Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Quyển 1 - Chương 38




Tôi cứ nghĩ nỗi đau sẽ mãi mãi còn lại, nhưng trên thực tế, ngày nào cũng có một sự kiện mới tấn công tinh thần bạn, đôi mắt bạn, cả thế giới của bạn. Còn nỗi đau, chỉ thỉnh thoảng mới quay về theo giấc mộng, dưới ánh trăng lẳng lặng vây quanh, đau thương nhàn nhạt mà gợn sóng.

Đảo mắt đã tới giữa hè.

Đây là quãng thời gian vất vả nhất của Tiểu Phong Tử, bởi vì bọn muỗi hình như phải lòng cậu chàng, không chịu tìm người khác, chỉ tập trung đốt một mình Tiểu Phong Tử, đến nỗi toàn thân cu cậu chi chít nốt đỏ như bệnh sởi. Tôi đùa rằng chắc là máu cậu thơm quá, mời chào chúng nó, Tiểu Phong Tử không thừa nhận, bảo rằng vị trí ngủ không tốt, nên mới gặp tai họa bất ngờ.

Để nghiệm chứng, chúng tôi đành phải thay phiên nhau đổi giường với Tiểu Phong Tử, kết quả là ai cũng bị đốt đến phát khùng. Duy chỉ mình Hoa Hoa chẳng sao cả, tôi kiểm tra cậu từ đầu đến chân, một nốt đỏ cũng không thấy. Chuyện này quá kỳ lạ, tôi hỏi cậu, người em ngâm dầu thơm rồi à? Đúng là thần khí đuổi muỗi nha. Hoa Hoa chỉ cười mà không đáp. Tôi lại nói, hay là sau này anh cứ ôm em ngủ nhé, nhất định bọn muỗi tránh xa luôn. Hoa Hoa suy nghĩ nửa ngày, viết cho tôi một chữ, Được. Tôi 囧, săm soi khuôn mặt cậu, nhưng trông cậu chẳng có vẻ gì là đang nói đùa, vì thế tôi chỉ đành nhận vai kẻ nhát chết, vung tay lên nói, thôi khỏi, nóng lắm.

Hoa Hoa, đứa nhỏ này mặt nào cũng tốt, chỉ mắc mỗi cái tật là quá nghiêm túc, tôi cảm thấy như thế không được, phải bớt chút thời giờ dạy cậu một ít phương thức phòng thân, nếu không tương lai chỉ có chịu thiệt thôi.

Ngày mùng 8 tháng 8, ăn cơm chiều xong, chúng tôi bị lùa đến phòng sinh hoạt chung, được phát cho hai lá cờ nhỏ để thể hiện tinh thần yêu nước. TV đang đếm ngược, sắp đến giờ khai mạc Thế vận hội Olympic Bắc Kinh, chỉ còn đúng mười lăm phút. Tôi nhìn quanh bốn phía, ôi trời, phóng viên báo đài có mặt đông đủ, phỏng chừng ngày mai tin tức “Nhà tù A tổ chức xem tường thuật trực tiếp lễ khai mạc Thế vận hội” sẽ lên báo rồi.

Tôi cầm hai lá cờ nhỏ bằng một tay, dùng tay còn lại vuốt vuốt tóc, sẽ chẳng ai nhìn tôi vào lúc này, nhưng tôi muốn giữ mình ở trạng thái tốt nhất, bởi vì rất có thể đây là cơ hội duy nhất được chứng kiến sự kiện này trong đời tôi.

Tám giờ đúng, lễ khai mạc chính thức bắt đầu. Nói thật, mấy màn đánh trống múa hát tôi không hiểu, chỉ cảm thấy thật đồng đều, thật khí thế, chắc là chuẩn bị công phu lắm. Nhưng thời điểm châm ngọn đuốc Olympic, đột nhiên tôi lại xúc động, không rõ vì sao, tôi cảm thấy thật tự hào vì được làm con cháu của Viêm Hoàng. Tôi đã quên mất nơi này là nhà giam, quên mất tôi còn đang ngồi tù, chỉ biết mình là một người Trung Quốc, là một phần của đất nước Trung Quốc mà giờ khắc này đang được cả thế giới chiêm ngưỡng và trông theo.

