Thay Lời Vong Linh

Chương 24: Nhà cũ lưu gia 5




Trần Mặc cũng nói: "Cứ từ từ đi, chờ đến 6 giờ..." Những lời còn lại anh ta cũng không muốn nói ra.

Lúc này vì đề phòng buồn ngủ, mọi người không ngồi xuống mà đều đứng lên đi lại khắp sân. Nhưng không biết vì sao, khoảng độ mười phút sau ngay cả đi lại cũng vẫn làm người ta thấy buồn ngủ.

Thích An vẫn đang xem bình luận, còn nói chuyện với mọi người, bỗng nhiên cảm thấy từng cơn buồn ngủ xâm chiếm, nhịn không được ngáp dài.

Lúc này cô thấy phần bình luận có người nói: [Ta cảm thấy có điểm quái lạ, xảy ra chuyện lớn như vậy mà mọi người vẫn còn muốn ngủ sao?]

Thích An lại khống chế không được ngáp tiếp, xoa xoa nước mắt chảy ra hỏi những người khác: "Người xem này nói không sai. Tình huống hiện tại chúng ta rất kì quái, đúng ra không nên như vậy chứ?"

Nếu bảo là do lâu lắm không được ngủ nên mới mệt mỏi rã rời thì còn được, nhưng mà bọn họ ở đây cũng mới mấy tiếng đồng hồ. Mọi người đều là người trẻ tuổi, ngày thường có thức thâu đêm cũng sẽ không mệt như vậy, huống gì hiện tại vừa mới chết hai người, bọn họ cũng đều biết ngủ sẽ gặp nguy hiểm thì sao lại còn muốn ngủ như vậy?

Nhưng hiện tại ngay cả nói những câu này Thích An còn mang theo ngữ khí lười biếng, giống như ngay giây sau cô có thể lập tức ngủ vậy.

Mã ca cũng mang ngữ khí giống cô, chậm rì rì nói: "Đúng vậy, tôi cũng thấy có vấn đề. Làm sao bây giờ? Hiện tại chỉ có cô có hiểu biết tương đối với quỷ hồn, cô có biện pháp gì không?"

Thích An quay đầu nhìn Tùy Uyên, thấy anh thần thái sáng láng, sống lưng thẳng tắp ngồi đó, tinh thần tốt đến mức cô cảm thấy anh bây giờ có thể tay không đánh chết con trâu.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi chỉ biết quỷ hồn khẳng định sẽ không bị ảnh hưởng."

Tiểu Tô dùng sức dụi mắt, hai mắt sưng đỏ không mở nổi: "Tôi... tôi chịu không nổi nữa rồi... Giúp tôi với, cầu xin mọi người..."

Mắt cô ấy vừa khóc dữ dội như thế đương nhiên sưng húp, hiện tại lại buồn ngủ rã rời, mí mắt so với những người khác càng nâng không nổi, giống như có thể nhắm lại ngủ mất bất cứ lúc nào.

Mã ca nói tiếng xin lỗi, sau đó vung tay tát Tiểu Tô hai cái. Hai tiếng bốp bốp vang dội, Tiểu Tô cũng thật sự thanh tỉnh một chút.

Mã ca chậm rì rì nói: "Nếu thật sự không được thì mang dao trong bếp ra, mọi người muốn ngủ thì tự cắt một dao. Trần Mặc, đi cùng tôi lấy dao thôi."

Trần Mặc ứng tiếng, hai người ngáp dài ngáp ngắn đi vào bếp. Bọn họ cầm ra một con dao phay ném lên ghế.

Một lúc sau Tiểu Tô nhờ Mã ca động thủ, cắt một vết thương không nông không sâu trên cánh tay. Đau đớn trì hoãn cơn buồn ngủ, Trần Mặc cũng tự tay động thủ, cắt trên cánh tay một dao.

Thích An cùng Mã ca vẫn kiên cường chống chịu, đến lúc hơn 5 giờ Mã ca cũng chịu không nổi, trên cánh tay bị véo đến xanh tím cắt một dao.

Bọn họ dùng quần áo hai người chết băng bó vết thương, mỗi lúc sắp chịu không nổi dùng lực ấn miệng vết thương, lấy đau đớn ứng phó cơn buồn ngủ.

Thích An chịu đựng đến 5 giờ 40 phút, nhìn sắc trời không hề biến hóa cũng biết, những gì bọn họ đang làm đều là vô dụng. Bọn họ không thể đợi được trời sáng, mà cứ liên tục chịu đựng không ngủ cũng là việc không thể nào.

