Thay Tỷ Tỷ Gả Cho Nhân Vật Phản Diện

Chương 68




Kết quả cho việc phóng túng cả đêm chính là, ngày hôm sau mặt trời lên cao rồi, hai người vẫn còn ‌chưa tỉnh lại.

Lục Tễ luôn luôn đúng giờ cũng dậy muộn.

Nhưng ‌ Lục Tễ vẫn dậy sớm hơn một chút so với Tô Đào.

Lúc này ánh mặt trời đã lên cao, xuyên qua màn trong, làm Tô Đào nhíu mày‌.

Lục Tễ kéo màn, cản ánh mặt trời lại, lông mày Tô Đào từ từ giãn ra.

Lục Tễ cúi đầu nhìn Tô Đào.

Tô Đào ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng lớn cỡ bàn tay, cánh môi cũng đỏ tươi như cánh hoa.

Lục Tễ nhìn mãi không chán.

Hắn biết hắn đã hiểu rõ, cái gì ‌gọi là ăn tủy trong xương mới biết nó cũng ngon.

Lục Tễ không nhịn được, lại hôn môi Tô Đào.

Tô Đào đang trong giấc mộng, còn ‌tưởng rằng Tuyết Cầu đang làm loạn.

Tuyết Cầu thường thè lưỡi ra liếm ngón tay của nàng.

Nàng qua loa khoát tay áo: "Tuyết Cầu, đừng làm rộn."

Lục Tễ bật cười, đây là ngủ đến hồ đồ rồi sao.

Hắn lặng lẽ bước xuống giường, bảo bọn hạ nhân ‌đừng quấy rầy Tô Đào.

Tô Đào rất ‌mệt mỏi, phải ngủ một giấc, hắn thì đi làm công vụ vậy.

Đợi Tô Đào… tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Tô Đào nghe Tuyết Liễu nói lúc này là giữa trưa, còn‌ có chút mơ mơ màng màng.

Nàng ngủ ‌lâu như vậy sao?

Đều do Lục Tễ háo sắc, quấn quít lấy nàng không thả!

Tô Đào nghĩ tới hình ảnh buổi tối hôm qua liền mặt đỏ tim run, nàng lắc đầu, đuổi những hình ảnh kia ra ngoài.

Lại ngồi trong chốc lát, Tô Đào bắt đầu rửa mặt.

Buổi tối hôm qua quả thực ‌là quá loạn, Tô Đào rất không thoải mái, cả ngày đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi.

Ban đêm cũng không cho Lục Tễ đụng vào nàng, nàng quyết tâm muốn cạch mặt Lục Tễ vài ngày.

Thật vất vả, Tô Đào mới có vài ngày thanh tịnh.

Nhưng ngay lúc đó, trong nội cung lại có chuyện.

Ngay cả Tô Đào cũng nghe nói tin này.

Sau khi nhận tội vụ tế trời, Hoàng Thượng vẫn không vào triều, lí do thoái thác với bên ngoài là bị phong hàn, thân thể chưa tốt.

Đối với chuyện này, dân chúng kinh thành đều không tin.

Hoàng thượng là người thế nào chứ, hắn chính là vua, bên người hoàng thượng tất cả đều là người có y thuật giỏi nhất thiên hạ.

Một cái bệnh phong hàn nho nhỏ đối với người không có tiền chữa trị mà nói có thể là bệnh nặng, nhưng đối với Hoàng Thượng thì không là cái gì ‌cả.

Đã qua ‌rất nhiều ngày rồi, còn ‌không khỏe lại.

Mọi người nhớ tới cái ngày tế trời kia, đột nhiên mưa gió lớn, cái này đích thị là trời cao không cho phép Hoàng Thượng tại vị.

Tin tức này càng truyền đi càng nhiều người biết, Tô Đào cũng nghe được rồi.

Nhưng‌ nàng hơi nghi ngờ, lẽ ra trong thời điểm này, Hoàng Thượng nên vào triều, cũng nên dẹp loạn các loại lời đồn.

Tô Đào nhíu lông mày lại, không phải Hoàng Thượng thật sự bị bệnh chứ.

Tô Đào đoán không lầm, Hoàng Thượng quả thực ‌thật sự bị bệnh, còn ‌bị bệnh không nhẹ.



