Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 69: Lừa gạt!




Chương 69: Lừa gạt!

Mấy ngày nay, Mạc Tạp bị nhốt ở trong nhà. Cậu tự nói với mình, chỉ cần hết một tuần, cậu liền có thể đường đường chính chính ở cạnh Thần Cách. Cậu ngồi trong quán cà phê, ánh mắt xuyên thấu qua lớp thủy tinh nhìn ra ngoài đường phố. Cặp vợ chồng nắm tay nhau, người vợ thì đẩy xe chở em bé; bên cạnh còn có một người đàn ông hút thuốc ở trong xe. Mạc Tạp đang ngồi chờ cô gái mà Cung Dung giới thiệu. Cốc cà phê trước mặt bốc hơi nóng lên, phả vào trên mặt của Mạc Tạp.

"Ngại quá, để cho anh chờ lâu. Anh Mạc Tạp, như thế nào? Không ngờ là em chứ gì!" Giọng nói có chút quen tai gọi ánh mắt Mạc Tạp quay lại. Cậu ngẩng đầu lên quan sát cô gái trước mắt, có chút ngạc nhiên. Người mà Cung Dung giới thiệu không phải là người khác, mà là cháu gái của dì Lý chủ quán thịt bên cạnh quán mẹ cậu, Tiêu Mạn. Đã lâu không gặp, cô gái này ngày càng đáng yêu, tóc đã dài ngang vai. Tiêu Mạn mang theo nụ cười ngọt ngào, đặt túi xách xuống ghế, ngay sau đó cũng ngồi xuống, gương mặt nhiệt tình.

"Tiêu Mạn? Tại sao em lại ở chỗ này?" Mạc Tạp hỏi.

"Đương nhiên là hẹn hò với anh rồi. Thật là, anh thấy em nên không cao hứng sao?"

"Không phải là em đang học trung học đệ nhị cấp sao?"

"Em tốt nghiệp rồi, cũng thi đậu vào đại học luôn. Có thể thấy anh Mạc Tạp, em thật là cao hứng. Đã gần một năm không gặp, có nhớ em hay không?" Tiêu Mạn mạnh dạn nói, đưa tay cầm thực đơn lên, gọi một tách trà và một phần bánh ngọt.

"Có thể có chút hiểu lầm."

"Không có chuyện đó, dì Cung Dung đã nói với em rồi. Có thể ở cạnh anh một tuần lễ, em cảm thấy rất thích."

"Mẹ anh nói cho em biết?"

Tiêu Mạn gật đầu: "Dì nói bây giờ mặc dù anh đã đi thực tập nhưng mà chưa có bạn gái, cho nên muốn giúp anh giới thiệu một cô gái. Trước tiên ở cùng nhau một tuần lễ, xem hai người có hợp hay không."

"Thật không?" Mạc Tạp bất đắc dĩ cười cười, xem ra Cung Dung cũng chưa nói chuyện quan trọng nhất rồi.

"Đương nhiên là thật rồi. Em cũng sẽ không cưỡng bách anh đâu. Trước kia em cũng đã ngỏ ý với anh, kêu anh thử hẹn hò với em. Lúc đó, anh ngại chuyện em còn nhỏ, mới học trung học đệ nhị cấp. Nhưng bây giờ em đã là sinh viên đại học, em sẽ chờ anh từ từ chấp nhận em."

Mạc Tạp nhìn Tiêu Mạn, muốn đem hết thảy nói cho cô biết, nhưng lại nói không ra khỏi miệng. Nếu như nói ra, sẽ khiến Tiêu Mạn rút lui, Cung Dung sẽ giới thiệu thêm một cô gái khác. Tiêu Mạn trước mắt là vô hại, cùng Tiêu Mạn trải qua một tuần lễ này so với hẹn hò với một cô gái xa lạ tốt hơn rất nhiều.

"Tạm thời anh chưa có nghĩ tới mấy chuyện yêu đương như vậy, em cũng đừng phí sức chờ đợi anh."

"Anh Mạc Tạp thật là không hiểu suy nghĩ của con gái gì hết, lại nói ra những lời như thế. Được rồi, dù sao cũng có một tuần lễ sao, thời gian còn nhiều, không cần phải gấp gáp."