Có lẽ... chỉ có tiến vào trong mơ mới có thể tìm được biện pháp rời khỏi đây. Lúc trước Mã ca và Tiểu Tô đều đã ngủ nhưng vẫn tỉnh lại được, nói cách khác vẫn có cơ hội sống sót. Chẳng qua khi hai người họ tỉnh lại vẫn ở trong không gian này thì thật kì lạ. Không lẽ quỷ quái trong mộng không có năng lực một kích tất sát, nhưng có thể nhốt người ta ở không gian này mãi mãi, khiến người tỉnh dậy lại liên tục bị kéo vào trong mộng sao?

Như vậy chẳng phải sớm hay muộn đều phải chết trong mộng ư?!

Nếu vẫn kiên cường chịu đựng không ngủ cũng chỉ có thể ở mãi trong cái tứ hợp viện cũ nát này, không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có vào trong mộng mới có cơ hội tìm được manh mối...

Thích An ngẩng đầu, dùng đôi mắt sắp mở không nổi nhìn trăng tròn từ đầu đến giờ không thay đổi vị trí, quay đầu nói với Tùy Uyên: "Xem ra tôi cần phải ngủ một giấc, nếu không chúng ta vĩnh viễn không thể ra khỏi đây."

[Bình luận]:??? Chủ bá thật sự muốn vậy sao?

[Bình luận]: 66666 thật sự định ngủ sao?

[Bình luận]: Chủ bá đừng mà, lỡ cô chết rồi Tùy tướng quân của tôi phải làm sao bây giờ?

[Bình luận]: Lầu trên lúc này còn nói được loại lời đó? Có thích hợp không vậy?

Tùy Uyên nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lát, gật đầu: "Như thế cũng tốt. Ta sẽ trở về trước, có lẽ còn có thể tiến vào trong mộng của ngươi."

Anh không nhắc đến ba chữ Tỏa Hồn Thạch, bởi vì chuyện La Tam lần trước. Có người dám bỏ một trăm vạn mua ảnh chụp chính diện của Thích An hẳn nhiên không phải do nhằm vào cô, mà là nhằm vào thứ giá trị nhất trên người cô - Tỏa Hồn Thạch.

Thích An đưa màn hình di động ra hướng khác, đầu óc mơ mơ hồ hồ nói: "Mọi người, tôi trước sẽ tắt live stream. Lúc ngủ thì live cũng vô dụng, pin di động cũng không còn nhiều lắm."

Cô buồn ngủ đến mức lời nói ra cũng líu ríu khó nghe. Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của người xem, tắt máy thấp giọng nói với Tùy Uyên: "Anh vẫn là ở đây đi, đề phòng lúc tôi ngủ bọn họ xem mặt tôi." Cô không muốn bại lộ thân phận, huống hồ còn có một người mang mục đích bí ẩn đang tìm cô.

Tùy Uyên do dự một lát, gật đầu: "Vậy ngươi phải cẩn thận một chút."

Thích An cười cười, vừa muốn nói chuyện lại nghe anh nói tiếp: "Ngươi mà chết thì bản tướng quân cũng không sống được."

"..." Thật là tức đến mức cô muốn quên luôn buồn ngủ!

Cô đến dưới mái hiên, ngồi trên ghế lưng dựa vách tường, mang theo tâm tình chịu chết chầm chậm nhắm hai mắt lại. Trong mơ mơ màng màng, cô nghe tiếng Tùy Uyên: "Tuy có chút hung dữ nhưng cũng rất dũng cảm, có được vài phần bộ dáng của Thích Thiệu."

Thích An nhắm mắt ngủ nhưng ngay lập tức tỉnh lại. Chẳng qua khi cô mở to mắt phát hiện trong tứ hợp viện chỉ còn một mình cô. Vẫn y như cũ bầu trời đen nhánh, bốn phía phòng ốc chìm trong bóng tối khiến người nhìn nổi gai ốc, như có quái vật đáng sợ đang ẩn nấp trong đó.

Thích An không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, cô từ từ đứng dậy, chậm rãi quét mắt đánh giá xung quanh, vẫn không thấy nửa cái bóng quỷ.

Đây... là chuyện gì thế này?

Cô có chút khẩn trương, lòng bàn tay trơn trượt đầy mồ hôi. Hơi suy nghĩ vài giây, cô cảm thấy nên đi xem khắp nơi một chút, ít nhất tìm một chỗ trốn đi, không lỡ đâu tự nhiên xông ra một con lệ quỷ giết cô thì xong.