Từ sau hôm đó, tối nào nhà giam cũng tổ chức cho chúng tôi xem các trận đấu, đôi khi là trực tiếp, thỉnh thoảng là chiếu lại, mỗi lần đội Trung Quốc chiến thắng, phòng sinh hoạt chung đều vỡ òa trong tiếng hoan hô, niềm vui ấy không phải giả tạo, mà cực kỳ chân thật.

Chẳng biết có phải thuận theo tình hình hay không, mà nhà tù cũng tổ chức giải đấu bóng rổ, không thưởng điểm, chỉ đơn thuần giải trí, nhưng phòng Mười bảy vẫn hăng hái tham gia, ghi danh đăng ký xong, liền thẳng đường lọt vào chung kết.

Đêm trước trận chung kết, trời cực kỳ oi bức, khăn trải giường ẩm như vừa mới giặt, dính lấy người, đúng là địa ngục.

Đã vậy còn hai kẻ giường bên hự hự kéo cày.

“Cái đm hai người không nóng à?!” Thật điên muốn chết, tôi rất vô sỉ phá đám thời khắc thăng hoa.

Chu Thành đang bị mần, tất nhiên không có sức đáp lời tôi, hơn nửa ngày mới nghe Kim Đại Phúc mắng một câu, “Biến mẹ đê!”

Tôi xoay người đổi sang nằm nghiêng, giảm thiểu diện tích khăn trải giường tiếp xúc với da thịt, cũng thoải mái hơn đôi chút, “Tôi bảo này, trận ngày mai anh có dốc sức được nữa không đấy?”

Chờ thêm nửa ngày vẫn chưa thấy Kim Đại Phúc đáp lại. Phỏng chừng sắp đến đỉnh điểm cao trào, nên không phân tâm được nữa. Vì thế dưới ánh trăng nhàn nhạt, chỉ còn lại tôi duyên dáng nằm nghiêng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.

“Được rồi đấy.”

“Chưa, thêm lần nữa.”

“Ngày mai anh có muốn vào sân không?”

“Càng làm càng sung sức!”

“…”

Tôi rất khinh bỉ Kim Đại Phúc, đồng thời cũng rủa thầm trong bụng, cầm thú! Sau đó thò một tay vào quần đùi, bắt đầu tự an ủi Phùng Nhất Lộ “nhỏ” đáng thương. Ai bảo mi độc thân cơ, tôi vỗ về nó, cố nhịn nhé, chờ ra tù rồi, sẽ có hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ cho mi sủng hạnh, chịu khó chút, cứ tin ở anh.

Chẳng biết có phải tại lâu không làm hay không, mà Phùng Nhất Lộ “nhỏ” đặc biệt hăng hái, nóng hầm hập như bàn ủi, sừng sững không chịu buông vũ khí đầu hàng. Tôi vừa vuốt lên vuốt xuống vừa nhắm mắt lại, tập trung tưởng tượng. A, thần tiên tỷ tỷ. A, Thải Điệp cô nương. A, Tây Thi. A, Tử Hà tiên tử…

Có người chọt chọt cánh tay tôi.

Không mạnh, hình như chỉ dùng đầu ngón tay.

Một lần, hai lần, ba lần… Cái tiên sư mi đang thử sức co dãn của làn da à?

Mở bừng mắt ra, một cái đầu người thù lù trước mặt, mẹ kiếp tôi sợ vã mồ hôi, mãi mới nhìn rõ được, thì ra là Hoa Hoa.

“Có chuyện gì à?” Tôi muốn nổi điên, nhưng tôi không thể, bởi vì Phùng Nhất Lộ “nhỏ” vẫn đang nằm trong tay.

Hoa Hoa nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi mệt mỏi thở dài, tìm cách thương lượng, “Để anh làm nốt chuyện đang làm dở đã có được không?”

Hoa Hoa hạ mắt, chăm chú nhìn bên dưới tôi.

Không hiểu sao tôi dựng tóc gáy, cảm giác như mình là một con heo, nằm trên bàn mổ chờ tên đồ tể vung tay chém xuống.

