Thay Lời Vong Linh

Chương 40: Núi sâu thôn nhỏ 8




Lúc hai người ra khỏi chuồng lợn cũng không quên tắt đèn đi, miễn việc mang đến phiền toái cho bà cụ chỉ còn hơi thở thoi thóp.

Thời điểm họ đến nhà chính bên kia, những kẻ đó còn đang ăn cơm, cả nhà vừa nói vừa cười, một bầu không khí đại gia đình phi thường hòa hợp. Nhưng thời điểm bọn chúng vui vẻ như thế có ai từng nhớ tới bà cụ kia dù chỉ một giây hay không?

Bọn chúng nói toàn chuyện bao giờ khai giảng, học phí của con muốn vay mượn ai, hoa màu trong đất khi nào có thể bán lấy tiền, còn có đứa con gái lớn nhất kia tháng sau đến xưởng của thân thích đi làm kiếm tiền nuôi em trai.

Trên bàn bát tiên ngồi hai vợ chồng với mấy đứa bé trai, còn bé gái chỉ có thể bê bát ngồi xổm một góc, bàn cũng không có mà ngồi. Đứa bé tầm 13 14 tuổi kia nghe Dương lão đại nói xong chỉ ậm ừ một tiếng coi như đáp lại, cúi đầu húp cháo loãng, Thích An thấy trên mặt nó lăn xuống giọt nước mắt rơi vào bát cháo, lại cùng với ngụm cháo nuốt ngược vào trong.

"Còn lão bất tử kia, thấy cũng sắp tắt hơi rồi, nếu không chúng ta lại mua hai con lợn con về nuôi, cho ăn đến Tết, bán một con giết một con."

"Chậc, bà ta nếu có thể lưu hơi tàn thêm mấy ngày thì tốt." Uống xong ngụm cháo cuối cùng, vợ Dương lão đại buông bát, thần sắc khó coi nói: "Cái kế hoạch hỗ trợ người nghèo kia không phải sắp đến thôn chúng ta sao? Tôi sáng nay mới nghe nói chỉ mấy ngày nữa là có người đến thôn thống kê nhân khẩu các hộ, chính phủ ấn theo đầu người mà cấp tiền đấy!"

Dương lão đại gãi cằm, buông đũa nói: "Bằng không dọn dẹp cho bà ta một tí, đưa đi trạm y tế lấy ít thuốc, có khi còn sống thêm được mấy ngày."

Thời điển hắn ta nói những lời này thì liếc Dương lão nhị. Dương lão nhị mặt không biểu tình nhai miếng mướp đắng, nghĩ nghĩ gật đầu: "Cũng được, cho đi thử xem. Nếu tiền thuốc đắt thì coi như cho bà ta cái tiện nghi."

Thích An nghe Tùy Uyên đứng cạnh hai tay nắm chặt kêu răng rắc. Sát khí trên người anh nồng đậm đến mức ngay cả Thích An cũng không nhịn được nghĩ muốn cách xa một chút.

"Nếu ngươi có thể động vào bà lão kia, ta đây cũng có thể giết bọn chúng!" Tùy Uyên gắt gao nhìn chằm chằm mấy kẻ đó, ý nghĩ muốn giết hết càng ngày càng mạnh mẽ.

Thích An sợ anh nhất thời xúc động mà ra tay thật, duỗi tay kéo góc áo anh nói: "Tôi cảm thấy không được đâu, chỗ này là trong quá khứ, chúng ta không có khả năng giết người nào đó ở đây bởi vì "Hiện tại" họ vẫn còn sống. Nếu thật sự có người giết họ chúng ta sẽ không thể gặp họ ở thôn Dương Liễu."

Khớp xương ngón tay Tùy Uyên bị siết đến mức trắng bệch, thật lâu sau mới cắn răng: "Trên đời sao lại có loại súc sinh như vậy! Khó trách lệ quỷ muốn xuống tay đối với người toàn thôn!"