Thích An hướng về phía cửa phòng ngủ, vừa đặt bước chân đầu tiên xuống đất, một trận cười âm trầm cổ quái từ phía sau truyền tới kích thích cô nổi một thân da gà!

Thanh âm kia vô cùng khàn giống như cổ họng bị thứ gì thiêu đốt, tiếng cười phát ra như tiếng quái vật hí lên. Thích An run rẩy quay đầu lại, nhưng phía sau trống không. Tiếng cười vẫn tiếp tục vang lên, cô mất hai giây mới nhận ra tiếng cười từ ngoài cửa lớn của tứ hợp viện vọng vào.

Quỷ ở ngoài cửa sao?

"99, 98, 97..."

Tiếng cười bỗng dưng im bặt, theo đó là tiếng nói khào khào đếm ngược.

Đây... là đếm ngược thời gian tử vong sao?

Không, không đúng.

Thích An toát mồ hôi, suy nghĩ của cô chưa bao giờ rõ ràng như thế. Cô lấy tốc độ nhanh nhất phán đoán tình huống hiện tại. Thanh âm kia tuy lào khào khó nghe nhưng từ giọng điệu có thể thấy chủ nhân của nó là một đứa trẻ không lớn lắm. Mà người nhà họ Lưu từng chết trong này ngoại trừ hai vợ chồng còn có ba đứa con, đứa lớn nhất bảy tuổi, nhỏ nhất bốn tuổi. Nhà bọn họ bất luận sau khi chết mới bị lửa đốt hay là bị lửa thiêu chết cũng đều có quan hệ với lửa, yết hầu bỏng không nói được cũng đúng.

Nói cách khác, con quỷ ở ngoài hẳn là đứa bé nào đó của Lưu gia. Nếu là trẻ con, mà giờ nó đang đếm ngược, hơn phân nửa là... chơi trốn tìm!

Lúc trước Mã ca và Tiểu Tô có thể tỉnh lại, vậy khả năng là trong mộng bọn họ trốn không bị quỷ tìm được, còn Vương Khôn và chủ bá giả lại bị tìm thấy.

Cô hiện tại cần phải mau chóng tìm chỗ trốn!

Thích An tốn không đến mười giây tự hỏi, lập tức hành động, nhanh chóng lướt một vòng tứ hợp viện xem chỗ nào thích hợp trốn được.

Nhà chính không được, bên trong đồ đạc bày biện quá ít.

Phòng ngủ cũng không được, trong đó chỉ có tủ với giường là trốn được, trẻ con dù có nhỏ thế nào cũng sẽ tìm được cô.

Chuồng heo? Vừa nhón chân đã thấy cô rồi!

Nhà xí? Trốn vào trong hầm cầu may ra.

Vậy...

Thích An quay đầu, thấy dưới mái hiên xếp một đống lớn củi đun, đằng sau có vẻ chỗ trống cũng nhiều.

Cô không còn thời gian do dự, tận lực nhẹ nhàng chạy về hướng mái hiên, kéo hàng rào ra, cầm lấy bó củi xếp bên cạnh. Những bó củi này đều được buộc thành từng bó nhỏ, cô chất đống chúng sang một bên, cẩn thận bước vào trong, xếp củi chất đống trên đầu trên người mình.

Thanh âm đếm ngược bên ngoài đã đếm đến "Một". Thích An luống cuống tay chân tăng tốc đặt hai bó củi lên đầu, cẩn thận rụt tay lại. Cùng lúc đó cô nghe tiếng cửa lớn bị đẩy ra, không có tiếng bước chân, bởi vì đó là quỷ.

Thích An không biết hiện tại nó đang ở đâu, cũng không dám ngẩng đầu xem thử. Cô cúi đầu tránh trong đống củi, thở cũng không dám thở mạnh, sâu mọt trên củi bò lên mặt cũng không dám đưa tay phủi. Hiện tại cô cũng chẳng còn tâm trạng suy nghĩ vì sao ở đây có mỗi một con quỷ, chỉ hi vọng có thể thoát được kiếp này.

Bên ngoài tĩnh lặng như không tồn tại bất cứ thứ gì, Thích An thậm chí còn nghe rõ tiếng tim đập như sấm của mình.

Mỗi giây mỗi phút, dài dằng dặc khiến người ta hít thở không thông.

Không biết đã qua bao lâu, cô ngồi xổm đến mức cả người bắt đầu tê dại, một thanh âm khàn khàn khó nghe cách không xa vang lên: "Tìm được rồi."