Thế Bất Khả Đáng

Chương 124: Quần lót bị mất




Trans+Edit: Pinoneverdie

- -------

Điền Nghiêm Kỳ mới vừa đi ít phút, Hạ Diệu đã nhe răng nhếch miệng hừ hừ, âm mưu trả thù, đá vào mông của Viên Tung vài cú. Lại bị Viên Tung lao tới nắm lấy cái chân đang manh động, thuận thế nâng lên, bế lấy cái mông cậu ta.

Hạ Diệu dùng đôi chân mạnh mẽ quấn lấy cái hông của Viên Tung, giả vở giận dỗi ném ánh mắt dò xét vào mặt hắn.

"Sao anh đánh tôi?"

Viên Tung trong nháy mắt trút bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị lúc nãy, khóe môi đùa cợt, rất có hàm ý mà tuôn ra ba từ.

"Yêu thích cậu."

Hạ Diệu ấm ức, "Anh đó nha, yêu thích tôi mà vẫn còn dùng lực mạnh như vậy?"

"Là tôi nhìn không quen cái đầu ngu ngốc của cậu."

Viên Tung trong miệng lặp lại "Chính là nhìn không quen."

"Tôi ngu?" Hạ Diệu không hề tự suy ngẫm lại, "Đơn vị lãnh đạo hôm nay còn mới vừa khen tôi, nói vụ án giết người ở căn phòng cho thuê số 509 nếu không có tôi phát hiện ra manh mối mấu chốt, sẽ trở thành vụ án tồn đọng không thể giải quyết. Nói toàn bộ chỉ số thông minh toàn đại đội của tôi cũng không tốt bằng một mình tôi... Phốc... Anh muốn làm gì..."

Hạ Diệu đang khoe khoang hăng hái, Viên Tung bỗng nhiên đệm bàn tay to lớn lên trên mông cậu ta, vốn chỉ là ôn nhu phủi phủi một chút vào chỗ đau, không ý tứ gì khác. Kết quả Hạ Diệu lại mẫn cảm quá mức, vừa cười vừa lên án Viên Tung.

"Tôi nói anh rồi đó nha, đừng để tôi bất kính với người già."

Viên Tung không che giấu được tâm tư của mình ở trước mặt Hạ Diệu, vừa nghe đến cái chữ "già", gương mặt trở nên âm u.

Lão tử tôi đây tuổi còn trẻ, sức lực cường tráng, đang trong giai đoạn phong độ đấy biết chưa?

Đây cũng là một trong những cách chọc ghẹo Viên Tung mà Hạ Diệu thích nhất, nhìn thấy Viên Tung mặt đen lại mà trong lòng mỹ mãn, cảm giác được hình như Viên Tung chuẩn bị nổi xung thiên liền tự động đứng dậy, môi mỏng dán vào màng tai của hắn, cười một cái thật nham hiểm.

Viên Tung tựa như bị người ta đổ mê dược vào trong người, quả muốn đem Hạ Diệu xé toác ra mà nuốt vào trong bụng.

Hạ Diệu bị Viên Tung quật qua quật lại lập tức chịu không được nữa, vội vàng xin đầu hàng.

"Đừng làm rộn, đừng làm rộn...Nói cho anh nghe chuyện chính sự này."

Viên Tung ngừng tay, "Nói."

"Tôi muốn hiếu kính cho mẹ tôi."

"Muốn hiếu kính như thế nào?" Viên Tung hỏi.

Hạ Diệu nói: "Chính là....muốn làm cho mẹ tôi bữa cơm, thế nhưng tay nghề không khéo, muốn nhờ đỡ anh."

Nói trắng ra chính là mẹ con hai người họ muốn Viên đầu bếp làm cho một bữa cơm gia đình.

Viên Tung vui vẻ đồng ý.Hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn, lúc đi vào một kệ hàng, Viên Tung cố ý lấy ra một chai sữa, hỏi Hạ Diệu: "Loại sữa này uống qua chưa?"