Trong nội cung.

Rất‌ nhiều thái y vừa bắt mạch cho Hoàng Thượng xong, đang tụ họp ở bên ngoài ‌ thương lượng phương thuốc.

Việc này nói đến cũng lạ, chỉ là phong hàn, lẽ ra không có gì nghiêm trọng mới phải.

Nhưng Hoàng Thượng uống thuốc xong vẫn không trừ tận gốc chứng bệnh được, ngược lại còn bị nặng hơn.

Thật vất vả uống canh, rồi lại ho khan, nôn mửa, bệnh rất nặng.

Mấy ngày ngắn ngủi, người hắn gầy đi trông thấy.

Hiện tại càng không thể rời khỏi giường.

Trong lòng mọi người đều có chút khó hiểu.

Chứng phong hàn nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng‌ với y thuật của bọn hắn, bệnh nhỏ này vốn phải chưa được từ sớm.

Dù từ một tháng trước, họ cũng có thể chậm rãi chữa cho tốt.

Nhưng Hoàng Thượng uống thuốc xong bệnh lại càng nghiêm trọng, hiện tại nhìn tim phổi và các cơ quan nội tạng đều bị ảnh hưởng.

Bọn hắn‌ xác thực ‌là không biết nên thế nào, cũng không biết nên bốc thuốc như thế nào.

Đây quả thực là khó hiểu...

Nếu như là quái bệnh như Lục Tễ thì không nói, nhưng đây chỉ là chứng phong hàn mà thôi.

Sao bệnh của Hoàng Thượng mãi không tốt lên, còn ‌càng ngày càng nghiêm trọng.

Dựa theo tình h‌ình bây giờ, thân thể hoàng thượng...

Mọi người không dám nói, nhưng trong nội tâm đều sợ Hoàng Thượng…

Đường đường là vua của một nước, lẽ nào lại chết vì một chứng phong hàn nho nhỏ sao?

Điều này rất vớ vẩn, nhưng lại là sự thật.

Một đám thái y đơ mặt ra nhìn nhau.

Một thái y trong đó đề nghị thêm mấy vị thuốc can trường.

Nhưng thái y bên cạnh lại lắc đầu‌, những năm này Hoàng Thượng uống rất ‌ nhiều đan dược, thân thể đã sớm yếu đi rồi, nếu như thêm thuốc can trường, chỉ sợ đêm nay cũng không chịu nổi.

Chỉ có thể dùng loại thuốc ôn hòa chữa trị.

Mọi người lại thương lượng một hồi lâu, mới định ra phương thuốc.

Trong phòng.

Hoàng Thượng uống thuốc xong, cảm thấy thân thể thư thái một chút, nhưng thở vẫn còn ‌có chút tốn sức.

Hoàng Thượng kiệt sức thở phì phò, hắn ngẩng đầu ‌nhìn lên màn.

Hắn không phải là kẻ ngốc.

Trái lại, một tôn thất tử có thể trở thành Hoàng Thượng chứng tỏ hắn còn có vài phần thông minh.

Mấy ngày nay, nhìn thấy cung nhân, còn ‌có thái độ của những thái y đến xem bệnh, hắn biết lần này sợ là bệnh không nhẹ.

Trong lòng Hoàng Thượng cũng mơ hồ hiểu được, sợ rằng bệnh này của hắn không phải bệnh bình thường.

Nhưng hắn không nghĩ ra, đây chỉ là bệnh phong hàn nho nhỏ, sao hắn vẫn chưa khỏi bệnh. Điều này thật không đúng!

Hắn nhớ tới ngày tế trời mưa gió mãnh liệt, tiếng sấm vang rền.

Lẽ nào cả trời cao cũng không vừa lòng Hoàng đế này sao?

Hắn còn chưa làm Hoàng đế đủ đâu, hắn còn chưa sinh nhi tử!

Nếu như hắn chết, chẳng phải là Giang Sơn này phải dâng cho người khác sao.

Đúng rồi.

Hắn còn chưa thấy Lục Tễ chết.

Lục Tễ...

Hoàng Thượng đã sớm coi Lục Tễ là người sắp chết, nhưng không nghĩ tới hiện tại hắn bị  bệnh nặng rồi, không biết tương lai thế nào, mà Lục Tễ vẫn còn ‌sống rất tốt, còn sống được ‌một tháng nữa.

