Thê Chủ Tà Mị

Chương 97: Không muốn hầu cha




Âu Dương Lăng Ca ba ngày nay cũng không có ngoan ngoãn ngốc ở trong cung. Mặc dù Mộ Dung Cầm vẫn còn rất bất mãn chuyện hôm đó nhưng hắn vẫn không an phận dẫn vài thị vệ đi tìm người ở trên đường. Nhưng biển người mênh mông, hắn trước sau cũng không tìm được bóng dáng muốn tìm kia.

Tâm tình của hắn có bao nhiêu khó chịu tất nhiên là không cần phải nói. Mặc dù hắn rất có chừng mực, ở trong cung không có mất lễ nghi cơ bản. Thế nhưng đối với ngày cung yến này lại thật sự không thể hứng thú nổi.

“Công tử, ngài đi đâu vậy? Một lát nữa Mộ Dung Tướng quân sẽ đến đây đó.”

Âu Dương Lăng Ca cau mày nói: “Sắc trời còn sớm, đi Ngự hoa viên một chút.”

Tiểu thị nhìn bóng lưng của y thở dài, bất đắc dĩ đi theo.

* * *

Lúc này những nam tử ở hậu cung kia đều đang bận rộn thay trang phục chuẩn bị tham gia cung yến trong một lát nữa, có Âu Dương Lăng Ca tham gia cho nên trên yến hội tự nhiên không thể thiếu nam quyến.

Cho nên hiện tại Ngự hoa viên không người nào, Âu Dương Lăng Ca rất hài lòng phần thanh tĩnh này, chỉ là trong lòng vẫn buồn bực như cũ.

“Nhàn vương điện hạ đang làm gì đấy?”

“Hình như đang ngủ.”

“Nói bậy, rõ ràng là đang trầm tư.”

“Ai nha, quản nàng làm cái gì chứ! Dù sao Nhàn vương điện hạ mặc kệ làm cái gì cũng đều mê người như vậy.”

“Xì... Lúc trước cũng không biết là ai ghét bỏ Nhàn vương điện hạ các loại nhỉ!”

“Ta đây không phải là không biết Nhàn vương điện hạ lợi hại như thế sao! Nhàn vương quân thật sự là hạnh phúc chết rồi.”

Ba cung thị chụm lại một chỗ nói nhỏ, tầm mắt cùng nhau nhìn về phía bóng người xa xa.

Âu Dương Lăng Ca bị tiếng thảo luận của bọn họ quấy rầy, khi phục hồi lại tinh thần không khỏi giương mắt nhìn về phía bọn họ đang chú ý đến, trong nháy mắt cương cứng ngay tại chỗ.

Xa xa dưới cây hoa quế, Phong Lăng Hề lười biếng tựa vào trên thân cây, nhắm hai mắt lại dường như đang ngủ say, từng đoá từng đoá hoa quế màu vàng nhạt theo gió bay xuống, lặng yên không một tiếng động rơi trên tóc và y phục của nàng, hình ảnh điềm tĩnh tốt đẹp như vậy làm cho người không đành lòng phá vỡ.

Âu Dương Lăng Ca kinh ngạc mà nhìn, sau đó giống như ma nhập nhấc chân đi tới.

Ba người cung thị kia phát hiện hắn nhưng cũng không dám ngăn cản.

Phong Lăng Hề cảm giác được tiếng bước chân tới gần, đầu tiên là không để ý đến, cho đến khi Âu Dương Lăng Ca đi vào dưới phạm vi cây hoa quế thì cô mới mở mắt ra, tầm mắt có chút không vui rơi ở trên mặt Âu Dương Lăng Ca.

Âu Dương Lăng Ca nhìn nàng, trong mắt không tự chủ dâng lên ngấn lệ, đôi môi run rẩy, giọng nói mang theo một tia nghẹn ngào: “Tịch tỷ tỷ...”

Phong Lăng Hề nhíu mày, biết nàng? Lúc này mới quan sát tỉ mỉ Âu Dương Lăng Ca một phen, sau đó không nhịn được cau mày.

Trong ký ức của Phượng Lăng Tịch có sâu sắc nhất chính là yêu và hận: đối với Âu Dương Lăng Ca yêu, đối với Phượng Tê hận. Mặc dù Phong Lăng Hề sau khi sống lại, đem những ký ức đó vứt ở một góc nào đó trong đáy lòng. Thế nhưng không có nghĩa là lãng quên, lúc thật muốn suy nghĩ đến thì những ký ức đó sẽ hiện rõ ràng lên.

