Thệ Bất Vi Phi

Chương 153: Nghi lễ




Edit: Docke

Trải qua vô số những giáo dạy, sau khi ta cảm giác được bản thân sắp trở thành một con búp bê vải thì ngày tiến hành nghi lễ nhập môn rốt cuộc cũng đã đến…   

Một buổi sáng tinh mơ, ta bị một đàn ma ma vây quanh, mặc quần áo, diện trang sức. Rốt cuộc, lần lượt khoác lên người ta vô số những thứ quần áo lỉnh kỉnh, mang lên những đồ trang sức cực kỳ phức tạp, trang điểm tươi tắn. Bên Thụy Vương gia đã chuẩn bị hơn mười cỗ xe ngựa cực kỳ xa hoa. Trên xe ngựa điêu khắc những hoa văn cổ. Đó là một loại hoa văn ta chưa từng được thấy bao giờ. Ta liếc mắt nhìn lại, ngửi được hương vị của thần mật. Nghĩ rằng, rốt cuộc ta cũng có thể biết được mật ngữ thần mật của hoàng tộc rồi, nhưng trước hết phải vượt qua vô số nghi lễ khiến người ta phiền chán cái đã…

Ta được Tư Đồ đỡ lên một chiếc xe ngựa, trong lòng thầm nghĩ. Mặc quần áo thế này, còn phải cần người dìu đỡ, thật quá trói buộc. Trước xe ngựa, cho dù thả chân đạp, ta cũng cảm giác một bước nặng ngàn cân. Có thể thấy được, đống quần áo tơ vàng ngọc lũ này nặng biết chừng nào…

Nghe Tư Đồ nói, quần áo của người dẫn đường là Thụy Vương gia còn trầm trọng hơn. Quả thật phải sánh ngang với khôi giáp. Ta thở phào, trong lòng không tự chủ được cao hứng hẳn lên, ngồi trên xe ngựa chạy đến hoàng cung. Nghi thức này, không hề tầm thường, phải được thực hiện tại Thái Cực Điện của hoàng cung mới được.

Trước khi vào đến Thái Cực Điện, ta được đỡ xuống xe ngựa. Từ xa xa đã trông thấy một đám người đứng trên bậc thang. Tuy rằng cách nhau cực xa, ta vẫn nhìn thấy một người đứng đầu vô cùng sảng khoái. Đó chính là Lâm Thụy, đương kim thái tử. Hắn tĩnh lặng đứng thẳng ở bậc thang cao nhất. Những người xung quanh lần lượt đứng phía sau. Trên người hắn cũng mặc quần áo có màu sắc giống hệt ta. Trên quần áo quả nhiên cũng thêu đầy những hoa văn cổ. Ngũ trảo kim long* trên áo bào tung bay, được bao quanh bởi những đường viền đen và đỏ, làm nổi bật lên dải giáp bằng bạc lóng lánh trước ngực. Khó trách sao hắn lại nói hắn không muốn thực hiện nghi thức này. Hóa ra, nghi thức này đối với hắn mà nói, quả thật có hơi phiền toái một chút. Nhìn y phục trên người hắn cũng biết, nặng nề biết bao nhiêu… (*Ngũ trảo kim long là con rồng có 4 chân, mỗi chân có 5 vuốt, 4 vuốt trước và một vuốt  sau. Ngũ trảo kim long tượng trưng cho thiên tử, là biểu tượng cho quyền lực tối cao, giống nòi cao quý.)

Ta không khỏi có chút đồng tình, đồng tình đến mức trong bụng cười thầm. Tâm tình nãy giờ bị đống quần áo nặng trình trịch này đè ép, nay lại rộng mở trong sáng. Hóa ra, có người đồng cam cộng khổ với mình, tâm tình lại vui vẻ như vậy. Đặc biệt là khi ta không còn nhìn thấy bóng dáng ý cười mà bình thường vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt Thụy Vương gia, thay vào đó chính là vẻ khổ sở khó chịu, trong lòng ta… vô cùng thích thú…

Chỉ có điều, khi ta được Tư Đồ dìu đỡ, bảo trì lễ nghi tuyệt hảo, từ xa xa nhìn thấy hắn, đáy lòng không khỏi âm thầm cảm thán. Nam nhân trước mắt, đích xác có phong tư làm người ta khuynh đảo. Trên đỉnh đầu hắn đội kim quan tơ tằm, hai sợi dây mũ thật dài, theo hai gò má buông nhẹ xuống bên sườn, khiến cho những sợi tóc rơi sau thắt lưng như ẩn như hiện.Vóc người cao lớn hiên ngang, tuấn mi lãng mắt, trường mi nhập tấn (lông mày dài đến tận thái dương). Sóng mũi kiên quyết cho thấy tính cách kiên định của hắn. Hai tay hắn thả lỏng bên trong lớp váy dài, lại trầm tĩnh đồ sộ tựa bàn thạch, tạo cho người ta có cảm giác an toàn và ổn định…