Hắn không thể chết trước Lục Tễ được!

Hoàng Thượng chỉ cảm thấy tất cả đều hoang đường.

Rõ ràng hắn sắp thắng, chỉ đợi Lục Tễ chết nữa thôi.

Nhưng nước đến chân rồi, sao hắn lại nhiễm chứng bệnh phong hàn quái đản này chứ?

Lẽ nào trời cao muốn diệt hắn?

Không, không thể.

Hoàng Thượng thở dồn dập, Lục Tễ đã trở thành chấp niệm của hắn rồi.

Hắn chết cũng được, nhưng hắn muốn nhìn thấy Lục Tễ chết trước.

Hoàng Thượng hô: "Tô quý nhân, ngươi qua đây."

Tô quý nhân là người đi theo bên mình hoàng thượng, cũng là tâm phúc của hoàng thượng, nghe vậy lập tức đi qua: "Hoàng Thượng, người có việc gì phân phó nô tài."

Hoàng Thượng ngập ngừng mở miệng, chợt không biết nên nói cái gì.

Lẽ nào hắn có thể hạ lệnh cho người ta đi chém Lục Tễ sao?

Không thể, nếu như thế‌, người ta sẽ cho là hắn nổi điên.

Hắn cũng không có năng lực ám hại Lục Tễ nữa, bây giờ bệnh của hắn rất nặng, thời gian thanh tỉnh cũng không có nhiều.

Suy nghĩ thật lâu, Hoàng Thượng lại không có bất kỳ biện pháp gì.

Sau một lúc lâu, Hoàng Thượng mới nói: "Tô quý nhân, ngươi ‌đi mời Liễu đạo trưởng đến đây."

Tô quý nhân lĩnh mệnh: “Vâng.”

Hắn biết rõ Hoàng Thượng rất tín nhiệm Liễu đạo trưởng, hơn nữa Liễu đạo trưởng cũng rất biết mấy thứ thần kỳ, nói không chừng sẽ có biện pháp cứu Hoàng Thượng.

Tô quý nhân lĩnh mệnh sau đó hấp tấp đi, chỉ chốc lát sau, Liễu đạo trưởng đã đến tẩm điện.

Nhìn vẻ mặt bệnh nặng của Hoàng Thượng, trong lòng Liễu đạo trưởng không ngừng hoảng sợ.

Đạo y từ trước đến nay vốn  không phân biệt, hắn‌ ít nhiều cũng hiểu được chút lý thuyết y học, đã xem một ít bệnh, nhưng không phải tinh thâm, hắn nghiên cứu đan dược nhiều, lại có sư môn nghiên cứu độc dược.

Liễu đạo trưởng cẩn thận xem mạch cho hoàng thượng.

Hắn thấy, mạch này quả thực giống như đám thái y nói, mạch đập yếu ớt, là dấu hiệu của cơ quan nội tạng đã suy kiệt.

Việc đã đến nước này, hắn biết lý thuyết y học không có cách chữa bệnh.

Nhìn thấy ánh mắt tha thiết của hoàng thượng, Liễu đạo trưởng chỉ đành nói: "Hoàng Thượng, người yên tâm, thần sẽ xuống luyện dược, sau khi người uống xong, sẽ khỏe lại ngay thôi."

Nói trắng ra là, hiện tại đám thái y kia không có biện pháp gì‌, Hoàng Thượng liền nhắm vào hắn.

Nếu như hắn không còn biện pháp nào, dựa vào tính cách của hoàng thượng, nếu không nói chính xác sẽ chém hắn.

Hiện tại hắn phải bảo vệ tính mạng trước, chỉ có thể tạm thời ổn định tâm trạng Hoàng Thượng.

Sau này hắn tùy tiện luyện chút‌ dược hoàn là được, như vậy người bên ngoài cũng không tìm ra lỗi của hắn.

Nghe Liễu đạo trưởng nói vậy‌, Hoàng Thượng cũng hơi yên tâm.

Hôm nay hắn thức đã lâu, lúc này chống đỡ không nổi, lại ngủ thiếp đi.