Cho nên Phong Lăng Hề tự nhiên là nhớ tới Âu Dương Lăng Ca, thế nhưng cũng chỉ là nhớ tới. Phượng Lăng Tịch đã chết rồi, Phong Lăng Hề sẽ không đi kế thừa tình cảm của nàng. Cho nên đối với cô mà nói Âu Dương Lăng Ca chỉ là một người xa lạ có thể tính là biết thôi, hơn nữa người xa lạ này cho cô ấn tượng không hề tốt đẹp gì, quá mức mềm yếu, mềm yếu đến mức chỉ kiên trì tại chỗ chờ đợi hạnh phúc, ngay cả dũng khí cũng không có.

Trước đây không có quan tâm, lúc này nhìn thấy Âu Dương Lăng Ca cô mới nhớ tới dường như lúc trước Âu Dương Lăng Ca được gọi là đệ nhất mỹ nhân ở nước Phượng Thiên. Bất quá cô thấy thế nào cũng không có đáng yêu bằng tiểu mèo hoang nhà cô.

Thấy Phong Lăng Hề chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, sắc mặt của Âu Dương Lăng Ca không khỏi trắng một phần. Ánh mắt của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chỉ còn quan sát, bình tĩnh đến mức làm cho hắn cảm thấy toàn thân rét lạnh.

Tại sao nàng lại lạnh lùng như vậy? Nàng có phải thật sự đã quên hắn rồi hay không?

Âu Dương Lăng Ca nắm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, phần đau đớn kia lại không ngăn được nổi đau trong lòng.

Trong mắt Âu Dương Lăng Ca chỉ có Phong Lăng Hề, mà tiểu thị phía sau hắn lại trừng to mắt nhìn phía sau cây hoa quế có một tiểu hài tử mềm nhũn đang bò ra.

Một đôi tay nhỏ trắng nõn nà da thịt mềm mại muốn nắm lấy vạt áo của Phong Lăng Hề. Bánh bao nhỏ ngửa đầu nhìn về phía cô mềm mại kêu lên: “Mẫu thân...”

Phong Lăng Hề ôm nó lên, nhìn đôi mắt sáng chói của nó trong lòng cảm thấy buồn cười, không khỏi đưa tay vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, vật nhỏ linh tính này, mới vừa rồi còn gọi “Dương dương... Dương dương...” đến vui vẻ. Bây giờ lại đột nhiên đọc ra từng chữ rõ ràng như thế, muốn nói không phải cố ý thì ai tin chứ?

Âu Dương Lăng Ca sững sờ nhìn bánh bao nhỏ ôm cổ Phong Lăng Hề cười đến mặt mũi tràn đầy vui vẻ, nhìn Phong Lăng Hề dịu dàng đưa tay vo vê một đóa hoa quế dính trên người bánh bao nhỏ ném xuống, nhìn đôi mắt phượng kia dường như khắc ra từ một khuôn mẫu, không thể tin tưởng lùi về sau hai bước. Nếu không là tiểu thị phía sau lanh tay lẹ mắt giúp đỡ hắn một cái phỏng đoán hắn đã té ngã lăn trên đất.

Trên mặt của Âu Dương Lăng Ca không còn một chút máu, trắng bệt đến đáng sợ. Nàng đã nói, một đời này chỉ cần hắn.

Phong Lăng Hề liếc hắn một cái cũng không để ý đến, Âu Dương Lăng Ca và cô cũng không có quan hệ gì.

Phượng Lăng Tịch đã chết rồi, bời vì Âu Dương Lăng Ca kiên quyết phân rõ giới hạn, phủi sạch quan hệ. Phượng Lăng Tịch nản lòng thoái chí, sống không thể yêu, trong lúc bị người ám sát thì tinh thần hoảng hốt, cũng không có dục vọng giãy giụa muốn sống, chết là tất nhiên.

Theo Phong Lăng Hề nhìn thấy, Âu Dương Lăng Ca sẽ đối xử vô tình với Phượng Lăng Tịch như vậy tất cả đều bởi vì Phượng Lăng Tịch đối với hắn quá mức khăng khăng một mực. Trong mắt hay trong lòng ngoại trừ nam nhân này thì cái gì cũng không có, mà ngay cả nhiều năm hận Phượng Tê kia cũng có thể thả xuống.

