏ lại tôi đó hả? Nam Cung Hạo Thiên tôi xin lỗi, tôi không nên vì hiểu lầm mà bỏ đi, nếu lúc đó tôi nói rõ ra với anh, tôi đó cả hai cùng đau khổ. Hạo Thiên anh biết không tôi không hận anh, chuyện của mẹ anh không liên quan gì anh cả, anh chẳng hề có lỗi. Lỗi là do tôi, tôi đã sai lầm rồi, tôi không nên dùng hết toàn bộ oán hận của đời trước lên đời sau, Nam Cung Hạo Thiên tôi nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, ô ô ô……

Nhã Thuần khóc đến mỗi nòn rồi ngũ thiếp đi. Mãi đến khi tối, khi cô đói bụng, Nhã Thuần mới lòm chòm bò dậy ra khỏi chăn.