Thệ Bất Vi Phi

Chương 94: Đạo tặc




Edit: Ckun

Beta: Docke

Phải nói là vị Lâm Thụy này không thèm để ý đến hành động của người khác. Ta đang muốn từ chối để trở về nhà thì hắn đã dẫn đầu đi về hướng sương phòng. Diệp Bất Phàm đã sớm đứng bên cạnh, làm động tác đưa tay ra mời. Hại ta một bụng đầy tâm tư đến nặng cả lòng mà một chút cũng phát tác không được.  

Lão hòa thượng Nhất Ngộ đương nhiên lại lon ton kính cẩn cùng theo phía sau, đi đến sương phòng của lão.

Vừa vào sương phòng, trong lòng ta càng thêm sáng tỏ. Hóa ra đây là một trạm gác ngầm của Lâm Thụy. Sương phòng rất rộng rãi, sạch sẽ, không có vật phẩm nào quý giá. Nhưng tất cả bài trí lại làm cho người ta thấy cực kỳ thoải mái. Hai tiểu hòa thượng đã được huấn luyện trước, đứng ở hai bên cạnh bàn, chuẩn bị sẵn sàng hầu hạ. Cũng không giống hòa thượng, mà có phần giống mấy tiểu nhị trong khách sạn hơn.

Có lẽ Lâm Thụy thường xuyên tới đây, đối với sự sai khiến của Lâm Thụy, bọn họ cũng không kinh ngạc chút nào, sớm tập thành thói quen rồi.

Ta nghĩ, đây chắc cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Quy Vân Tự này chỉ truyền thanh danh mật đào trong vòng mấy nhà quý tộc chứ còn người đến hành hương thì cực ít. Ta thậm chí còn nghĩ, người hầu trong Mẫu phủ cố ý đứng trước mặt ta vô tình nhắc tới Quy Vân Tự kia, có phải cũng là mật thám Lâm Thụy sắp đặt tại Mẫu phủ hay không đây? Bằng không, sao lại có thể khéo đến như vậy, ta vừa nhắc tới muốn ra ngoài du ngoạn, tên người hầu kia liền nói cho ta biết có một nơi rất tốt để đi như vậy?

Dựa theo lễ nghi mà nói, ta hẳn là nên cùng Lâm Thụy bảo trì một khoảng cách nhất định. Ít nhất là vào lúc hắn ngồi xuống thì ta phải đứng. Nhưng vừa vào phòng, ta liền đặt mông ngồi xuống. Không ai nói ta sai, người nào người nấy dường như đều đã quên mất chuyện ruồi bu này rồi. Bởi vì, Lâm Thụy đặt mông ngồi xuống đối diện ta, mà còn là ở vị trí như thủ hạ của ta. Ta tưởng tượng, việc này không thích hợp rồi. Nếu bị người ta tóm được nhược điểm, nói ta không biết phân tôn ti trật tự thì đúng là nguy rồi. Vội đứng dậy, nửa cúi đầu, cung kính chuyển qua đứng thẳng như thủ hạ.

Ta nghĩ, tại làm sao lúc đứng trước mặt hắn, ta lại không biết lớn nhỏ như vậy? Có phải là trong tận đáy lòng, ta đã coi hắn là bằng hữu của mình, có thể tùy tiện sao? Không được, ta phải đè nén cái ý tưởng này lại ngay. Bảo trì khoảng cách nhất định, tuyệt đối không được tăng thêm bất cứ mức quan hệ nào với hắn nữa. Lúc trước, sách lược tốt nhất của ta chẳng phải là: sống là người tự do, chết đi cũng làm quỷ tự do hay sao. Cũng không thể cứ quên mãi được…

Lâm Thụy hiển nhiên không để ý đến chuyện đó lúc này. Ta cùng hắn quen biết đã lâu nhưng chỉ có lúc này ta mới rõ rõ ràng ràng gọi hắn là điện hạ, thừa nhận mình đã biết thân phận của hắn. Trước kia thì có thể hỗn được thì cứ hỗn, tuyệt đối không coi hắn là quý nhân. Bởi vậy nên cũng chưa từng nghĩ sẽ đối đãi cung kính lễ tiết. Nay vừa tỉnh ngộ, hại ta tự đẩy mình vào cảnh khó xử, nghĩ rằng. Đáng ra không nên thừa nhận thân phận của hắn mới đúng chứ, cứ giả vờ không biết còn hơn. Muốn thế nào thì được thế đó. Ngươi có năng lực làm khó dễ ta sao, ai bảo ngươi luôn cải trang vi hành làm chi?