Hạ Diệu liếc mắt nhìn kỹ, lắc đầu, "Dường như chưa uống qua."

"Viên Như luôn khen rằng uống rất ngon, cậu có thể nếm thử."

Hạ Diệu dương dương tự đắc, "Vậy bỏ vào giỏ đi."

Kỳ thực Viên Như mỗi lần mua sữa về nhà, uống trước mặt Viên Tung, Viên Tung đều sẽ mắng cho một câu... lớn như vậy vẫn còn bú sữa mẹ? Kết quả Hạ Diệu tuổi tác chỉ thua mình vài tuổi, lại đi mua cho cậu ta cả một thùng.

Trên đường, Hạ Diệu mở nắp nếm thử một chai, không ngừng gật đầu khen ngon.

"Vị sữa rất tinh khiết, anh thử một ngụm đi."

Nói xong đem chai sữa đưa tới bên mép Viên Tung, kết quả lại che mặt của hắn khiến hắn không lái xe được, cuối cùng chỉ có thể gấp gáp thắng xe lại. Hạ Diệu bị lực thắng xe làm cho rung tay, khiến Viên Tung bị nửa chai sữa hất vào cánh tay và mu bàn tay.

Hạ Diệu tất nhiên cảm thấy sữa ngon như vậy rơi ra ngoài thì uổng phí, cho nên cúi đầu xuống, trực tiếp ở trên mu bàn tay của Viên Tung hút hút liếm liếm, khiến cho Viên Tung trong lòng tê dại.

"Đồ ngốc, cậu không thấy bẩn à?"

Hạ Diệu không che giấu chút nào, "Cái này nếu bị vấy vào trên tay tôi, tôi cũng sẽ liếm thôi."

Nói bóng gió một hồi, ý tứ chính là giữa hai ta rốt cục chẳng cần phân biệt tay của tôi hay tay của anh.

"Lần sau có lẽ nên hất sữa vào đầu v* của anh, như vậy liếm càng đã hơn." Hạ Diệu cười xấu xa.

Sau đó đặc biệt thể hiện tính cách đàn ông mà dùng khăn ướt giúp Viên Tung lau sạch vết sữa vấy bẩn, động tác cẩn thận, nhẫn nại, lau từng khe hở giữa các ngón tay, mãi cho tới khi vuốt không thấy dính nữa mới ngừng lại.

Dáng vẻ Hạ Diệu lúc đang ôn nhu săn sóc mình quả thực mê mẫn chết người, khiến Viên Tung trong nháy mắt nghĩ rằng hạnh phúc lớn nhất cuộc đời không gì bằng khoảnh khắc này.

Lúc Viên Tung làm cơm, mẹ Hạ cố ý đến nhà bếp nhìn thoáng qua.

"Có cần dì phụ một tay không?"

Một bên hỏi, một bên lại lấy tay bóc vào mâm đựng nho khô mà ăn, không hề có ý hỗ trợ.

Viên Tung nói: "Không cần, dì cứ đi nghỉ ngơi đi."

"Mẹ à, không cần mẹ ở đây đâu, có con rồi." Hạ Diệu cùng mẹ Hạ đứng bên nhau "giả mù sa mưa" tiếp thêm một câu.

Viên Tung thấy dáng vẻ Hạ Diệu làm việc nửa vời, cứ cầm cầm sờ sờ, vừa cắt đồ ăn vừa lãi nhãi trong miệng, trực tiếp ầm lên: "Đi đi đi, đi qua chỗ khác đợi, đừng khiến tôi loạn thêm."

Hạ Diệu đi rồi, Viên Tung đi tìm dao cắt thái, đột nhiên quét mắt thấy một con dao bị giấu trong góc. Đây là con dao chặt xương mà Hạ Diệu đã tặng Viên Tung, lúc đó Hạ Diệu trong cơn tức giận muốn ném, nhưng chung quy không vứt bỏ được, đành dùng giấy và băng keo quấn lại thật chặt để ở trong nhà.Viên Tung hiện tại đã hết giận, lại nhìn thấy con dao này bị hắn làm hư, nghĩ đến biểu tình đau khổ trước đó của Hạ Diệu, trong lồng ngực một trận bỏng rát, nên âm thầm đem con dao này mang trở về.

