Thầy Phong Thủy - Vương Lỗi

Chương 213: Chúng Ta Đã Dễ Dàng Bị Lừa Rồi!”




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Thiên Long địa Phượng đương nhiên là độc nhất vô nhị.

Nếu có nhiều Long Phượng Giản thì bao nhiêu rồng kết hợp với bao nhiêu phượng đây? Tới khi đó không xảy ra sơ suất mới lạ, đối với bảo vật của đất trời như Long Phượng đương nhiên chỉ có một cặp mà thôi”.

Nghe thấy vậy tôi bỗng trùng lòng.

“Vậy thì người giấy cầm Long Phượng Giản tối đó quả nhiên là giả! Chúng ta đã dễ dàng bị lừa rồi!”
Tôi vô cùng hối hận, đêm đó khi ra ngoài thì tôi đã không còn mắt âm dương nữa vì vậy không thể nhìn thấy linh khí trên Giản, đương nhiên không thể phân biệt được đâu là Giản giả đầu la thật, chỉ là khi nhìn thấy Phượng Giản đó tôi vô thức cho rằng là thật mà không hề nghĩ nó là giả.

Thế nhưng Tam Thanh lại lắc đầu.

“Cháu trai, tối đó tôi bảo cậu giao Long Giản ra đương nhiên là đã xác định thứ trong tay đối phương là Phượng Giản thật, Phượng Giản trong tay người giấy và Long Giản trên người cậu dù có sự khác nhau về linh khí của trời đất nhưng khí tức thì giống nhau”.

Sợ tôi không tin nên Tam Thanh lại quay qua hỏi Uy Tinh.

“Lúc cô giao Phượng Giản ra, có xác nhận được Long Giản trong tay đối phương là thật không.

Uy Tinh gật đầu nghiêm túc.

“Đương nhiên rồi, một thứ quan trọng như vậy, tôi không thể nào tùy tiện giao ra được, không chỉ có đạo sư Tôn giúp tôi xác nhận thật giả mà tự tôi cũng có thể cảm nhận được Long Giản trong tay người giấy và Phượng Giản trên người tôi có sự phản ứng với nhau”.

Như vậy thì chắc chắc chuyện này có điểm kỳ lạ.

Ba người chúng tôi nhìn nhau, không ai giả thích được rốt cuộc là chuyện gì.

Cuối cùng thì Uy Tinh cũng phá vỡ sự im lặng.

“Trước mắt chưa quan tâm tới việc thật giả của Long Phượng Giản nhưng Trương Ly, tôi tới chỉ để nhắc anh một câu, ông nội tôi chết đột ngột, hồn bay phách tán, nhà họ Uy đã đổ hết chuyện này lên người anh để tính sổ rồi, sau này anh ra vào cũng cần cẩn thận”.

Tôi không hề ngạc nhiên khi nghe Uy Tinh nói vậy.

Tôi và nhà họ Uy vốn là nước với lửa, không đội trời chung thì thêm một mối thù mới cũng chẳng hơn kém gì.

“Cô đặc biệt tới đây là để nói điều này với tôi sao? Cô cũng là người nhà họ Uy, sao lại giúp tôi?”
Tôi nheo mắt, bỗng cảm thấy nghi ngờ với việc Uy Tinh tới đây.

.