Trong những ngày kế tiếp, Hoàng Thượng luôn uống thuốc, cũng uống không ít đan dược của Liễu đạo trưởng, nhưng lại không hề khỏe lên, bệnh tình càng nghiêm trọng hơn.

Mà lúc này, tin tức Hoàng Thượng bệnh nặng cũng không giấu được nữa.

Hoàng Thượng đã gần hai mươi ngày không vào triều rồi, cũng không xử lý chính sự, đám đại thần đã đợi không kịp.

Rất ‌nhiều thái y cũng không chịu nổi.

Hiện tại, Hoàng Thượng cũng không trụ lâu được, không sống thêm được vài ngày nữa đâu.

Thời điểm này, cũng nên thương nghị hậu sự cho hoàng thượng và vị tân quân tương lai của Đại Chu rồi.

Bọn hắn ‌cũng không giấu giếm nổi nữa.

Đám đại thần biết Hoàng Thượng bệnh nặng, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.

Chỉ là căn bệnh phong hàn nho nhỏ, sao lại nghiêm trọng như thế?

Như dù bọn hắn‌ không tin, sự thật cũng chính là vậy.

Mọi người nghĩ, có lẽ là trong người hoàng thượng‌ suy yếu nên mới như thế.

Một đám đám đại thần ‌khóc rất lâu, dáng vẻ lo lắng cho Hoàng Thượng.

Nhưng rất nhanh họ lại bình ổn tâm tình, đứng ở bên ngoài Càn Thanh Cung, chờ Hoàng Thượng tuyên người kế thừa.

Đương kim thánh thượng không con, một khi thánh thượng băng hà, lại không để lại thánh chỉ hay khẩu dụ, triều Đại Chu sẽ lập tức loạn lên.

Đại Chu trăm năm quốc tộ, làm sao có thể dẹp loạn.

Mấy ngày kế tiếp, đám đại thần ‌đều ở trong cung, chờ ý chỉ của Hoàng Thượng.

Ngày hôm nay, chạng vạng tối, Hoàng Thượng khó lắm mới thanh tỉnh một chút.

Hắn nghe thấy tiếng ‌ la hét ầm ĩ bên ngoài: "Rốt cuộc là đang có chuyện gì?"

Vẻ mặt Tô quý nhân tối sầm lại, nói: "Rất nhiều cung nhân cãi nhau, nô tài sẽ ra ngoài giáo ‌ huấn bọn hắn."

Hoàng Thượng không nói gì‌.

Hắn mất sức thở phì phò.

Kỳ thật hắn làm sao không biết, đó là đám đại thần đang chờ hắn lưu lại di chỉ.

Di chỉ...

Hoàng Thượng không nghĩ tới, niên kỷ của hắn lại ít ỏi như thế, vậy mà thật sự sắp chết rồi.

Mấy ngày nay, hắn thỉnh thoảng sẽ nghe thấy phía bên ngoài ‌có tiếng la hét ầm ĩ.

Cũng biết đám người bên dưới đều chờ đợi hắn lập chiếu thư.

Nhưng hắn làm sao có thể cam lòng được!

Vì vậy, Hoàng Thượng im lặng không hề nói gì.

Trong lòng Hoàng Thượng trước đó còn nghĩ hắn may mắn, hắn là Thiên Tử, hắn nhất định có thể chuyển nguy thành an, sống thật dài thật lâu.

Nhưng tới bây giờ, hắn cảm nhận rõ được sinh mệnh đang trôi qua.

Hoàng Thượng biết rõ, hắn thật sự đến đại nạn rồi, nên an bài hậu sự rồi.

Hoàng Thượng thở dài một cái: "Tô quý nhân, đi mời Khương Sĩ An, Vạn Lưu Hành tiến cung."

Trong nội tâm Tô quý nhân nhảy dựng.

Khương Sĩ An, Vạn Lưu Hành đều là đại thần của Đại Chu, Hoàng Thượng đã nghĩ thông suốt, cuối cùng quyết định người kế thừa rồi sao?

Tô quý nhân lĩnh mệnh: "Tuân mệnh, nô tài sẽ cho người đi mời."

Tô quý nhân nói xong, có chút chần chờ: "Bệ hạ, còn Tĩnh Viễn Hầu thì sao?"