Mạc Tạp khuấy cà phê, suy nghĩ. Đúng vậy, thời gian còn rất nhiều, nhiều đến nỗi mình sắp không chịu nỗi nữa rồi. Vì vậy, trừ đi làm ra, những thời gian khác Mạc Tạp đều dành cho Tiêu Mạn đúng như lời hứa với mẹ cậu. Sáu ngày không mặn không lạt đi qua, cậu đang lo lắng, nếu như Thần Cách tìm đến mình phải làm sao? Kết quả cậu càng lo lắng hơn. Kể từ sau đêm đó Thần Cách cũng không có xuất hiện nữa. Mình cũng không có gọi điện thoại hay là nhắn tin cho cậu ấy. Cậu vừa cảm thấy may mắn, đồng thời trong lòng cũng nổi lên sự khổ sở. Thần Cách, bây giờ cậu đang làm gì đó?

Thời gian này, ở thư viện trống rỗng người, Thần Cách ngồi trước máy laptop, ngón tay thon dài không ngừng cử động trên bàn phím. (đang gõ văn bản). An Na ngồi trên bàn, bên cạnh máy laptop, hai chân lắc lắc, liếc mắt nhìn Thần Cách một cái: "Cậu thật là, sao cứ làm hoài vậy, rốt cuộc cậu có đang nghỉ ngơi hay không?"

"Không có sao?" Thần Cách nhàn nhạt nói, tầm mắt trước sau không dời khỏi màn hình.

"Thần Cách!" An Na nhìn vào những cuốn sách thật dày đặt trên giá sách đối diện, khẽ gọi. Không gian an tĩnh như vậy, tâm tình có chút dâng trào.

"Sao?"

"Có mấy lời vẫn muốn nói với cậu."

"Ừ!"

"Thật ra thì, tớ thật cao hứng. Trước kia cậu đối với cái gì cũng bỏ mặc, không quan tâm. Ngoài mặt, cậu rất nguyện ý giao thiệp với mọi người, nhưng mà lúc mọi người đến gần cậu, cậu cũng sẽ lui về phía sau. Mặc dù cho tới bây giờ cậu không thừa nhận, nhưng tớ đã nhận ra điều này. Vào lúc cậu cô đơn, tớ ở cạnh cậu. Vào những lúc tớ vì Quảng Lý mà khổ sở, cậu cũng ở cạnh tớ. Nhưng mà chúng ta lại không thể nào hóa giải buồn phiền cho nhau. Có lúc tớ rất sợ, sợ cậu sẽ cứ đơn độc như vậy mà sống cho đến chết. Cho nên, tớ thường thầm cầu nguyện, cho dù tớ không thể có được hạnh phúc, nhưng xin ông trời nhất định phải cho cậu hạnh phúc. Sau đó, Mạc Tạp xuất hiện, cậu liền thay đổi. Cậu bắt đầu mở lòng hơn, cũng có người để quan tâm tới. Cậu như vậy mới giống như đang sống. Chứ như 10 năm về trước, tớ có cảm giác như cậu đã chết từ lâu rồi, sống như không sống vậy đó." An Na từ trên bàn nhảy xuống, kéo ghế ngồi xuống cạnh Thần Cách, trong đầu không biết vì sao lại thoáng hiện lên hình ảnh trước kia. Khi cô học trung học đệ nhất cấp, cô biết được Quảng Lý rồi đem lòng thích Quảng Lý. Cô còn nhớ, có lần cô đang ngồi trong phòng học thì thấy Quảng Lý bị nữ sinh hôn ở thao trường (sân luyện tập thể dục - thể thao chuyên dụng). An Na lần đầu tiên khóc trước mặt Thần Cách, Thần Cách đưa tay sờ đầu của cô một cái: "Được rồi, ngoan, đừng khóc. Một hồi tôi dạy dỗ tên ngu xuẩn đó cho cậu." An Na mỉm cười. Cô nhìn Thần Cách. Thần Cách là một bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể của cô, không liên quan tới tình yêu.