Nhưng giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Ta vừa cảm thán trong lòng, vừa cắm mắt nhìn dán vào chóp mũi của mình, làm như trên mặt có ruồi bọ đậu vào vậy…

Lâm Thụy vẫy vẫy tay, tiểu hòa thượng bên cạnh tay chân linh hoạt, nhanh nhẹn rót thêm cho hắn một ly trà. Ta càng xem càng thấy tiểu hòa thượng này quả thật đã đánh mất hình tượng của người xuất gia mất rồi. Lúc bọn họ tiếp đãi ta, sao không thấy an cần như vậy đi? Vì sao còn phải giả vờ tiên phong đạo cốt, thanh cao lắm làm gì?

Lâm Thụy liếc mắt nhìn ta một cái, khẽ cười một tiếng, nói: “Sao vậy, tiên sinh cảm thấy đứng thẳng như vậy có thể cao hơn được sao?”

Ta cũng cười, nói: “Hồi bẩm điện hạ, thảo dân chưa từng có cảm giác đó. Thân hình thảo nhân đã định sẵn là chỉ cao được đến đây thôi, cho dù có muốn thế nào cũng không thể cao thêm được…”

Ta cùng Lâm Thụy đàng hoàng chững chạc thảo luận vấn đề chiều cao. Vẻ mặt hai người chúng ta đều hàm chứa nét cười tủm tỉm, giọng điệu mềm nhẹ, hai mắt lóng lánh nhìn đối phương. Ta nghĩ, người bên ngoài nhìn vào thật sự có thể nghĩ chúng ta như bạn cũ đã mười năm chưa gặp, mà nay bỗng nhiên gặp lại. Niềm vui sướng này thật không thể diễn tả hết bằng lời. Chỉ có thể nói đông nói tây mấy chuyện râu ria để biểu đạt sự bối rối mà thôi.

Lâm Thụy nói: “Nếu ngươi muốn đứng, bổn vương cũng không miễn cưỡng. Bổn vương có nói qua, bổn vương cho tới bây giờ chưa từng miễn cưỡng người khác…”

Ta nói: “Đương nhiên, điện hạ chưa bao giờ miễn cưỡng người khác. Thủ đoạn ra tay của điện hạ, thảo dân đã sớm được lĩnh giáo rồi.”

Nói xong, hai chúng ta lại nhìn nhau cười, thiếu chút nữa sẽ vỗ vai lẫn nhau mà xưng huynh gọi đệ rồi.

Lâm Thụy nói: “Gần đây gió xuân ấm áp, nhưng không biết vì sao mấy nơi thuộc sản nghiệp của ta lại thường xuyên bị đạo tặc ghé thăm. Nghe nói Chân tiên sinh luôn tính toán sự việc rất chu toàn, ngài có biết được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không?”

Ta cười nói: “Điện hạ đã nói, gió xuân ấm áp, cỏ cây sinh trưởng, muôn chim cùng vui xuân. Có một số người khi mùa xuân tới, cũng sẽ giống mấy con mèo nhỏ ồn ào mừng xuân, nhảy nhót chui lủi. Mấy chuyện trộm cắp vặt vẵn ấy, điện hạ cần gì phải để ý.”

Lâm Thụy vỗ tay, nở nụ cười: “Chân tiên sinh nói rất đúng. Thực ra tên đạo tặc ở chỗ ta cũng là một tên nhã tặc (tên trôm tạo nhã), chuyên trộm mấy bức thư, chữ viết xấu của người ta, cũng không gây ra nhiều tai họa. Chân tiên sinh, ngài nói xem, ta là nên tiếp tục không để ý, hay nên đưa hắn về chịu trói đây?”