Hắn là tâm phúc của hoàng thượng, tất nhiên‌ là biết rõ những thủ đoạn kia của hoàng thượng.

Nhưng, trong đám đại thần này, Tĩnh Viễn Hầu cầm đầu.

Thêm nữa, năm đó lúc đương kim đăng cơ, tiên đế lưu lại di chỉ, cố mệnh đại thần gồm cả Lục Tễ.

Lục Tễ cũng gần như nguyên lão rồi, coi như là Lục Tễ không sống lâu được nữa, nhưng tình hình này, làm sao có thể không mời Lục Tễ.

Này sẽ bị người trong thiên hạ nói ra nói vào.

Hoàng Thượng mở mắt.

Ngày gần đây canh giờ hắn mê man càng dài hơn‌, đã rất lâu không nghĩ lên Lục Tễ rồi.

Sau nửa ngày, hắn mới nói: "Cũng mời đến đi."

Trong giọng nói Hoàng thượng có một loại cam chịu số phận bạc nhược và bất đắc dĩ.

Sau khi nói xong, Hoàng Thượng lại nhắm mắt lại.

Tô quý nhân nói không sai, hắn muốn lập di chỉ‌, sẽ phải mời hết cố mệnh đại thần.

Mà dựa vào thân phận Lục Tễ, chắc chắn hắn sẽ có vị trí cố mệnh đại thần.

Cũng may Lục Tễ cũng không sống được lâu, chỉ là mời một người đến mà thôi.

Coi như là hắn đi trước Lục Tễ một bước cũng không sao.

Lục Tễ chỉ sống lâu hơn một chút so với hắn mà thôi.

Đời này, Lục Tễ cũng không biết chân tướng tại sao hắn bị bệnh nặng, cuối cùng là quân cờ của hắn vẫn thắng một chiêu.

Nghĩ như vậy, Hoàng Thượng cuối cùng cảm thấy thư thả chút.



Tĩnh Viễn Hầu phủ.

Trong đêm tối, thái giám tới phủ, truyền Lục Tễ tiến cung.

Tô Đào liền hiểu ngay.

Trong nội tâm nàng rất bất an, nàng có một loại cảm giác, tất cả đều sắp kết thúc.

Lục Tễ thay xong xiêm y, sau đó cầm tay Tô Đào: "Niên Niên, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ bình an trở về."

Tô Đào gật đầu ‌: "Ừ, ta trong phủ chờ chàng trở về."

Nói xong, Lục Tễ liền xoay người ra phủ.

Xe ngựa trên đường đi về hướng hoàng cung, trên đường đi thỉnh thoảng có tiếng các xe ngựa khác.

Rất rõ ràng, đây là các đại thần khác bị Hoàng Thượng truyền tiến cung.

Vẻ mặt Lục Tễ lạnh lùng như đao, hắn nhắm mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, hắn mới mở to mắt, hắn hỏi Lương Nguyên: "Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng chưa?"

Lương Nguyên gật đầu: "Hầu gia người yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị xong."

Thống lĩnh cấm quân đã sớm là người của bọn họ, bọn hắn cũng trù tính đã lâu vì hôm nay.

Vài ngày trước, thủ vệ ở cửa cung đều đổi thành người của bọn hắn.

Cấm quân bên ngoài kinh thành cũng đều chuẩn bị xong.

Nếu như trong cung không thuận lợi, bọn hắn có thể vây quanh Kinh Thành.

Lục Tễ gật đầu ‌: "Được."

Hắn vén rèm xe lên nhìn những ngôi sao trên trời  một chút, đêm nay ánh sao lập loè, ngày mai chắc là thời tiết sẽ tốt.

Hy vọng tất cả trong cung cũng có thể thuận lợi chấm dứt, tận lực không dùng đến cấm quân.

Nói chuyện xong thì‌ đã đến cửa cung.

Lục Tễ xuống xe ngựa, trực tiếp đi về hướng Càn Thanh Cung.

Lúc hắn đến Càn Thanh Cung, ở cửa ra vào đã có rất nhiều ‌đại thần đang đợi rồi, đều là các cố mệnh đại thần của Đại Chu, trong đó cũng có ít người được Hoàng Thượng nể trọng cất nhắc. Những đại thần này ‌có người nhà ở xa, có  người nhà ở gần, bây giờ vẫn chưa tới toàn bộ, cho nên đều chờ ở cửa ra vào.