Đúng vậy... Một chỗ nhỏ bé như tổ 3 thôn Dương Liễu, chuyện Dương gia ngược đãi mẹ già tuyệt đối không ai không biết, không ai không hiểu. Nhưng người duy nhất có ý nghĩ muốn giúp bà ấy, dường như chỉ có người ăn mặc kiểu phi chủ lưu Lưu Phi. Tuy nói đúng là người ngoài không có nghĩa vụ phải giúp bà, nhưng nếu như cô là người chịu ngược đãi như vậy... Thích An có thể khẳng định cô sẽ hận toàn bộ những người trong thôn coi như không phải việc của mình.

Đương nhiên, hận nhất vẫn là kẻ ngược đãi.

Cho nên Thích An có thể lý giải cách làm của bà lão, đã có cơ hội trở thành lệ quỷ năng lực mạnh mẽ, vậy việc báo thù toàn thôn này về tình có thể tha thứ. Nhưng nhìn ở mặt lý, cô không thể thấy chết mà không cứu những thôn dân tội còn chưa đến mức đáng chết, chỉ có hai đôi vợ chồng Dương gia kia, chết là xứng đáng.

- ---------------------

Bên ngoài, Triệu Nhất vừa tìm kiếm manh mối khắp nơi, vừa nghe Lưu Phi kể lại chuyện về bà Tiêu.

Nguyên lai bà Tiêu năm đó gả đến Dương gia là tái hôn, hơn nữa còn làm mẹ kế, hai anh em Dương gia không phải con đẻ của bà. Người chồng đầu tiên của bà cưới nhau được hơn năm thì chết, trong cái thôn nặng phong kiến lúc đó đều bảo bà khắc chồng, vì thế mà trì hoãn rất nhiều năm sau, tận khi bà 30 tuổi mới được gả tới Dương gia.

Sau khi gả tới đây bà không sinh con, đối với hai anh em họ Dương đặc biệt tốt, không khác gì mẹ đẻ. Chồng bà những năm đó đi nơi khác kiếm tiền, hình như là ở vùng duyên hải hỗ trợ đánh bắt cá gì đó, tóm lại không được mấy năm cũng chết khi đi biển, chỉ mang được một hộp tro cốt về.

Sau nữa bà Tiêu một mình mang theo hai đứa con chồng gian khổ độ nhật, thời điểm nạn đói thì dựa vào người trong thôn thỉnh thoảng tiếp tế mới sống sót được. Lúc Dương lão nhị 15 tuổi một đêm đột nhiên sốt cao, bà Tiêu hơn 40 tuổi cõng tiểu tử khỏe mạnh 15 tuổi suốt đêm đi bộ lên trấn trên xem bệnh. Nửa đường bà ngã một cái bị thương chân, nhưng vẫn cứng rắn chống đỡ cõng người đến sở vệ sinh, cũng chính vì lần ấy mà chân bà có tật, từ đó đi đường đều khập khiễng không thể khỏe lại.

Vì nguyên nhân đó, khi bà dần dần già đi không thể làm việc nặng được nữa, mà hai anh em Dương gia lớn lên không có học thức hay nghề nghiệp gì phải ở lại trong thôn trồng trọt. Thật ra ngày qua cũng được, nhưng bởi vì nghèo quá, hai anh em ba mấy tuổi mới cưới vợ. Mâu thuẫn phát sinh sau khi họ lập gia đình.

Ví dụ như hai con dâu ghét bỏ bà Tiêu nấu cơm không sạch sẽ, ghét bà phun đờm lung tung, ghét bà không làm được việc còn chiếm một gian phòng ngủ... Tóm lại, phàm là có tật xấu gì có thể kể đều phải kể một lần.

Chờ hai anh em Dương gia có con, vấn đề càng ngày càng lớn, trong đó vấn đề lớn nhất là không đủ phòng ở.

Muốn phân nhà, không có tiền. Muốn xây thêm phòng ở, cũng không có tiền!

Bà Tiêu một "Lão bất tử" còn một mình ở một gian phòng, càng chọc cho người ta ghét bỏ.

Hai con dâu thổi gió bên gối một trận lại một trận, hai kẻ con chồng kia tựa hồ cũng cảm thấy do bà Tiêu khắc chết bố họ, nên chẳng bao lâu đã bị vợ thuyết phục. Bà Tiêu từ năm cháu gái lớn nhất lên mười tuổi, vào ở trong chuồng lợn.