Ta gật gật đầu, nói: “Đúng, nếu đã mang danh là nhã tặc, điện hạ cũng là một con người tao nhã, tất sẽ có lòng thương tiếc những người giống mình, nếu không tạo ra tổn thất gì cho ngài, không bằng cứ mặc kệ đi…”

Lâm Thụy vỗ nhẹ hai tay, liên thanh khen hay: “Chân tiên sinh thực sự nói rất đúng, giải thích không tầm thường chút nào. Như vậy, bổn vương nên tiếp tục để tên nhã tặc này trộm chữ?”

Ta nhoẻn miệng cười, nói: “Nhã tặc này lấy cái gì không lấy, chẳng qua chỉ là một ít chữ, một ít giấy gì gì đó thôi mà. Làm sao so sánh được với tên đại tặc kia, ngay cả những người ở trong hoàng cung mà cũng dám bắt đi? Cũng không ngại sau khi lén lút bắt đi, sẽ gây ra hậu quả thế nào nữa?”

Lâm Thụy cười nói: “Chân tiên sinh cũng thật thú vị, giao du rộng lớn, còn quen biết với cả đại tặc có bản lĩnh như vậy. Hay là giới thiệu cho bổn vương đi. Bổn vương đang chiêu binh mãi mã, nhất định sẽ cho người đó một vị trí thích hợp…”

Ta thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, tên đại tặc này không muốn mạo hiểm bị người khác nhận ra, chứ nếu không thì thảo dân đã có thể giới thiệu hắn với điện hạ rồi…”

Nói xong, ta dùng ánh mắt chân thành nhìn Lâm Thụy. Lâm Thụy cũng tặng cho ta một nụ cười khoan hậu ôn hòa. Hai người quả thực muốn nắm chặt tay nhau, noi theo gương các nhà lãnh đạo hai nước thời hiện đại lúc gặp mặt, đứng trước giới truyền thông luôn tỏ ra thân mật khăng khít.

Ta biết, ta thật không có cách nào bắt được nhược điểm của Lâm Thụy. Nếu như hắn lật lọng không chịu thừa nhận là Tư Đồ đang ở quý phủ của hắn, không hề bị hắn giam giữ, thì ta cũng không có cách nào. Tuy nói Tuyên Vương phái người đi trộm vô số chữ viết của Tư Đồ mang về, nhưng cũng chỉ là mấy chữ do một cung phi đã bị phế viết ra, liệu được mấy người xem qua, có mấy ai cho rằng những chữ đó là thật?

Hơn nữa, ta cũng không muốn Tư Đồ trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến giữa hắn và Tuyên Vương, lấy thân phận thực sự của nàng đi mạo hiểm.

Lâm Thụy thở dài một tiếng, khẽ lắc lắc chiếc quạt đã được xếp lại trong lòng bàn tay, nói: “Chân tiên sinh cần gì phải tốn công tốn sức nhiều như vậy. Chỉ cần Chân tiên sinh chuyển đến sống tại quý phủ của bổn vương, Chân tiên sinh tự nhiên sẽ được gặp mặt cố nhân, tất cả đều vui mừng, chẳng phải rất tốt sao?”

Ta mỉm cười: “Điện hạ thứ lỗi, thảo dân luôn luôn nhàn vân dã hạc, thật sự không chịu nổi trói buộc, sao không để thảo dân tự mình quyết định đi?

Lâm Thụy lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ ngươi ở tại Mẫu phủ là có thể tự mình quyết định sao? Chỉ sợ kết quả là dẫn lửa thiêu thân…”

Ta nói: “Mẫu phủ cũng không phải là đầm rồng hang hổ, lấy thân phận thấp hèn như thảo dân, ở đó, ngược lại rất an toàn…”

Lâm Thụy lắc lắc đầu: “Quý phủ của bổn vương cũng đâu phải đầm rồng hang hổ, vì cớ gì tiên sinh đường thẳng không đi lại cứ thích đi đường vòng, không chịu thỏa hiệp?”

_________________