Nhưng họ thấy Lục Tễ đều vội vàng hành lễ: "Bái kiến ‌Tĩnh Viễn Hầu."

Lúc trước tiên đế băng hà đã lưu lại di chỉ, phong Lục Tễ là cố mệnh đại thần.

Hiện tại Lục Tễ tới, bọn hắn ‌giống như đã có chủ, cũng không‌ hoảng loạn nữa.

Lục Tễ chắp tay đáp lễ.

Mà lúc này, trong Càn Thanh Cung.

Hoàng Thượng uống súp nhân sâm, lại để cho thái y châm cứu mới có có sức ngồi xuống, cố lắm mới có thể nói chuyện.

Nhưng mấy cái này đều là dùng thuốc gắng gượng, đầu óc hoàng thượng vẫn choáng như cũ.

Hắn ngước mắt quét dưới điện, nhìn về phía Triệu Đức Toàn: "Triệu Đức Toàn, Tô quý nhân đâu?"

Triệu Đức Toàn cúi đầu ‌: "Tô tổng quản giống như đau bụng, nhất thời không có mặt."

Chứng bệnh đã xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng, hiện nay Hoàng Thượng dĩ nhiên là nỏ mạnh hết đà, phản ứng cũng có chút chậm.

Một lát sau, hắn mới nói: "Ừ, trẫm biết rồi."

Cũng may thánh chỉ đã để lại trước thời hạn, để lại dưới tấm bảng tại chánh điện quang minh chính đại.

Triệu Đức Toàn cũng là người hắn tin được, coi như là tâm phúc.

Trong phòng ngoại trừ Triệu Đức Toàn, hắn cũng không có lưu lại một cung nữ hay thái giám nào.

Hoàng Thượng nói: "Truyền bọn hắn vào đi."

Triệu Đức Toàn lĩnh mệnh: “Vâng.”

Triệu Đức Toàn nói xong liền đi ra cửa, hắn nhìn thấy một đám đại thần chờ ngoài cửa, lại mở miệng nói: "Tĩnh Viễn Hầu, Hoàng Thượng mời ngài đi vào, nói là có chuyện muốn bàn giao với ‌ người."

Một đám đại thần không nghi ngờ gì, dù sao Lục Tễ chính là trụ cột Đại Chu, hoàng thượng có chuyện muốn một mình bàn giao với‌ Lục Tễ là chuyện không thể bình thường hơn.

Lục Tễ cùng Triệu Đức Toàn vào phòng.

Trên đường vượt qua ‌gian trong, lại chuyển qua ‌bình phong, cuối cùng gặp được Hoàng Thượng.

Lục Tễ chào Hoàng thượng: "Thần bái kiến ‌Hoàng Thượng."

Hoàng Thượng đã không có sức đang ngồi, hắn lệch qua một bên giường, mạnh mẽ thở phì phò: "Tĩnh Viễn Hầu, sao ngươi vào đây?"

Không phải là hắn đã bảo Triệu Đức Toàn truyền tất cả mọi người  vào sao?

Hoàng Thượng nói xong nhìn về phía Triệu Đức Toàn.

Lục Tễ lại mở miệng nói: "Là thần muốn cầu kiến Hoàng Thượng, có việc muốn thương nghị cùng Hoàng Thượng."

Hoàng thượng suy nghĩ chậm rất nhiều, cũng suy nghĩ không được rất ‌lâu rồi, hắn nói: "Chuyện gì?"

Tuy nói bây giờ Lục Tễ không khác người bình thường, thế nhưng dù sao không có nhiều thời gian nữa.

Hoàng Thượng nghĩ không ra, Lục Tễ còn ‌có chuyện gì ‌muốn thương nghị với hắn.

Lục Tễ ngước mắt, chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng, người hiện tại đã nếm đủ mùi vị thần phải trải qua chưa?"

Lục Tễ có vóc người cao‌ lớn, hắn đứng ở trước tấm bình phong, bên cạnh ánh nến khẽ động, ánh lửa phản chiếu lên mặt của hắn nửa tối nửa sáng, lại có một loại cảm giác áp bách như nước sâu núi cao.

