The Gamer Hệ Thống

Chương 94: Phá đảo




Trận đấu tiếp theo là của Shinpaku và đội Capoeira, vì tên Kanou Shou đã bị hắn đút hành vào mồm nên mấy người Freya và Takeda không bị thương như trong nguyên tác cộng thêm việc Seigfried kịp thời tìm đến nên họ có đủ 5 người mạnh nhất tham gia thi đấu: Freya, Seigfried, Takeda, Thor và Kisara. Nhờ vậy mà họ vẫn giành được chiến thắng dù hơi khó khăn. Highlight của trận đấu này là việc Kisara tự tìm ra cách sử dụng Miêu quyền và Seigfried với hững chiêu thức cậu tự sáng tạo ra khi ở Tibet (Tây Tạng).

Trận đấu sau đó là của đội Pankration và đội Sumo mông cổ. Do có sự tham gia của hắn nên tên Kanou Shou giờ không thể thay thế đội Pankration thi đấu nên họ vẫn ra sân như bình thường và chiến thắng khá dễ dàng.

Tiếp theo đó là trận bán kết giữa bọn hắn và đội Gemini của 2 chị em nhà Stanley. Có điều khi hắn vừa mới bước lên sàn đấu thì hắn nghe được tiếng máy bay từ trên không vọng tới.

- Xem ra trận đấu này không thể diễn ra được nữa rồi - hắn ngẩng đầu lên trời một chút rồi nhìn về phía 2 chị em nhà Stanley - hẹn gặp khi khác vậy nhé cô nàng xinh đẹp.

Hắn vừa mới dứt lời thì một tiếng nổ lớn vang lên, trên bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay lớn, từ bên trong chiếc may bay ấy những người mặc trang phục lính biệt kích nhảy dù xuống hòn đảo.

Chiến dịch đánh phá hòn đảo đã bắt đầu rồi, mấy vị sư phụ đã tập hợp để xông vào phòng chỉ huy của hòn đảo.

- Đi thôi Miu, chúng ta hãy đi hội hợp với các vị sư phụ - hắn quay sang nói với Miu.

- Chúng ta cũng rút thôi Castor (Rachel).

- Maestro (Diego).....

- Chúng ta không chiến đấu khi không có khán giả - Diego nói.

- Các ngươi dám phá hỏng cuộc thi đấu của ta - ở một nơi khác trên hòn đảo, tên Fortuna thông qua máy giám sát trên con robot thế mạng của mình đặt tại trường đấu khi thấy tất cả đều bỏ đi thì cực kỳ tức giận - Ta sẽ bắt hết lũ các ngươi về làm con của ta (giống mấy đứa của Pankration ấy).

..............

Khi hắn và mấy người của Shinpaku rút lui thì Shigure, người được cử bảo vệ an toàn cho bọn hắn, quyết định sẽ quay lại để tham dự trận chiến và giao trách nhiệm bảo vệ mọi người cho hắn.

Hắn cũng muốn tham dự chiến tranh một lần cho biết nhưng hắn biết tên Fortuna sẽ cản đường mấy người Shinpaku ở cổng địa ngục (cái cổng lúc đi vào đảo ấy) nên hắn phải đi theo. Mặc dù trong truyện mấy người của Shinpaku có thể chiến thắng Fortuna nhưng với một kẻ đã đạt đến cấp độ vĩ nhân thì hắn không dám mạo hiểm.

Quả nhiên là sau khi bọn họ vừa chạy tới cổng địa ngục thì cánh cửa vẫn còn đóng chặt và có một tên cốt đột cao hơn 2m xuất hiện trước cánh cổng đó, là tên Fortuna.

Trận chiến này của Shinpaku với Fortuna hắn chỉ đứng đằng sau và dùng một ít phép thuật nhỏ để ngáng đường tên này nhưng mặc dù được sự hỗ trợ của hắn nhưng họ vẫn thiếu đi sức tấn công chủ lực nên vẫn cực kỳ vất vả.

Cho tới tận khi Natsu Tanimoto xuất hiện sau khi tìm được Ma Sougetsu ở trên đảo và đóng vai trò chủ công thì tên Fortuna đã bị đánh bại bởi 6 tên đệ tử. Tất nhiên cũng một phần là do tên Fortuna chủ yếu trở thành vĩ nhân là nhờ vào sở thích thu thập kẻ mạnh của hắn mà bản thân của hắn vốn không phải là một võ sư.