Lưu Phi đỏ vành mắt nói, Dương gia lúc đó có nuôi lợn, bà phải ngủ ở bên cạnh chuồng lợn!

Cả đời này bà đã chịu bao nhiêu khổ? Chỉ sợ không có bất kì ai có thể chân chính đồng cảm như bản thân đã từng trải qua.

Triệu Nhất làm công việc này đã nhiều năm, gặp qua không ít thảm án, nhưng sự kiện này làm anh đau lòng nhất.

Lưu Phi nói bà Tiêu chết cũng có làm đám tang, nhưng không có quan tài, lúc chôn chỉ là anh em Dương gia ra sau núi đào cái hố đất, trước nay cũng chưa bao giờ đi tế bái qua. Mục đích của đám tang, chỉ sợ cũng là để thu vài đồng tiền biếu mà thôi.

Trước khi bà Tiêu chết, Lưu Phi nghĩ muốn giúp bà, lặng lẽ đến chuồng lợn Dương gia chụp ảnh định gửi bài báo xã, chưa kịp gửi đã bị mẹ cậu ta phát hiện. Mẹ cậu mắng cậu xen vào việc người khác, cướp mấy cái ảnh chụp đó, còn nói cậu ngu ngốc, nếu việc này bị anh em Dương gia biết khẳng định sẽ tìm nhà họ gây phiền toái, mà lão thái bà kia cũng chẳng sống được lâu nữa, quản bà ấy làm gì?

Chẳng bao lâu sau, bà Tiêu chết, ảnh chụp cũng đã vô dụng, mẹ cậu ta mới đem trả cho cậu ta.

Triệu Nhất tâm tình phức tạp nghe xong mọi việc, trong lòng sinh ra cỗ sát ý cũng làm anh suy nghĩ cẩn thận. Con dao rơi dưới chân Dương lão đại hơn nửa là do Tùy Uyên lấy ra, mà tư thế chạy vội của Thích An hẳn là muốn ngăn anh ta giết người, đó cũng là hành vi cuối cùng của họ. Xem ra Thích An biến thành dáng vẻ kia cùng chuyện này có quan hệ.

Tùy Uyên làm ra hành vi muốn giết Dương lão đại thế nhưng lại khiến họ gặp chuyện?

Theo lý thuyết, bọn họ làm vậy không phải lệ quỷ sẽ càng vui sao? Không phải muốn báo thù ư, vì sao khi có người giúp thì ngược lại bà ấy lại hại người?

Triệu Nhất nghĩ không ra, nhưng anh cũng thật không dám thử. Hai người họ đã gặp chuyện không may, chỉ còn anh có thể nghĩ cách cứu người, tuyệt đối không thể đi sai bước nhầm.

- ---------------------------

Thích An và Tùy Uyên ở trong không gian một năm trước đi khắp nơi một vòng không tìm được manh mối gì, nhưng thật ra gặp được Lưu Phi của quá khứ. Lúc này cậu ta đã có một đầu tóc dài rực rỡ, chỉ chưa giống pháo hoa nổ tung thôi. Hiện nay nhà Lưu Phi chỉ có mình cậu ta ở, bố mẹ hình như đều đi nơi khác làm ăn, một năm trước thì mẹ cậu ta có ở nhà.

Lúc thấy Lưu Phi, cậu ta đang cãi nhau với mẹ.

"Chính mẹ đi xem bà Tiêu đã thành bộ dáng gì! Con chính là muốn giúp bà ấy thì sao?! Mẹ trả ảnh chụp cho con!"

"Giúp giúp giúp, mày cho rằng mày là ai hả? Ít xen vào việc của người khác đi, bà ta có bộ dạng gì liên quan cái rắm tới mày ấy! Lão thái bà đó sống không được mấy ngày nữa, mày quản bà ấy làm gì? Mày không sợ hai anh em Dương gia biết chuyện đến gây phiền toái à? Mày cho rằng mấy thằng bạn du thủ du thực của mày có thể giúp mày đánh nhau chắc?"

"Mẹ! Sao mẹ có thể vô tình như thế?! Cái này mà con mẹ nó gọi là xen vào việc người khác hay sao? Đây là một mạng người đấy! Mẹ trả ảnh chụp lại đây!"