Ta liên tiếp vừa đi vừa nghĩ ngợi lung tung. Thầm nghĩ: Vì sao trong đầu, những suy nghĩ về hắn lại nhiều đến như vậy? Đây cũng không phải là hiện tượng tốt lành gì. Hiện tại chẳng qua chỉ là một nghi thức nho nhỏ, cũng không phải là hôn lễ gì gì đó a, cũng không thể suy nghĩ vẩn vơ, tự mình càng lún càng sâu…

Thụy Vương gia đứng trên bậc thang cao nhất, nhìn ta. Trên mặt hắn cũng không có một tia ý cười thường thấy. Thần thái trang trọng, lại thoáng có chút khẩn trương của hắn lại khiến cho tâm tình ta có chút thả lỏng. Nghĩ rằng, hắn rốt cuộc cũng chỉ là một thanh niên, cho nên đối với loại nghi thức chưa từng thực hành qua lần nào này, đã không còn gian giảo linh hoạt già dặn như trước nữa mà có chút không thể nắm bắt…

Hắn tiến lên đón. Hai tay ẩn trong váy dài vươn ra, bàn tay trắng nõn thon dài hướng về phía ta. Vẻ mặt rõ ràng là bất an và chờ mong, tựa như một đứa trẻ chờ mong được mẹ phát kẹo vậy. Phần mềm mại nhất trong đáy lòng ta bất giác lại bị vẻ mặt của hắn làm cho cảm động, ta đưa tay ra cho hắn. Bàn tay thon dài của hắn không nhanh không chậm nắm lấy. Ta cảm giác được niềm vui sướng của hắn, tựa như trăm hoa đua nở, ngập tràn miền sơn cước…

Lòng nghi ngờ nổi dậy, ta quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt hắn chợt lóe, nói: “Như nhi, không biết vì sao ta lại nghĩ: Nếu đây là hôn lễ của hai chúng ta thì thật tốt biết bao…”

Nghi hoặc đang tràn ngập trong lòng lập tức được đẩy lùi, ta lạnh lùng nói: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi…”

Thụy Vương gia lẳng lặng xoay người, thở dài tiếc nuối: “Đúng vậy, là bổn vương đã nghĩ quá nhiều rồi. Nghi thức này so với hôn lễ còn phức tạp hơn nhiều. Nàng phải chuẩn bị sẵn sàng. Chốc lát nữa, trước bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu, sau đó tham bái thiên địa, liệt tổ liệt tông, cùng với người đã sáng lập ra Càn Khôn Môn. Nàng phải chuẩn bị thật tốt…”

Ta nhàn nhạt nói: “Ngươi yên tâm, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không thất lễ đâu…”

Lâm Thụy cũng nhàn nhạt cười: “Vậy thì bổn vương an tâm. Thật ra, nghi thức này đối với những người thục nữ một chút cũng không đáng là gì. Chẳng qua, đối với nàng mà nói thì lại thành ra quá khó khăn rồi…”

Ta vừa theo hắn đi vào nội đường, vừa nói: “Vậy chắc ngươi phải lo lắng nhiều rồi. Yên tâm, ta sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu…”

Thụy Vương gia thật lâu cũng không lên tiếng, thở dài một hơi rồi nói: “Nếu vậy thì, bổn vương cũng an tâm…”

Vừa vào đến điện phủ, ta liền chấn động. Chẳng những hoàng thượng, hoàng hậu, tất cả thành viên hoàng thất đều đã có mặt, mà ngay cả trọng thần triều đình cũng tụ tập đông đủ, hầu như không thiếu một ai. Thái Cực Điện rộng mở, hiện giờ kín người hết chỗ. Ở giữa bọn họ, ta nhìn thấy Tuyên Vương, Bình Vương, hai tiểu thư Mẫu gia, cùng vô số đại thần đã từng gặp tại Tuyên Vương phủ. Toàn bộ đều diện những bộ trang phục, so với lúc đến Tuyên Vương phủ còn long trọng hơn nhiều, đứng ở trước đường, cùng đợi hai chúng ta dắt tay đi vào điện phủ…

Ta không khỏi nghi hoặc nói: “Một nghi thức thôi mà, có cần phải phô trương đến mức này không?”

Thụy Vương gia than nhẹ: “Bổn vương đã nói rồi mà. Đây cũng không phải là một nghi thức bình thường. Hơn nữa, đừng trách bổn vương không nhắc nhở nàng. Trong nghi thức này, tất cả quan viên điều khiển chương trình, đều dùng cổ ngữ để điều khiển. Đến lúc đó, nàng cứ làm theo bổn vương là được, đừng quậy lung tung…”

Quay qua nhìn phần nghiêng gương mặt của hắn, khóe miệng hơi hơi cong lên. Suy đoán cũng biết được, hắn đang cười nhạo ta…

Ta lạnh nhạt nói: “Ngươi yên tâm, ta đã luyện tập rất nhiều rồi…”

Thụy Vương gia gật gật đầu, nhưng vẫn còn lẩm bẩm một câu trêu tức chết người: “Cũng đừng khiến ta lại bị mất mặt nữa đó…”

Cái gì mà ‘lại’? Ta đã làm ngươi mất mặt bao giờ? Cái tên Lâm Thụy này, chỉ nói nói một chút mà cũng làm cho người ta vô cùng tức giận, tức đến không nhịn được…