Thầy Ơi Hôn Cái Nào

Chương 7: Ngoại truyện - Đôi ba chuyện với Lục Tần




31

Lúc tôi và Lục Tần vừa mới bên nhau, không có nhiều người biết chuyện này.

Anh sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học của tôi nên chúng tôi không công khai.

Bởi vì anh từ chức nên trong trường học dù ít hay nhiều cũng sẽ có người nói bóng nói gió.

Tề Hạo…

À, chính là gã bạn trai cũ ngu ngốc của tôi.

Sau khi Lục Tần nghỉ việc, anh ta còn không biết xấu hổ đến tìm tôi.

“Tang Mạt, anh đã nói với em là tên kia không phải là loại người tốt lành gì rồi mà.”

“Tôi cho em cơ hội quay lại với tôi đấy, em có muốn không?”

“Mặc dù các điều kiện của em cái gì thiếu một chút nhưng vẫn coi như ngoan ngoãn, hiểu chuyện.”

Tôi nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng, dương dương tự đắc của anh ta, suýt chút nữa tôi đã đấm anh ta hai cái.

Anh ta không thèm nhìn lại dáng vẻ ngu ngốc kia của anh ta luôn kìa.

Càng không phải nói đến năm nào cũng phải thi lại, không biết nhà anh ta có bao nhiêu tiền mà cứ suốt ngày treo chữ người có tiền trên miệng.

Bổn cô nương đây khinh.

Dù sao tôi cũng là hoa khôi của khoa, năm nào cũng đứng đầu hoặc nhì về điểm số môn chuyên ngành.

Hồi năm hai, tôi tự mình kiếm hơn ba mươi vạn nhờ khả năng của mình.

Bố mẹ tôi còn nói muốn tặng tôi một chiếc xe để chúc mừng.

Lúc đó tôi với Tề Hạo mới ở bên nhau không lâu, tôi sợ anh ta bị áp lực nên mới dứt khoát từ chối nhưng không ngờ anh ta còn dám khinh thường người khác?

Tôi mắng anh ta ngay trước mặt mọi người.

“Anh nói ai đấy!”

Tôi chống nạnh, khí thế mắng:

“Anh tốt như vậy thì thích yêu ai thì yêu đi, ở đây ép tôi làm gì?”

“Không biết ai cho anh dũng khí mà lại dám đến trước mặt tôi đánh rắm như này nữa.”

“Anh mà còn dám nói thêm câu nữa, có tin tôi đánh gãy chân anh luôn không?”

“…”

Tôi không thèm nể mặt anh ta.

Trong sân trường người đến người đi, ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, mặt Tề Hạo đỏ bừng.

“Cô, loại đàn bà đanh đá này.”

Anh ta gào to muốn đi qua đánh tôi.

Vừa hay hiệu trưởng cùng mấy thầy cô chủ nhiệm đi qua.

“Mạt Mạt, em gặp phiền toái gì à?”

Xung quanh ngay lập tức yên tĩnh.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn tôi, giống như đang suy đoán về quan hệ giữa tôi và hiệu trưởng.

Sau khi hẹn hò với Lục Tần tôi cũng mới biết…

Hiệu trưởng là thầy giáo Lục Tần.

Lục Tần là học sinh ưu tú của hiệu trưởng.

Tôi né tránh cú đánh của Tề Hạo, ngoan ngoãn đi qua.

“Em chào hiệu trưởng, em chào thầy cô.”

Tôi kể chuyện đã xảy ra cho họ nghe, cũng bày tỏ rằng tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.

Tề Hạo thấy tôi và hiệu trưởng có quen biết, mặt tối sầm lại.

Hiệu trưởng nghe xong, mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn anh ta nhưng không nói gì, cười ôn hoà vỗ bả vai tôi.

“Đến phòng làm việc của thầy đi, Lục Tần đang chờ em.”

Giọng của hiệu trưởng không lớn không nhỏ, người ở gần đó cũng có thể nghe thấy.

Biểu cảm trên mặt mọi người càng thêm kinh ngạc.

Kể từ đó, trong trường bắt đầu lan truyền tin tức tôi và Lục Tần đã thành đôi.