Hạ Diệu và mẹ Hạ ngồi chung một chỗ xem ti vi, mẹ Hạ thuận miệng hỏi.

"Cậu ta có phải là được rất nhiều nữ nhi yêu thích không chứ?"

Hạ Diệu miệng nói không thật với lòng, "Ai lại thích một gã già cú đế như anh ta?"

Mẹ Hạ sâu kín nói: "Mẹ lúc còn trẻ đã luôn muốn gã cho một người đàn ông giống cậu ta, kết quả cuối cùng vẫn là theo ba của con, ước muốn và hiện thực luôn luôn không giống nhau, vừa nhìn thấy cậu ta mẹ liền ước gì mình trẻ lại thêm hai mươi tuổi nữa thì tốt quá."

Nói xong, mẹ Hạ còn có chút tiếc nuối mà nở một nụ cười, Hạ Diệu chưa từng thấy qua dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng trên mặt của mẹ Hạ như vậy. Hình như là cảm thấy không được vui khi mẹ của mình ngay trước mặt con trai lại nói những lời đó, nhưng cũng không giấu được nỗi niềm trong lòng, đặc biệt rất muốn tìm hiểu những cảm giác rung động, sôi sục không muốn người khác biết của phụ nữ trung niên sẽ như thế nào.

Hạ Diệu khóe miệng hất lên một cái, "Đó là do ý muốn của mẹ thôi, con gái bây giờ chẳng phải đều chỉ thích đi tìm mỹ nam thôi à?"

"Vậy sao con đến bây giờ vẫn còn đơn thân?" Mẹ Hạ hỏi lại.

"Con không thuộc loại mỹ nam, con và Viên Tung là chung một hệ, bọn con có cái gì khác nhau?"

Mẹ Hạ không có ý làm Hạ Diệu xấu hổ, kỳ thực bà ta đặc biệt muốn nói: thực sự khác nhau rất lớn.

Lúc ăn cơm, mẹ Hạ cố ý hỏi Viên Tung: "Có bạn gái rồi chứ hả?"

Viên Tung thành thật trả lời, "Dạ không có."

"Vậy dì giới thiệu cho con một người thấy thế nào? Con gái một người đồng nghiệp của dì thật là không tệ đấy, dáng dấp đẹp, tính tình lại đáng yêu, dì cảm giác được hai đứa con đặc biệt hợp với nhau đấy."

Viên Tung vẫn còn không nói gì, Hạ Diệu ở một bên lên tiếng.

"Mẹ, mẹ quan tâm cái chuyện vớ vẩn này làm gì?"

Mẹ Hạ liếc mắt nhìn cậu ta, "Con không có, còn không muốn người ta có à?"

Hạ Diệu trong lòng có lửa nhưng không dám hướng về phía mẹ Hạ mà phun ra, âm thầm hung hăng giẫm lên chân Viên Tung một cước.

Lúc ăn cơm, uống trà xong thấy trời đã khuya, mẹ Hạ liền giữ Viên Tung ở lại ngủ.

Vào phòng ngủ của Hạ Diệu, Viên Tung mới chính thức cùng cái dụng cụ tập luyện thể lực "trong truyền thuyết" đối mặt với nhau, híp mắt quan sát một phen, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Hắn bình thường cũng thích mân mê mấy thứ này, hiện tại nhìn thấy, không thể không thừa nhận đôi bàn tay của người làm ra thứ này có không ít công phu.

"Có thể dùng." Khách quan đánh giá.

Hạ Diệu tuy rằng đã cùng Điền Nghiêm Kỳ vứt bỏ hiểu lầm, thế nhưng nghe Viên Tung, một người không dễ gì khen người khác lại mở miệng khen một câu, trong lòng vẫn còn có chút chua xót. Hạ Diệu không muốn thấy Viên Tung khen người khác, nhưng cuối cùng cậu ta cũng đã thấy điều đó!