Bây giờ rất nhiều năm đã qua, cô lần nữa nhìn Thần Cách, có chút cảm thương, bồi hồi. Trong đôi mắt của An Na, một cô gái xinh đẹp, mạnh mẽ như thế lại rươm rướm: "Cho nên, cậu nhất định phải hạnh phúc. Tớ đã đem hạnh phúc của mình đặt vào trên người của cậu." Thần Cách đưa tay sờ đầu An Na một cái: "Nói vớ vẩn! Có tôi ở đây, Quảng Lý ngu xuẩn kia sống là của cậu, chết cũng phải là của cậu."

Đây là mối liên kết vô hình giữa Thần Cách và An Na. Hai con người cô đơn, dùng cô đơn để ở cạnh nhau, thời gian lâu dài, Thần Cách biến thành một bộ phận của An Na, An Na biến thành một bộ phận của Thần Cách.

Hồi lâu, Thần Cách liếc điện thoại trên bàn một cái. Bình thường tên Mạc Tạp kia cho dù có không thấy mặt thì cả ngày lẫn đêm đều gọi điện thoại cho mình, hoặc là nhắn tin. Nhưng mà đã một tuần lễ, điện thoại từ đầu đến cuối không có vang lên một lần.

"Anh Mạc Tạp, đây là ngày cuối cùng, anh đi đến công viên giải trí với em có được hay không?" Tiêu Mạn dùng âm thanh đặc biệt chỉ con gái mới có để làm nũng.

"Chuyện này..." Mạc Tạp có chút khổ sở, Tiêu Mạn nói tiếp: "Em biết anh không thích em rồi, cũng nhìn ra được tâm tư của anh căn bản không đặt trên người em. Chắc anh cũng thích người khác rồi, cho nên sẽ không miễn cưỡng. Coi như đây là lần cuối đi, đã làm thì làm cho trót. Đi nha!"

Mạc Tạp do dự một chút, nhẹ gật đầu một cái. Tiêu Mạn cao hứng liền nắm tay, kéo Mạc Tạp đi lên xe buýt. Ở công viên giải trí, Tiêu Mạn chơi cả ngày giống như một đứa trẻ, trên mặt mang nụ cười thỏa mãn. Bóng đêm u tối, không có trăng sáng, không có sao, Mạc Tạp đưa Tiêu Mạn về túc xá. Bên cạnh trường học của Tiêu Mạn chính là một công viên rất lớn. Mặt Tiêu Mạn hưng phấn nói không ngừng, Mạc Tạp chẳng qua là cúi đầu đạp cái bóng của mình mà đi.

"Anh Mạc Tạp, hôm nay em chơi thật là vui vẻ. Cám ơn anh. Tiêu Mạn thích nhất chính là anh Mạc Tạp, em vẫn sẽ chờ anh. Đến đây được rồi, tự em trở về trường học là được, byebye. Cái này con như là đáp lễ cho một tuần nay anh luôn bên cạnh em." Mạc Tạp chưa kịp phản ứng, Tiêu Mạn liền nhón chân lên ôm lấy Mạc Tạp, vỗ vỗ lưng Mạc Tạp, le lưỡi liền chạy.

Mạc Tạp đưa mắt nhìn Tiêu Mạn đi vào trường học, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm. Rốt cục, cuối cùng cũng kết thúc. Cậu lấy điện thoại di động ra, thứ nhất chính là bấm dãy số điện thoại của Thần Cách, tiếng nhạc trong bóng tối cô liêu, tịch mịch vang lên. Trong lòng của Mạc Tạp chợt lạnh, nhìn về hướng tiếng chuông vang lên. Cách đó không xa, một người ngồi trên băng ghế của công viên, một cái tay đặt lên trên lưng ghế. Điện thoại di động trong bóng tối phát ra ánh sáng.

Thần Cách ngồi ở chỗ đó nhìn Mạc Tạp, Mạc Tạp kinh ngạc nhìn Thần Cách. Đáy lòng của cậu bị thứ gì đó trong mắt Thần Cách làm cho một trận đau đớn. Tại sao? Tại sao Thần Cách lại ở chỗ này? Tại sao lại đúng vào lúc này? Thần Cách trước sau không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cậu. Mạc Tạp hoảng hồn, tiến lên một bước: "Thần, Thần Cách, cậu..."