Nhưng bởi vì không có chứng cứ, cho nên rất nhiều người đều cho rằng đây chỉ là tin vịt.

Cho đến một lần…

Lục Tần đưa tôi về trường, nhân lúc trời tối hôn tôi ở trong rừng cây nhỏ.

Có đôi tình nhân đã từng được anh dạy vừa hay cũng ở đây.

Khi bốn người chúng tôi mặt đối mặt, cặp đôi kia nhìn tôi và Lục Tần một cái, lại nhìn tay tôi và Lục Tần đang nắm chặt lấy nhau.

Nam sinh: “Ờm, thầy Lục, hai người… cũng vào trong đó hả?”

Lúc đó, tôi không biết Lục Tần cảm thấy thế nào nhưng tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Bên trong nào?

Bên trong gì cơ?

Bạn học à, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói thì không thể nói bậy đâu!

32

Hôm nay Lục Tần dẫn tôi đi gặp bố mẹ anh, tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cả.

Sau khi chổng mông lục tung hết các tủ quần áo trong nhà, tôi thành công làm tủ quần áo lộn xộn như bãi chiến trường nhưng vẫn không tìm được bộ đồ nào thích hợp để đi gặp người lớn.

Những bộ quần áo tôi hay mặc hoặc là quá trang trọng (dành cho công việc).

Hoặc là…

Quá tùy tiện (áo dây, quần short, áo T-shirt).

Cuối cùng, tôi nằm ra giường trong tuyệt vọng.

Váy ngủ theo động tác của tôi bị kéo lên một chút.

“Thầy Lục, làm sao bây giờ đây!”

Bây giờ đi mua còn kịp không nhỉ?

Lục Tần bình tĩnh nhìn tôi một cái.

Anh đưa tay lấy một bộ quần áo khá đẹp đang bị tôi đè lên, thuần thục mặc nó cho tôi.

Sau đó, tôi bị anh bế lên!

“Lục Tần, anh làm gì thế?!”

Tôi hoảng sợ nhìn anh.

Nhưng anh chỉ liếc nhẹ tôi một cái, khàn giọng nói:

“Khoan hãy nói chuyện của em, chúng ta giải quyết chuyện của anh trước.”

Tôi: “…”

Hai tiếng sau, tôi hoàn toàn kiệt sức được anh bế từ trong bồn tắm ra ngoài.

“Làm sao em đi gặp hai bác với dáng vẻ này được.”

Tôi không nhịn được nhỏ giọng oán giận.

Lục Tần cười sảng khoái.

Anh cúi đầu hôn một cái lên trán tôi, dịu dàng nói: “Vậy thì đổi thành sáng mai, chiều nay dẫn em đi mua sắm trước nhé.”

Tôi bị anh làm cho mặt đỏ tía tai.

Một số hình ảnh cứ hiện lên trong đầu.

Khụ khụ…

Bật mí bí mật nè.

Giọng thầy Lục nhà tôi hay lắm luôn (tôi không có ý khoe khoang đâu).

33

Thêm nữa nè.

Chỉ số IQ của thầy Lục nhà tôi cũng rất là cao đó (〃▽〃)

34

Năm thứ hai ở bên Lục Tần, anh đi Ireland công tác.

Lúc tôi đang dọn vệ sinh nhà cửa, phát hiện ảnh chụp chung của anh với cô gái khác ở trong một quyển sách.

Trong tấm ảnh, chỉ có một bóng lưng mơ hồ của cô gái.

Nhưng Lục Tần lại trân trọng viết ở mặt sau bức ảnh…

“Gửi người quý giá nhất.”

Giây phút đó, lòng tôi chợt thắt lại.

Không phải tôi không thể chấp nhận được việc Lục Tần từng thích ai đó, dù sao anh cũng lớn hơn tôi năm tuổi.

Tôi cũng đã từng hẹn hò, sao có thể bắt anh “thuần khiết như ngọc” được chứ.

Nhưng khi mà tôi nhìn thấy anh trân trọng bức ảnh của một cô gái như thế, tôi lại cảm thấy ghen tị và tức giận.