"Tốt như vậy sao?"

Viên Tung hừ nói, "Thử một trận sẽ biết."

Nói xong liền tung một quyền đem đống linh kiện đó đập bể nát.

"Mẹ nó, anh dùng lực mạnh như vậy để làm gì?" Gương mặt tiếc của.

Viên Tung trầm giọng trả lời: "Cậu không phải là nghi ngờ về chất lượng của nó sao? Tôi đúng lúc cho cậu yên tâm kiểm chứng."

"Định mệnh ——!!!"

Buổi tối, Viên Tung đột nhiên hướng về Hạ Diệu nói: "Tôi dạo gần đây hay bị mất quần lót. "

Hạ Diệu mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, "Quần lót mà cũng để mất? Là anh làm mất hay để quên chỗ nào đó hả?"

Ngón tay thô ráp của Viên Tung đặt lên gương mặt của Hạ Diệu cọ cọ, giọng nói đầy ý tứ: "Tôi mỗi lần giặt xong đều đặt ở cùng một chỗ, hơn nữa không phải là ngày nào cũng mất, là cách hai ngày mất một cái."

"Người ta trộm quần lót của một lão già như anh làm gì? Hơn nữa, ngoại trừ tôi ra ai còn có thể đi vào phòng ngủ của anh? Chẳng lẽ là tôi lấy trộm? Không phải chứ!"

Viên Tung ngón tay cào lên đôi môi mỏng của Hạ Diệu, lại hỏi: "Cậu làm sao dám chắc như vậy?"

"Ách..."

Hạ Diệu vẻ mặt bị kiềm hãm, đang không biết nói cái gì, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Vừa nhìn thấy Tuyên Đại Vũ gọi tới, mặt mày Hạ Diệu lộ ra vẻ vui mừng, nhưng phải đè nén lại không dám để Viên Tung nhìn ra.

"Này?"

Tuyên Đại Vũ say khướt mà hanh cười, tiếp theo một trận bạo rống trong điện thoại vang lên.

"Hạ Diệu, cậu giấu diếm đủ chưa, cậu thực sự phải để tôi trách mắng cậu từng việc từng việc một sao."

Hạ Diệu còn chưa kịp nói, điện thoại đã cúp.

Vừa muốn đứng dậy mặc quần áo, lại bị một lực mạnh mẽ của Viên Tung níu lại.

"Đi làm gì?" Viên Tung sắc mặt có chút âm trầm.

Hạ Diệu lo lắng mà nói: "Tôi nghe tâm tình Đại Vũ có chút không ổn, tôi nghĩ là nên ghé qua nhìn cậu ta một chút."

"Cậu đi đâu mà nhìn? Cậu bây giờ ngay cả hắn ở đâu cũng không biết."

"Tôi sợ hắn gặp chuyện chẳng lành."

"Hắn là một nam nhân hơn hai mươi tuổi có thể xảy ra chuyện gì?" Viên Tung giọng nói đột nhiên cứng rắn, "Cậu nếu dám rời khỏi cái giường này, đêm nay người gặp chuyện không may chính là cậu!" - một câu duy nhất.

Hạ Diệu đón lấy ánh mắt uy hiếp của Viên Tung, ý muốn chống đối bắt đầu sụp đổ.

"Không trấn áp được cậu có đúng hay không?" Viên Tung lấy cùi chỏ hung hăng thọc vào lồng ngực Hạ Diệu, "Nghe lời tôi cứ đợi đi, có việc gì sáng sớm ngày mai giải quyết!"

Hạ Diệu vốn là bị sự việc củaTuyên Đại Vũ và Viên Như làm cho hổ thẹn trong lòng, lại bị Viên Tung đe dọa như vậy, trong lòng không muốn sợ cũng không được.

"Được rồi, biết rồi."

Viên Tung bá đạo đem Hạ Diệu giữ chặt vào trong lòng, đừng nói là bỏ đi, muốn đổi tư thế ngủ cũng không được.

HẾT CHƯƠNG!