Rõ ràng thanh âm của hắn không có một tia tức giận, đến nỗi nghe không ra hỉ nộ, lại tựa như tu la đến từ địa ngục.

Hoàng Thượng hoảng sợ.

Giống như kinh sợ tiếng sấm sét.

Cái gì là đã nếm đủ mùi vị thần phải trải qua? 

Lục Tễ biết rồi?

Hắn biết rõ tất cả.

Còn ‌cả bệnh của hắn...

Trách không được, trách không được rõ ràng chỉ là một căn bệnh phong hàn nho nhỏ, hắn lại dậy không nổi, đến ngày hôm nay đều là Lục Tễ ra tay.

Hoàng Thượng kinh hãi gần chết, hắn hoàn toàn không nghĩ đến, cũng không nghĩ ra.

Lục Tễ làm thế nào khỏi được, tại sao hắn biết, rồi hắn hạ độc y ra sao?

Hoàng Thượng chỉ vào Lục Tễ: "Ngươi hành thích vua, ta muốn cho người bắt ngươi, chém đầu ngươi‌!"‌

Thân thể Hoàng thượng đã đến điểm cực hạn, huống chi hiện tại vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, một hơi không lên được, âm thanh khàn khàn lại tạo ra tiếng Hi..i...iiii.

Rõ ràng là tốn sức hô lên, nhưng lại như ruồi muỗi,‌ người bên ngoài căn bản không nghe được.

Mà trong phòng, lại chỉ có một Triệu Đức Toàn.

Ý thức đến điểm này, Hoàng Thượng yếu ớt để tay xuống.

Lục Tễ sớm đã chuẩn bị chu toàn, là hắn thua.

Hoàng Thượng kiệt sức thở phì phò, cơ hồ thấy không rõ Lục Tễ trước mắt.

Lục Tễ hơi hơi nghiêng người: "Hoàng Thượng, thần vốn không có ý đồ xấu đấy."

Cho tới bây giờ hắn cũng không muốn làm gì  Hoàng đế, cũng không có tâm tư soán vị, nếu như không phải là Hoàng Thượng âm thầm hạ độc, làm sao có thể đi đến bước này.

Mà sở dĩ hắn hạ độc cho Hoàng Thượng, cũng bất quá ‌chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.

Nếu không có Thương Lục, không có Kế thần y, hắn sớm đã chết rồi.

Hiện tại chỉ còn cái xác mà thôi.

Hoàng thượng chỉ còn một hơi thở, lồng ngực của y dường như muốn vỡ ra, muốn nói cái gì‌, lại nói không nên lời.

Hắn oán độc nhìn chằm chằm vào Lục Tễ, đồng thời lại an ủi mình.

Không sao, coi như là hắn là bị Lục Tễ ám hại đấy, coi như là hắn bị Lục Tễ trả thù, Lục Tễ cũng không được sống lâu.

Liễu đạo trưởng đã từng nói‌, độc kia không có thuốc nào chữa được.

Trong ván cờ này, hắn cũng không tính là thua toàn bộ, như thế, hắn liền thỏa mãn.

Hắn cuối cùng cũng lôi được Lục Tễ xuống nước rồi.

Lục Tễ ngồi thẳng lên, "Đúng rồi, thần còn ‌có chuyện quên nói, thần đã sớm giải được độc rồi, thần có thể sống được rất lâu."

Làm sao ‌có thể?

Lục Tễ nhất định là đang gạt hắn.

Hoàng Thượng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lục Tễ, cuối cùng mới xác định, Lục Tễ thật sự không lừa gạt hắn.

Lục Tễ cơ hồ thành chấp niệm của hắn.

Bây giờ nghe Lục Tễ nói như thế, giống như hiện tại chiếm lấy một hơi thở cuối cùng của hắn.

Hắn là kẻ thất bại.

Thở không ra hơi, thân thể hoàng thượng lệch qua một bên.

Triệu Đức Toàn sờ lên mạch của hoàng thượng: "Hầu gia, vẫn còn thở."

Lục Tễ: "Đợi lát nữa ngươi ‌biết rõ phải làm như thế nào rồi đúng không?"