Cuối cùng, Hoa Hoa thu lại ánh mắt, một lần nữa quay về nhìn tôi, lại một lần nữa nhẹ nhàng gật đầu.

Tôi lại một lần nữa, mệt mỏi thở dài…

Một phút.

Hai phút.

Ba phút.

Năm phút.



Được được, Hoa Hoa đúng là tên đồ tể!

Cảm giác t*ng trùng vừa chảy ngược trở về, Phùng Nhất Lộ “nhỏ” dần dần ỉu xìu, tôi cam chịu rút tay ra khỏi quần, “Có chuyện gì thì em nói đi.”

Hoa Hoa chậm rãi cúi đầu.

Tôi (-_-|||), biết rõ là cách quần đùi thì cậu không nhìn thấy, nhưng vẫn mất tự nhiên, “Xem cái gì mà xem, em không có à?”

Hoa Hoa bật cười, tôi thề, chắc chắn là cậu đang cười! Dù khi ngẩng đầu lên thì mặt cậu thản nhiên như không.

Cho tôi mượn dầu thơm.

“Chỉ thế thôi à?” Híp mắt đọc được mấy chữ này dưới ánh trăng lờ mờ, tôi suýt khóc, “Em có tay có chân, không tự đi lấy được à?”

Hoa Hoa mím môi, không nói gì.

Được rồi, tôi hiểu là cậu rất trọng lễ nghĩa… Từ từ đã!

“Chẳng phải em không bị muỗi đốt bao giờ à?”

Một cánh tay duỗi ra trước mắt tôi, trên cổ tay có ba nốt đỏ tròn tròn.

Ừ, thôi thì người ta có lý, tôi cũng suy nghĩ cẩn thận rồi, đây là ông trời ám chỉ, hôm nay không được dâm dục, đừng mong chiến thắng vận mệnh.

“Trong ngăn kéo bàn ấy, tự lấy đi.”

Hoa Hoa tuân lệnh, quả quyết đứng dậy rời đi, giây tiếp theo, ngăn kéo phát ra một loạt tiếng vang lạch cạch lạch cạch rất kỳ quái.

Tôi đang định nhắc cậu là pa-lăng ngăn kéo rỉ rồi, thỉnh thoảng không kéo ra được, phải mạnh tay cơ, nhưng vừa há miệng, lại chợt nghe một tiếng động cực lớn, ầm —–

Ừ, trăm phần trăm là đứa nhỏ này mạnh tay quá, lôi cả ngăn kéo văng ra ngoài rồi.

Thở dài, tôi đang nghĩ Kim Đại Phúc và Chu Thành mới lăn lộn tanh bành, nên bây giờ ồn ào một tí thì cả hai cũng không dám nổi giận, nhưng chưa kịp nghĩ xong, người nào đó đã tru lên vang vọng.

“Cái *** ** các người tôi nhịn lắm rồi đấy nhé có để tôi yên không —–”

Có đôi khi ngẫm lại, khụ, thực ra Tiểu Phong Tử rất đáng thương.
Trận đấu ngày hôm sau, Đại Kim Tử đúng như đã nói, anh dũng ngang với O’Neal, tường đồng vách sắt không đối thủ nào lọt qua nổi. Tiểu Phong Tử và Hoa Hoa cũng rất tài, dẫn trước bao nhiêu điểm. Bọn tôi vây xem ở ngoài cũng phấn khích vô cùng, bởi vì không ai cấm, nên thường thường tôi lại rống lên mấy câu, Hoa Hoa cố lên! Đến nỗi Đại Kim Tử trợn mắt trừng tôi, Tiểu Phong Tử quát tôi, anh là vợ nó hay là cổ động viên của nó thế hả? Còn hai bọn tôi lù lù ra đây thì sao? Vì tôi đây rất vô tư bác ái, nên từ đó sau hai lần Hoa Hoa cố lên, tôi lại hô một lần phòng Mười bảy cố lên, công bằng không thiên vị. =)))

Cả mùa hè, cứ trôi qua trong phấn khởi như thế, vì vậy mùa thu đến lúc nào cũng chẳng ai hay.