Thần Cách không nói một lời, mặt vô biểu cảm, từ trên băng ghế đứng lên, xoay người rời đi. Mạc Tạp đuổi về phía trước, bắt lại cánh tay của Thần Cách: "Thần Cách, cậu hãy nghe tôi nói, những gì cậu thấy thật ra thì không như cậu nghĩ." Mạc Tạp gần như cầu xin Thần Cách.

Thời gian dừng lại rất lâu, Thần Cách nhìn Mạc Tạp: "Mạc Tạp, tại sao?"

Phát hiện Mạc Tạp cùng người con gái kia sóng vai đi chung, Thần Cách tức giận, muốn xông lên phía trước cảnh cáo cô gái kia. Nhưng khi thấy bọn họ ôm nhau, Thần Cách mới phát hiện trong cơ thể mình một chút sức lực đứng lên cũng không có, huống hồ chi cảnh cáo cô ta.

Mạc Tạp giữ Thần Cách lại thật chặt. Một tuần lễ đã qua, nếu như nói cho cậu ấy biết toàn bộ sự thật, Thần Cách nhất định sẽ hiểu: "Là bởi vì mẹ tôi phát hiện chuyện của chúng ta. Bà nói nếu như tôi hẹn hò với những cô gái khác trong một tuần lễ mà vẫn không có cảm giác, chúng ta liền có thể đường đường chính chính yêu nhau. Cậu không nên hiểu lầm, tôi làm tất cả như vậy, đều là vì cậu á." Mạc Tạp nói nhanh như vậy, là bởi vì rất sợ Thần Cách sẽ hiểu lầm. Cậu lại quên nói chuyện quan trọng nhất, đó là cậu đã kiên quyết như thế nào, Cung Dung đã mắng cậu như thế nào, mẹ cậu đã dùng thân phận của một người mẹ uy hiếp cậu như thế nào. Nhiều chuyện như vậy cậu không kịp nói ra.

Thần Cách lạnh lùng cười, cười làm lòng Mạc Tạp lạnh: "Thần Cách, cậu không tin tôi sao? Cậu không nên như vậy, tôi rất khó chịu."

"Cậu khó chịu?" Ánh mắt của Thần Cách muốn đốt chết người: "Cậu lại dám nói cậu khó chịu? Nếu như tôi cho cậu biết, tôi là vì cậu mà ở chung với người khác, cậu sẽ nghĩ như thế nào? Hả?"

"Tôi, tôi không phải là có ý đó." Mạc Tạp liều mạng lắc đầu.

"Mạc Tạp à Mạc Tạp, cậu lại như vậy, không hiểu chuyện như vậy. Ngày giỗ của ba, cậu không nói cho tôi biết; bị người khác đánh bị thương, cậu không nói cho tôi biết; mẹ cậu biết chuyện của chúng ta, cũng không nói cho tôi biết. Cậu có thể một lần chia sẻ với tôi được không? Dù chỉ là một lần cũng được. Tôi rốt cuộc đã làm gì, để cho cậu cảm thấy tôi là một người không đáng dựa vào như vậy?" Thần Cách cắn răng, cũng không cách nào ức chế sự bi thương đã chôn vùi sâu trong nội tâm mình: "Một lần, rồi hai lần... Cậu muốn tôi tha thứ cho cậu bao nhiêu lần đây? Cậu nghĩ lúc nào tôi cũng sẽ tha thứ cho cậu? Chuyện trước kia có thể, nhưng lần này, cậu lại phản bội tôi, tôi phải làm sao đây?"

Không phải vậy, hiểu lầm rồi, toàn bộ đều hiểu lầm rồi. Chẳng qua là không muốn để cho Thần Cách lo lắng, chẳng qua là không muốn để cho mình biến thành phiền toái của Thần Cách. Cho là lần này dựa vào chính mình là có thể giải quyết tốt như vậy liền có thể an tâm bên cạnh nhau. Không nghĩ tới cũng không cố ý làm tổn thương tới Thần Cách. Rõ ràng chỉ là muốn dựa vào chính mình để cố gắng giảm bớt áp lực cho Thần Cách, tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy?!