Lục Tần, anh được lắm.

Có bạn gái rồi còn dám giữ lại ảnh của cô gái khác à?

Tôi ước mình có thể ngay lập tức bay đến Ireland để hỏi anh cô gái kia là ai.

Đúng lúc Lục Tần gọi video call cho tôi.

Trong điện thoại, anh cười vô cùng dịu dàng mà không biết tôi đang nghĩ xem nên chôn anh ở đâu thì mới tốt.

“Mạt Mạt, anh vừa mua được một cái cốc, hình vẽ trên đó rất giống em.”

Anh cười lấy chiếc cốc vừa mua ra.

Hình vẽ trên cốc là một chú heo con ngây thơ.

Heo con còn mặc bộ quần áo màu xanh…

Đội nón màu xanh…

Tôi cười khẩy, giận đến suýt bốc khói.

Kết quả Lục Tần còn cười hỏi: “Mạt Mạt, em thấy có giống không?”

“Anh thấy nó trên đường về khách sạn, tặng em làm quà nhé?”

Mỗi lần Lục Tần đi công tác đều sẽ mang một đống quà về tặng tôi.

Ngày trước tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, khi được anh nhớ đến như thế.

Nhưng bây giờ, tôi nhìn cái cốc hình con heo xanh đến phát sáng trong tay anh, yếu ớt hỏi:

“Thầy Lục, anh đây là đang ám chỉ em đúng không?”

Lục Tần ở đầu kia điện thoại ngẩn người, nhỏ giọng hỏi: “Tâm trạng không tốt hả?”

Xưa nay khi trong lòng có gì thắc mắc tôi thường không thích để lâu, muốn hỏi cái gì đều sẽ hỏi thẳng, không cần kìm nén rồi tự giày vò chính mình.

Tôi lấy tấm hình kia ra, hỏi Lục Tần cô gái kia là ai.

Lục Tần nhíu mày, không hề có chút chột dạ hay hoảng sợ gì.

Anh hỏi: “Em tìm thấy ở đâu vậy?”

Tôi nổi giận.

Thái độ này của anh là sao!

Anh dám ngang nhiên giấu ảnh của cô gái khác trong sách đã không nói, còn không có định giải thích cho tôi?

Tôi đang định lên án mạnh mẽ hành vi này của anh, nhưng Lục Tần lại dập tắt ngọn lửa giận trong lòng tôi chỉ bằng một câu nói.

“Mạt Mạt ngoan, người trong hình là em.”

Tôi ngây ngẩn người.

Excuse me??

Để tôi nhìn lại một chút.

Nếu Lục Tần không nói, đúng là tôi sẽ không nhận ra bóng lưng kia chính là tôi.

Nhưng nghe Lục Tần nói xong thì tôi càng nhìn càng thấy quen mắt.

Đây đúng là ảnh chụp dự án mà tôi đã tham gia hồi năm hai!

Chính là dự án giúp tôi nhận được giải thưởng 30 vạn đó.

Lúc đó có rất nhiều tinh anh trong giới luật tập hợp ở đó.

Tôi chỉ là tay mơ mới học năm hai, tôi căn bản không dám bắt chuyện với mấy nhân vật lớn kia.

Cuối cùng đội của tôi đã thắng, tôi cũng được chia ba mươi vạn tiền thưởng.

Tôi mừng quá nên chỉ lo gọi điện thoại cho bố mẹ.

Sau đó tôi mới biết, giới truyền thông phỏng vấn từng người trong đội của tôi, cuối cùng còn chụp ảnh lưu niệm.

Tấm ảnh này của Lục Tần chính là chụp vào lúc đó.

Anh nói với tôi, lúc đó anh cũng không để ý, chỉ là cách đây không lâu khi sắp xếp lại đồ đạc mới phát hiện hoá ra năm đó chúng tôi đã gặp nhau.

Hai ngày sau, Lục Tần đi công tác từ Ireland trở về.

Anh đưa cái cốc với một đống quà khác cho tôi.

Anh cười dịu dàng.

“Tặng cho Mạt Mạt quý giá nhất của anh.”