Âu Dương Lăng Ca không có dũng khí chống lại mẫu thân, nhưng có thể nhẫn tâm như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần tổn thương Phượng Lăng Tịch, không phải là ỷ vào Phượng Lăng Tịch yêu hắn. Mặc kệ hắn làm cái gì, chỉ cần muốn quay đầu thì Phượng Lăng Tịch tất nhiên còn ở tại chỗ chờ hắn, cho nên hắn không có gì lo sợ.

Âu Dương Lăng Ca và Phượng Lăng Tịch ở giữa tình cảm gút mắc đã lấy cái chết của Phượng Lăng Tịch làm kết thúc. Lúc trước khi chủ động lựa chọn kết thúc đoạn tình cảm này chính là Âu Dương Lăng Ca, như vậy bây giờ mặc kệ hậu quả có ra sao, cũng đều phải do chính mình gánh chịu.

Phong Lăng Hề cũng sẽ không thương hương tiếc ngọc, cho nên mặc dù Âu Dương Lăng Ca lung lay sắp ngã thì cô nàng cũng không nhìn hắn.

Hiện tại cô chỉ cảm thấy bánh bao nhỏ nhà cô không hổ là tiểu mèo hoang nhà cô sinh ra, thật sự là rất đáng yêu. Cho nên cô không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt mũm mĩm của bánh bao nhỏ, cảm giác không phải tốt bình thường.

Bánh bao nhỏ nhướng mày lên, duỗi ra móng vuốt nhỏ vỗ đẩy tay cô tức giận nói: “Dương dương không cho phép nhéo...”

Trong nháy mắt Phong Lăng Hề không những vui vẻ còn dùng sức xoa nhẹ hai cái trên khuôn mặt của nó, hừ mỉa nói: “Mẫu thân vẫn cứ nhéo!” Vật nhỏ không có lương tâm này tự mình đưa tới cửa cho Dạ Tinh nhéo, bây giờ bị cô nhéo một chút lại còn mất hứng!

“Hề, nàng làm gì lại bắt nạt bánh bao nhỏ thế?”

Vân Tư Vũ ôm một cái sọt lớn đã chạy tới, đầu đều bị hoàn toàn che ở phía sau. Phong Lăng Hề vội vàng lấy cái sọt kia thả xuống đất, cau mày nói: “Kéo là được, làm gì phải ôm đàng hoàng thế? Đường cũng không nhìn thấy, lỡ té ngã thì làm sao bây giờ?”

Vân Tư Vũ liếc một cái: “Ta mới không có yếu như vậy.” Sau đó trong nháy mắt lại quên buồn bực bị người xem thường mà kích động nói: “Chúng ta đi hái hoa quế đi! Một cái sọt lớn như vậy có thể làm rất nhiều bánh hoa quế.”

Phủ Nhàn vương đương nhiên không phải nghèo đến mức ăn không nổi bánh hoa quế cần phải chạy vào trong cung hái hoa quế. Vân Tư Vũ chính là cảm thấy chơi thật thú vị mà thôi, mà Phong Lăng Hề tự nhiên là sẽ không ngăn cản hứng thú của hắn.

Bánh bao nhỏ cũng rất vui vẻ, ở trong ngực Phong Lăng Hề bắt đầu giãy giụa. Phong Lăng Hề khom lưng thả nó xuống đất, bánh bao nhỏ đưa tay nhặt một bông hoa quế rơi trên mặt đất, quả đấm nhỏ đưa về phía Vân Tư Vũ: “Phụ thân…. hoa hoa….”

Vân Tư Vũ ôm nó hung hăng hôn một cái: “Bánh bao nhỏ thật ngoan, bất quá hoa trên đất không sạch sẽ, chúng ta hái trên cây đi.”

Nghe vậy, bánh bao nhỏ dùng sức ngước cổ lên liếc mắt nhìn cây cao cao không thể với tới, lại vươn ra cánh tay nhỏ của mình ra quơ quơ ở trước mắt.

Sau đó, bánh bao nhỏ nhìn cánh tay ngắn ngủi kia của mình trong nháy mắt cảm thấy gió thu lạnh đung đưa, cực kỳ ưu thương.