Triệu Đức Toàn: "Nô tài hiểu rõ."

Lục Tễ nói xong liền đi ra ngoài.

Hoàng Thượng vốn gắng gượng, nhưng bây giờ hơi thở yếu ớt, không sống được lâu nữa, hắn cũng không cần lo lắng rồi.

Lục Tễ vừa đi ra ngoài, một đám đại thần liền đều xông tới, hỏi Lục Tễ và Hoàng Thượng nói với nhau những gì‌.

Lục Tễ thuận miệng ứng phó vài câu.

Đang nói chuyện‌, Triệu Đức Toàn đi ra.

Một đám đại thần đều biết Triệu Đức Toàn, biết rõ Triệu Đức Toàn là tâm phúc của hoàng thượng.

Mọi người thầm nghĩ cuối cùng Hoàng Thượng cũng truyền bọn hắn ‌tiến vào.

Vẻ mặt Triệu Đức Toàn nghiêm túc: "Sức khỏe Hoàng Thượng không tốt, hiện tại đang nghỉ ngơi, nhưng Hoàng Thượng nói, sáng sớm nay người đã để lại thánh chỉ, để ở Quang Minh chánh điện, mời các đại thần đến nhận thánh chỉ."

Một đám đại thần nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra.

Bọn hắn ‌nghe được nửa câu đầu, còn ‌cho là hoàng thượng không chịu nổi nữa.

Không ngờ Hoàng Thượng đã lưu lại thánh chỉ trước, vậy thì tốt rồi.

Lúc này thì có đại thần đi lấy thánh chỉ trở về.

Một đám đại thần nhường nhịn lẫn nhau, cuối cùng Khương Sĩ An Khương đại nhân đức cao vọng trọng nhận lấy thánh chỉ.

Những người còn lại đều quỳ gối xuống, Lục Tễ cũng quỳ xuống theo.

Khương đại nhân năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi rồi, càng già càng dẻo dai, ông đọc thánh chỉ: "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Tôn thất tử Lý Tu Viễn nhân phẩm đáng quý, nhất định có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Lấy kế trẫm đăng cơ, chính là vị trí Hoàng đế, các vị Lục Tễ, Khương Sĩ An, Vạn Lưu Hành là cố mệnh đại thần, khâm thử."

Khương đại nhân đọc xong thánh chỉ, tất cả đều dập đầu: "Thánh thượng vạn tuế."

Trong lòng mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Tôn thất tử Lý Tu Viễn năm nay tuy rằng vừa mới mười tuổi, nhưng rất thông minh, đọc sách, làm người hữu lễ, tôn sư trọng đạo.

Nhiều đại thần rất ‌vừa ý hắn.

Nghe được thánh chỉ của hoàng thượng, tất cả mọi người yên tâm.

Cả đám rối rít, Lục Tễ cũng đứng thẳng người.

Nhiều đại thần liên tiếp dập đầu rồi lại nói tiếp, đơn giản là thương lượng về chuyện tân quân.

Dù sao đăng cơ cũng không phải là chuyện đơn giản, một chút sai lầm cũng không thể có.

Còn đương kim hoàng thượng, bệnh này của thánh thượng đến vội vàng, có lẽ là sống không được mấy canh giờ nữa, cũng phải bắt tay vào an bài lăng tẩm.

Việc nào cũng là việc, có thể đoán được, ngày sau bọn hắn ‌sợ là đều không rảnh rỗi rồi.

Triệu Đức Toàn một mực ở bên cạnh, tỏ ra vâng lời.

Nhưng trong lòng của hắn lại sóng to gió lớn.

Không người nào biết, thánh chỉ này đã sớm được Hầu gia đổi lại rồi...

Thiên hạ này, cũng bị Hầu gia đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.

Triệu Đức Toàn càng cúi đầu‌, sau này hắn càng cung kính đối với Lục Tễ.

Giằng co ‌lâu như vậy, cuối cùng trời cũng sáng.

Mặt trời từ phía đông lên cao, chiếu sáng cả bầu trời.

Chiếu sáng mỗi một cái góc nhỏ của Tử Cấm Thành.

Lục Tễ bị ánh mặt trời sáng rực chiếu vào hai mắt.

Hôm nay quả nhiên là một ngày đẹp trời.