Khoảng cách giữa yêu thương và tổn thương rất nhỏ. Theo thứ tự, chạm vào một lỗi lầm, tiếp theo sẽ là tổn thương cho cả hai.

"Đừng nói những lời nghiêm trọng như thế có được hay không? Cậu đừng tàn nhẫn như thế. Tôi sao lại phản bội cậu, tôi sao lại phản bội cậu?"

"Tôi tàn nhẫn sao?" Thần Cách có chút giễu cợt: "Buông ra!"

Mạc Tạp lắc đầu, nắm chặc tay của Thần Cách: "Đừng đi, cậu hãy nghe tôi nói."

"Không có gì để nói nữa, như vậy là đủ rồi, đã đủ rồi." Thần Cách đã không cách nào chịu đựng nhiều hơn nữa, hắn hung hăng hất tay của Mạc Tạp ra. Tay của Mạc Tạp thoát khỏi thân thể của Thần Cách. Cậu quỳ gối dưới đất, Thần Cách không có liếc cậu một cái, đi tới phía trước.

Cứ như vậy mà đi? Có ý gì? Hai tay Mạc Tạp bất lực, sâu kín hỏi: "Cứ như vậy mà đi là có ý gì? Thần Cách, cậu muốn chia tay với tôi sao? Thần Cách, cậu không cần tôi nữa sao?"

Thần Cách dừng bước, không nói, sau đó càng đi càng xa.

Mạc Tạp nhìn Thần Cách, cổ họng không phát ra được âm thanh nào. Thần Cách, đừng đi, tôi van xin cậu, đừng đi như vậy mà. Tôi không muốn! Mạc Tạp cảm thấy một trận giá rét thấu xương, đến tận đáy lòng. Toàn thân cậu không cách nào ức chế một mực run rẩy, thật là khổ sở. Làm sao bây giờ, thật thật là khổ sở.

Nửa đêm, Mạc Tạp về đến nhà, Cung Dung đang ngồi ở phòng khách: "Sao rồi?"

Mạc Tạp nâng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn Cung Dung, nhìn chằm chằm vào Cung Dung: "Con có suy nghĩ, mẹ sao lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy. Là mẹ nói cho Thần Cách con ở nơi nào phải không? Mẹ gạt con có đúng hay không? Căn bản cho tới bây giờ, mẹ không muốn phải đáp ứng để cho con và Thần Cách ở bên nhau có đúng hay không? Từ vừa mới bắt đầu, chính mẹ đã lên kế hoạch. Mục đích thực sự của mẹ là chia rẽ con và Thần Cách." Mặt Mạc Tạp vừa bi thương muốn chết vừa cười gượng, cười giống như điên: "Con thật khờ, thật khờ, sao lại tin tưởng mẹ, thật khờ."

Phản ứng của Mạc Tạp dọa sợ Cung Dung. Bà tiến lên bắt bả vai của Mạc Tạp lại, lại phát hiện cậu một mực đang run rẩy. Mạc Tạp cười đủ rồi: "Bây giờ tất cả đều giống như mong muốn của mẹ. Mẹ à, mẹ à, tất cả đều giống như mong muốn của mẹ rồi." Mạc Tạp có chút hoảng hốt, tái diễn (lập lại) lời nói.

"Mẹ biết bây giờ sẽ rất đau, nhưng sẽ sớm ổn thôi." Cung Dung cũng rất đau lòng, nhưng bà đều là vì Mạc Tạp. Mạc Tạp đi vào phòng tắm, cỡi quần áo xuống, nhìn vào mình trong gương. Nước từ đỉnh đầu chảy xuống, Mạc Tạp nhắm chặt cặp mắt của mình lại.

Tôi từng nói: "Tôi chỉ biết là, tôi tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì khiến cậu khó chịu." Tôi thật xin lỗi cậu, tôi lừa cậu!"

Cậu đã nói: "Cậu không được đến nơi đó, chỉ cần đàng hoàng sống bên cạnh tôi là được rồi." Cậu xin lỗi tôi? Cậu lừa tôi!