Phong Lăng Hề đột nhiên ôm từ phía sau Vân Tư Vũ, vùi mặt ở trên vai hắn, không ngừng run rẩy. Vân Tư Vũ lấy cùi chỏ thúc thúc nàng, thấp giọng cảnh cáo nói: “Không cho cười, sẽ làm tổn thương tâm tư nhỏ bé của bánh bao nhỏ.” Thế nhưng sau một khắc, chính hắn lại không nhịn được cười lộ ra hai cái răng khểnh nhỏ, vui vẻ trong mắt đều không ngừng được.

Thực sự là vẻ mặt ưu thương kia của bánh bao nhỏ quá buồn cười.

Rõ ràng nó đều quấn quít lấy Dạ Tinh mặt than kia, thế nhưng lại không biết tại sao vẻ mặt trở nên càng đến càng phong phú như thế. Kỳ thật vẻ mặt của nó rất đúng chỗ, thế nhưng xuất hiện những biểu hiện thâm trầm trên gương mặt bánh bao nhỏ vô cùng mềm mại kia, thật sự là nhìn thế nào cũng cảm thấy buồn cười.

Ngay cả tiểu thị của Âu Dương Lăng Ca cũng không nhịn được cười, thế nhưng vừa nhìn sắc mặt công tử mình khó coi lại không cười nổi.

Nhìn thấy bộ dáng một nhà ba người hạnh phúc thì Âu Dương Lăng Ca chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt, trong lòng bỗng thấy khó chịu: “Tịch tỷ tỷ...”

Vân Tư Vũ lúc này mới nhìn về phía Âu Dương Lăng Ca đã sớm đứng ở nơi đó nhíu nhíu mày.

Không thể không nói, Nhàn vương quân đại nhân không có nhìn người bản lĩnh hơn mình một một chút cũng không có lui bước.

Phong Lăng Hề cọ sát ở trên vai Vân Tư Vũ, không biết có phải là vì cọ đến bật cười ra nước mắt hay không. Dù sao lúc cô ngẩng đầu lên đã rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Ngươi nhận lầm người rồi.”

Nhìn xem bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia của Âu Dương Lăng Ca, ánh mắt liếc mắt đưa tình kia làm cho trong lòng Vân Tư Vũ được gọi một cái là không thoải mái. Hắn mới rời khỏi không bao lâu sao lại xuất hiện một nhành hoa đào rực rỡ vậy?

Phong Lăng Hề nhìn dáng vẻ của Vân Tư Vũ tức giận, không khỏi hôn một cái lên gò má của hắn, không tiếng động mà trấn an. Bất đắc dĩ Âu Dương Lăng Ca vẫn còn ở đây nên cô cũng không thể giải thích nhiều. Dù sao chuyện quái lực loạn thần* không thích hợp tuyên dương khắp nơi.

(*Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần” Khổng Tử nói không thể nói về bốn điều này: quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.)

Âu Dương Lăng Ca nghe được lời nàng nói lạnh lùng, lại nhìn bộ dáng nàng và Vân Tư Vũ thân mật không chịu nổi được kích thích như vậy, có chút điên cuồng quát: “Sao nàng có thể đối xử với ta như vậy?”

Vân Tư Vũ không khỏi nổi giận, con mèo nhỏ không ra oai ngươi nghĩ ta là con cọp bệnh à!

Đầu của Vân Tư Vũ khá tỉnh táo, ở bên ngoài sẽ muốn đối ngoại trước tiên, còn những chuyện khác từ từ trở về lại thẩm tra.

Chỉ thấy Nhàn vương quân đại nhân hung hãn cầm lấy vạt áo của Nhàn vương điện hạ kéo nàng tới trước mặt, chỉ vào Âu Dương Lăng Ca hỏi: “Nàng thích hắn?”

Phong Lăng Hề ngoan ngoãn lắc đầu.

Bánh bao nhỏ mềm mại nói: “Chán ghét.”

Vân Tư Vũ lại hỏi: “Hắn rất đẹp?”

Phong Lăng Hề tiếp tục lắc đầu.

Bánh bao nhỏ lại bổ sung: “Xấu xí.”

Vân Tư Vũ tiếp tục hỏi: “Nàng muốn cưới hắn?”

Phong Lăng Hề lắc đầu rồi lại lắc đầu.

Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn Âu Dương Lăng Ca tức giận nói: “Không muốn hầu cha, dương dương nói hầu cha đều xấu xa giống nhau, bánh bao nhỏ yêu nhất bảy mươi lăm...”

Phong Lăng Hề mặc dù biết không nên ngắt lời, thế nhưng vẫn không nhịn được cải chính: “Là kế phụ, không phải hầu cha.”