"Lăn xa ra cho bà đây! Mày còn dám động thủ hay sao? Mày có tin hay không bà đây lập tức xé mấy thứ này? Còn có cái máy ảnh kia, lập tức đưa ngay đây! Mày trộm tiền của bà đây là để mua mấy thứ này đấy à? Mày biết bố mày kiếm tiền vất vả thế nào không?"

"Con không nói chuyện tiền nong với mẹ bây giờ!!! Đưa ảnh chụp cho con!"

Lưu Phi điên cuồng gào lên đến mức cổ cũng đỏ. Nhưng cậu ta tuy ăn mặc như thiếu niên phản nghịch không học vấn không nghề nghiệp, lại tuyệt nhiên không cứng rắn đoạt lại từ trong tay mẹ. Mẹ cậu ta tựa hồ cũng hiểu rõ tính con mình, không chút hoang mang nhét ảnh vào túi, còn đắc ý cười, nói câu cuối cùng: "Về sau loại chuyện nhàn rỗi này ít quản đi!"

Lưu Phi bất đắc dĩ rống lớn một tiếng, nhưng đành bó tay không có biện pháp.

Tùy Uyên nhíu mày nhìn, nói với Thích An: "Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, ta vẫn xem tóc hắn không vừa mắt, nhưng không ngờ được hắn lại là người duy nhất trong thôn có tâm."

Thích An thở dài, không biết nói gì cho phải. Kì thật bản tính con người vốn ích kỉ, người vô tư là thiểu số. Nếu không có đạo đức và pháp luật ước thúc, kẻ ác trên đời này sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều.

Thôi, hiện tại không có thời gian cảm khái nhân tính, bọn họ có chuyện quan trọng hơn cần làm. Nhưng mà... nhiệm vụ lần này không có đầu mối. Đến giờ bọn họ cũng chỉ biết khổ sở lúc sinh thời lệ quỷ phải chịu, biết chân tướng sự tình rồi, cũng minh bạch vì sao lệ quỷ lại xuống tay với cả thôn rồi, nhưng làm sao để giải quyết thì hoàn toàn không có manh mối gì cả.

Lần này cũng không giống hồi ở nhà cũ Lưu gia, chỉ cần để nữ quỷ xin lỗi tiểu quỷ là hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ này tuy cũng là một bên xin lỗi bên kia, nhưng thôn dân biến thành tượng không thể cử động, muốn họ dập đầu bồi tội cũng không làm nổi. Cho nên vấn đề hẳn không phải giải quyết như thế.

Vậy rốt cuộc... Như thế nào mới là đúng?

Thích An bỗng choáng váng đầu óc, ngực cảm thấy khó chịu, vội đi đến chỗ râm mát ngồi xuống. Từ lúc đến đây tới giờ đã đi qua đi lại thật lâu, lại còn dưới ánh mặt trời chói chang, đổi thành ai cũng không chịu nổi cần phải nghỉ ngơi một chút. Cô nhìn nhìn thời gian, nói với Tùy Uyên: "Trước tiên nghỉ ở đây hai mươi phút đi, nếu không tôi bị cảm nắng mất."

Trong lòng cô lo lắng cho Triệu Nhất đang một mình bên ngoài, nhưng thật sự không có biện pháp. Mạnh mẽ chống đỡ chỉ sợ chưa kịp thấy manh mối đã bị cảm nắng liên lụy tiến độ.

Mà Triệu Nhất lúc này không khéo cũng đang gặp phải ít chuyện...

Màn sương đen xung quanh ngày càng thêm dày đặc, chưa đến nửa giờ toàn bộ tổ 3 thôn Dương Liễu đã đen nhánh, duỗi tay không thấy năm ngón. Dưới tình huống đó mà đi tìm manh mối là không có khả năng. Nhưng đáng sợ hơn nữa là... trong thôn lại chết người.

Anh dùng di động chiếu sáng tận mắt thấy hai người thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, sau đó giống như xác sống không có linh hồn chậm rãi cử động, mỗi người tự tìm vũ khí rồi lại dùng vũ khí trong tay giết người kia.