Thề Độc

Chương 48: 48: Đừng Làm Tổn Thương Chính Mình Hoàn





Ta biết Đế Trường Thanh sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.


Thế là một tháng sau, ta lại bất tỉnh trước mặt mọi người mà không hề báo trước.


Lần này hôn mê kéo dài hơn, bảy ngày.

Ta dĩ nhiên không lo lắng về việc bị chôn mất.


Dù sao thì ta cũng cực kỳ hiểu rõ tâm lý điên cuồng của Đế Trường Thanh.

Ta sẽ không đi tìm tòi tại sao hắn lại yêu ta nhiều đến vậy.


Ngày hệ thống tiêu tan, ta rõ ràng cảm nhận được một cỗ lực lượng không thể giải thích được đang bảo vệ linh hồn mình.


Ta nghĩ đó có lẽ là ý chí của thế giới này, để cảm ơn ta vì đã giúp anh ấy thoát khỏi sự kiểm soát của các thế lực vô danh khác và giành được tự do.


Bất kể bạn là ai, tự do cũng là điều vô cùng quan trọng.

Tự do đôi khi còn quan trọng hơn mạng sống.

Ta cảm nhận được điều này một cách sâu sắc.

Ta vẫn nhớ thế giới cũ của mình, thậm chí vì thế mà từng nói 1 câu.


Hãy cho ta tự do, bất kể thế nào, dù ta có phải chết đi.



Thế giới này yêu quý ta.


Và vì Đế Trường Thanh là đứa con số mệnh của thế giới này, nên việc hắn yêu ta nhiều hơn cũng phải thôi.


Suy cho cùng, ta đã mất mười hai năm và hai mạng sống để đổi lấy điều này.


Khi ta nói rằng ta đã từ bỏ nhiệm vụ, ta thực sự đã chuẩn bị tâm lý rằng mình có thể sẽ chết.


Nếu như không chết, việc hắn yêu ta sẽ là vũ khí lớn nhất để ta trả thù hắn.


Ta đã từng đau khổ trong tình yêu, ta biết 1 chữ tình cỡ nào tổn thương 1 người.


Bảy ngày sau, ta tỉnh dậy.

Lúc đó, toàn thân Trường Thanh đều như bị héo úa.

Bóng dáng không còn đẹp trai bằng một nửa như xưa.


Nhưng lòng ta không có nửa gợn sóng, ta chỉ cảm thấy tinh thần 10 phần phấn chấn.


Không hổ là liều thuốc ta tiêu 10 vạn lượng bạc ở chỗ thần y.


Ta ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng thở dài: “Đế Trường Thanh, buông tha cho nhau chẳng phải tốt hơn sao?”

Hắn lắc đầu nguầy nguậy, đôi mắt đỏ hoe.

Hắn trông như thể đã phải chịu đựng đủ loại ủy khuất trên đời.


Ta nở một nụ cười mỉa mai.

“Thì ra tình yêu của ngươi cũng chỉ như thế này thôi.



"Ngươi muốn tận mắt nhìn ta chết trong ngực mình lần nữa à? Vậy ta sẽ thỏa mãn ngươi.

"

Vừa nói ta vừa rút ra một con dao găm.

"Sớm muộn cũng phải chết, đừng tra tấn ta nữa, một lần kết thúc đi.



Nói xong ta đâm mạnh vào hướng tim mình.

Một bàn tay gầy gò trắng nõn giữ chặt đầu con dao.


Máu chảy xuống tay hắn, rơi xuống gấu váy của ta, hóa thành những bông hoa mỏng manh.


Hắn nở một nụ cười buồn cô độc thê lương.

“Đừng làm tổn thương chính mình…”

"Ta sẽ để nàng đi.

"

Câu nói này gần như đã dùng hết sức lực của hắn, hắn chán nản tựa người vào vai ta.


Ta đã có được thứ mình, hài lòng nở 1 nụ cười thản nhiên.


"Vậy hãy vì ta, ngươi cũng phải sống tốt.

Dù sao, ta chỉ có thể sống nếu ngươi sống.

"

Ta biết rằng, những lời này sẽ thành lồng giam cho cuộc đời hắn,một xiềng xích mà hắn không bao giờ có thể thoát ra được.


Để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.


Ngày ta rời kinh thành.

Tuyết rơi 1 trận lớn nhất trong 10 năm trở lại.


Ta biết Đế Trường Thanh đang ở trên tháp quan sát ta.


Nhưng ta không nhìn lại.


Khi ta trở lại thành phố Dương Châu, hoa khôi toàn thành, dù là nam hay nữ tử thanh lâu đều đến bến tàu nghênh đón ta.


Ta nhìn thất liền vui vẻ, ném rất nhiều tiền đốt pháo hoa 10 ngày liên tiếp.



Trên chiếc thuyền lộng lẫy nhất ở hồ Dương Châu.

Một nam tử với dáng dấp vô cùng tuấn mỹ nói:” Nguyệt gia thật hào phóng, lại coi trọng công tử nhà nào à?”

Dương Châu đệ nhất hoa khôi, Nguyên Khanh Khanh che miệng cười ngọt ngào: "Ngọc Tân, ngươi thực sự cho rằng 1 mình ngươi có thể độc chiếm nguyệt gia sao?”

Nói đến đây, cô ấy đứng dậy và nói: "Nếu ngài vui vẻ như thế, Khanh Khanh liền xin được múa 1 điệu để trợ hứng.



Mỹ nhân và cảnh đẹp, khiến lòng người vui vẻ.

Ta liếc nhìn về chòm sao phía bắc, uống hết ly rượu.


Ngươi hãy sống cuộc đời cô đơn của mình, ngồi trên ngai vàng của mình.


Còn ta ở thành phố Dương Châu, trở thành nữ nhân giàu có nhất, sống trong thế giới hoa và rượu, hàng đêm ca múa, ta, Bạch Nguyệt Nguyệt.


Tuyết dày ở kinh thành không thể rơi ở Dương Châu.


Gió Xuân của miền Nam cũng không thổi được đến bờ Bắc.


Dùng mạng sống để thề, cuộc đời này không gặp lại.


---Toàn văn kết thúc——