................

- Chạy mau nào!!! mau rút khỏi hòn đảo!!!

Mấy tên lính biệt kích cùng các vị sư phụ đã chạy tới phía cánh cổng địa ngục và hội hợp với bọn hắn và chuẩn bị rút khỏi hòn đảo. Mấy tên khách hàng và lính canh trên đảo đã bị bắt gần hết, chỉ có một số ít đã kịp lên thuyền bỏ chạy từ trước. Giờ hòn đảo này đã trở thành một hòn đảo không người rồi.

Ở trên tàu Lương Sơn Bạc no.2 hắn nhìn về phía hòn đảo như đang nghĩ cái gì đó.

- Đang nghĩ gì vậy Kenichi - Takeda thấy hắn đăm chiêu thì hỏi.

- À, tôi đang nghĩ là trông hơi thất vọng nhỉ - thấy Takeda hơi khó hiểu thì hắn nói tiếp - Tôi tưởng phá đảo thì phải bùm bùm đoàng đoàng các kiểu rồi hòn đảo chìm xuống biển chứ nhỉ.

Hắn vẫn nhớ cụm từ "phá đảo" này xuất hiện nhờ game Contra mà hắn chơi khi còn bé, giờ nhìn về phía hòn đảo tử thần này trông nó chẳng khác gì khi bọn hắn mới tới cả.

- À trưởng lão, trên hòn đảo này đã không còn người phải không - hắn mặc kệ ánh mắt kỳ lạ của mấy tên Shinpaku mà quay sang hỏi trưởng lão.

- Đúng vậy, bọn ta đã lục soát toàn bộ hòn đảo rồi, chắc chắn là không còn ai đâu - trưởng lão cười nói.

- Vậy sao...

Hắn nhìn về phía hòn đảo và quyết định làm thử một chút.

- [Bay]

Một đôi cánh to lớn xuất hiện sau lưng hắn và trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người hắn vỗ cánh bay lên cao. Hắn giơ tay đem cây Zanpakuto ra khỏi cơ thể mà cầm trên tay.

Hắn lấy ra chiếc Grimoire để nó lơ lửng trên tay phải và viên Mana Orb bay quanh cơ thể hắn. Hơi lắc tay trái một chút cây Zanpakuto lập tức biến trở về thành hình dáng của cây Cốt Linh Trượng, đây là một trong những năng lực vặt vãnh của nó, có thể chuyển đổi hình dạng. Đương nhiên hình thù chính thức của nó vẫn là thanh Zanpakuto còn hình dạng pháp trượng chỉ để làm cảnh thôi nhưng hắn vẫn biến nó về hình dạng này. Vì sao ư, vì nhìn nó ngầu chứ sao.

- [Meteor]... [Flame]... - hắn lơ lửng trên không mà lầm bầm một chút rồi hô lớn - Năm phép tổ hợp [Mưa Thiên Thạch].

Mana của hắn lập tức bị rút cạn khiến hắn phải rút Mp từ viên Mana Orb để duy trì phép bay. Bầu trời bỗng trở nên sáng lòa, những đốm sáng trên trời lao xuống để lại một vệt sáng dài trên bầu trời và lao thẳng về phía hòn đảo.

- BÙM!!! BÙM!!! UỲNH!!!

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên khiến cho tất cả mọi người há hốc mồm nhìn về phía hòn đảo, giờ này nó đang bị những viên thiên thạch liên tiếp lao xuống tàn phá.

Hắn sau khi thả phép tổ hợp cỡ lớn thì thỏa mãn ngắm nhìn thành quả của mình rồi bay về chiếc thuyền Lương Sơn Bạc no.2.

Hắn vừa đáp xuống khoang thuyền thì thu đôi cánh của mình lại và nói:

- Ha ha, "phá đảo" trông thú vị ghê nhỉ - hắn cười thích thú mà không hề để ý đến những ánh mắt của mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật vậy.

- Hô hô hô, trò này cũng hay đấy chứ - chỉ có duy nhất trưởng lão là không tim không phổi mà hùa theo.

Hai người 1 già 1 trẻ vẫn hô hố cười to. Mọi người nhìn về phía hòn đảo giờ này chỉ còn lại là một đống đổ nát mà toát mồ hôi. Đúng là ông cháu nhà này không có ai là bình thường hết, vậy mà còn cười được...

--