Trung tuần tháng Chín, trời đổ mưa lớn, kéo dài suốt mấy ngày, nhiệt độ cũng giảm, ngày nóng đêm lạnh, thỉnh thoảng sáng sớm còn có gió, làm người ta cứ phải run run. Tam Lộc* cũng trong mùa thu đó, bị phát hiện sản xuất sữa bột độc hại. Lúc xem thời sự, chúng tôi đều rất bất bình, nói tuy thức ăn trong tù chẳng ra gì, nhưng ít nhất theo chúng tôi thấy, còn sạch sẽ và không ô nhiễm môi trường. (Tập đoàn Tam Lộc là một trong số những công ty lớn của Trung Quốc góp mặt trong vụ bê bối sữa bột chứa chất Melamine năm 2008 đã làm 53.000 trẻ em bị bệnh, hơn 12.800 trẻ phải nằm viện, và 4 trẻ tử vong – Chi tiết tham khảo tại đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_b%C3%AA_b%E1%BB%91i_s%E1%BB%AFa_Trung_Qu%E1%BB%91c_n%C4%83m_2008)

Con trai của Kim Đại Phúc gần đây phải vào viện vì viêm ruột thừa, nghe nói là bệnh cũ, vì trời trở lạnh và ăn uống không cẩn thận nên tái phát. Xét thấy là mãn tính, đứa nhỏ phải nằm viện chờ hạ sốt, bác sĩ đề nghị giải phẫu một lần để chấm dứt căn bệnh, nhưng mẹ cậu nhóc tiếc tiền, nên ba ngày hai bận lại đến bàn bạc với cha cậu nhóc trong tù.

Làm hay không làm, thực ra không phải vấn đề gì lớn, nên chúng tôi cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng là chuyện nhà người khác. Chỉ là thấy Kim Đại Phúc luôn có người nhà đến thăm, nên tâm trạng cũng không khỏi phức tạp.

Chu Thành thì chẳng sao, vì chị Chu vẫn kiên trì lui tới rất đúng hẹn, Hoa Hoa cũng không sao, vì cậu chưa có ai đến thăm bao giờ, tôi thì lớn tuổi, năng lực chịu đựng cũng lớn, không ai đến thì thôi, đằng nào tôi cũng chẳng muốn nhìn cái mặt ai oán của bà cô làm gì, chỉ duy có Tiểu Phong Tử là héo hon ủ rũ, chẳng thèm làm toán nữa, cũng không liến thoắng luôn mồm nữa, tinh thần sa sút như một cụ già.

Tôi bấm đốt ngón tay tính tính, bạn học của cậu đã gần một năm chưa xuất hiện.

Tiểu Phong Tử rất ít khi có thể làm tôi đau lòng, nhưng lúc này đây, ít nhiều tôi cũng thương cảm.

Vì thế tôi trấn an, “Người ta là bạn thân của cậu mà, đúng không, kiên trì nhiều năm rồi còn gì, chắc là mới bị điều chuyển công tác, đến thành phố khác rồi…”

“Con người là thế mà,” Tiểu Phong Tử ngắt lời tôi, ra vẻ không cần, “Tin gì cũng chẳng bằng tin tiền, tin chính mình, những kẻ tin người đều là lũ ngốc.”

Tôi (-_-|||), muốn đạp cậu ta, nhưng lại không thể xuống chân.

Sau đó tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn thốt lên, “Không ai cần cậu thì tôi cần cậu.”

Dung Khải chẳng hiểu gì, “Hở?”

Tôi nói, “Cậu cũng nhận tôi làm anh đi, nhất định tôi sẽ không vứt bỏ cậu.”

Dung Khải (-_-|||).

Tôi hứng chí phừng phừng vỗ vai cậu chàng, “Nhưng cậu phải làm lão nhị đấy, vì lão đại là Hoa Hoa rồi, ha ha ha…”

Tiểu Phong Tử điềm tĩnh gạt tay tôi ra, lùi lại hai bước, “Bệnh thần kinh lây đấy, anh tránh xa tôi ra chút đi…”