Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 136: Ngoại truyện (3)




Cô đã mất đi cái thứ quan trọng nhất của mình cho một gã không hề quen biết. Tên khốn, hắn thật tồi tệ.

Nhưng cũng không thể chê được, hắn rất đẹp trai, khuôn mặt đầy vẽ ma mị, mi dài và rậm, cái mũi cao cao, làn da thật trắng, không tỳ vết. Con trai đẹp thế làm gì, đúng là yêu nghiệt.

Đúng là “rượu sai loạn tính” mà. Chỉ vì rượu cái thứ tồi tệ đó mà làm cô mất đi lí trí, không thể điều khiển bản thân, làm mất đi thứ quan trọng nhất của cô.

Cô phải trách ai, chỉ có thể trách bản thân, nếu không vì cô uốn “rượu”, nếu không vì cô say, thì cớ sự có thế này sao?

Dù cùng nhau trên giường, dù đều là lần đầu, nhưng khi hắn bước xuống hắn vẫn là hắn, còn cô thì đã được gán cho hai chữ “đàn bà”, nói rất dễ nhưng nghe thật nặng nề.

Nhưng thật nực cười có lẽ đây chả phải lần đầu của hắn, trong cái thế kỷ 21 này làm sao có thể tin một gã đẹp trai, phong lưu như hắn vẫn còn là xử nam chứ. Đúng là chuyện thật nực cười mà.

Những giọt nước mắt nặng nề rơi xuống. Hoa Thương lảo đảo bước xuống giường, mỗi bước đi hạ thể đau rát, làm cô như muốn té ngã.

Nhưng cô không khuất phục cô vẫn kiên trì đi từng bước về phía nhà tắm, cái đau ngày hôm nay chính là bài học và sự trả giá cho hành động sai lầm của bản thân vì không nghe lời ba mẹ, uốn rượu mà không biết kiềm chế.

******************

Sau khi tắm nước ấm cô cảm thái thoải mái rất nhiều, nhưng nhìn bộ váy màu lam bị xé rách như nùi giẻ, làm cơn giận của cô không ngừng bộc phát, tại sao hắn lại có thể thô bạo với phụ nữ như thế chứ. Cầm thú, đúng là cầm thú thì làm sao có tính người được.

Cô nhặt lấy chiếc áo sơ mi của anh mặt vào người, nó rất dài, nên cũng có thể tạm chấp nhận được.

Hoa Thương đặt lên bàn một xấp tiền và tờ giấy nhỏ, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Cô cứ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, nhưng thật không ngờ chỉ một sai lầm của cô và hiểu lầm của anh, một sinh mệnh nhỏ bé đã vô tình được hình thành.

**************************

Cô không đi về biệt thự nhà mình mà láy xe thẳng đế nhà Nam Cung Hạo Thiên.

Nhìn sắc trời vẫn còn chưa sáng, cô tin chắc theo kinh nghiệm của mình anh vẫn chưa thức.

Ngồi bên giường của Nam Cung Hạo Thiên, không hiểu sao nước mắt vốn đã khô từ lâu, nay lại rơi thêm lần nữa, cô ôm chặt lấy anh khóc như hoa rơi lệ vũ, anh khẽ nhíu mày, bất giác ôm cô vào lòng, xoa tóc cô.

-Nhã Thuần đừng nghịch, anh còn muốn ngũ.

Nhìn hai mắt vẫn còn nhắm chặt của người đàn ông, cô biết anh vẫn chưa tỉnh, chỉ là hành động phản xạ theo cảm giác mà thôi.

Ánh mắt của Hoa Thương khẽ ánh lên sự sắc bén và kiên quyết:

-Nam Cung Hạo Thiên nếu anh đã độc ác với tôi như vậy, thì đừng trách tôi tàn nhẫn với anh.

Hoa Thương với lấy con dao gọt trái cây trên bàn cắt vào đầu ngón tay, nhỏ máu lên giường, sau đó cởi cả áo của cô và anh ra, rồi lên giường nằm, ôm lấy anh, nhắm mắt ngũ.

****************************

Kỳ Chấn khi thức dậy nhìn kế bên là một mảng tróng rỗng không hiểu sau cảm thấy mất mát rất nhiều.

Nhưng khi nhìn thấy một sấp tiền trên bàn và mảnh giấy nhỏ, khuôn mặt của anh biến sắc, xanh mét, cả người tràn ngập sát khí khiến người ta phải rùng mình. Cô đây là ý gì một kỹ nữ mà còn dám xem anh là ngưu lang, cô chết chắc rồi.

-Hãy đợi đó, dù em có chạy tới chân trời góc biển tôi cũng có cách lôi em trở về.

*********************************

Kỳ Chấn đã cho rất nhiều người tìm kiếm nhưng không hề có kết quả, anh đã đến quán bar rất nhiều lần, vẫn không gặp cô lại lần nào nữa.

Khi anh cảm thấy tuyệt vọng muốn bỏ cuộc, thì lại vô tình gặp cô tại bệnh viện, khi mà anh đưa lão ba đi khám sức khỏe.