Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 684: Chém Tiên




Dịch: Độc Nhân
Biên: ronkute

Vào lúc này, truyền nhân của Tiên điện đã vận dụng tất cả thủ đoạn, hắn thực sự không muốn tiếp tục kéo dài nữa, hi vọng chiếm lấy truyền thừa sớm một chút.

Keeng

Một toà đồng điện hiện lên lơ lửng trên đầu, cùng chiến giáp Tiên vũ trên người hắn giao hòa, đồng thời bên người cũng xuất hiện một cây đại kích nhắm ngay Thạch Hạo.

Đương nhiên, đáng sợ nhất chính là, hai tay hắn diễn biến, một lần nữa kết thành -- Nhân Tiên ấn!

Lần này không giống lần trước, hắn vận dụng tất cả pháp lực, đảm bảo có thể chấn cho Thạch Hạo thành thịt vụn, mặc dù áo nghĩa bảo thuật của hai bên ngang hàng, cũng có thể đánh giết đối phương.

Dù sao, pháp lực của hắn hùng hồn hơn!

Ầm!

Khí tức đáng sợ tràn ngập, một vị Tiên Nhân lần thứ hai hiện lên, mơ hồ và mông lung, thế nhưng sức chấn động kia làm cho tất cả mọi người đều khiếp đảm, có một luồng áp lực khó tả như muốn thần phục.

Thạch Hạo nhìn pháp ấn của hắn, lại nhìn tới các loại bảo cụ của hắn, vẻ mặt lạnh lẽo lấy ra lò luyện đan treo lơ lửng trên đỉnh đầu, bất cứ lúc nào có thể trút ra Thiên hà từ bên trong.

Hơn nữa, không dừng lại tại đây, hắn cũng lấy ra một bộ giáp trụ rách rách rưới rưới, thủng trăm ngàn lỗ, tràn ngập rỉ sét, lập tức mặc vào người.

Mọi người ngạc nhiên, đây không phải là pháp y hắn nhặt được trước đây sao? Lẽ nào thật sự là một báu vật.

Rất nhanh, mọi người rõ ràng, Thạch Hạo đây là đang cố ý hạ nhục truyền nhân Tiên điện, cho rằng hắn đang dựa vào ngoại vật, không ra gì cả.

Thạch Hạo mặc bộ giáp trụ này, hơi hơi rung động thì rỉ sét liền như giọt mưa rì rào bóc ra rơi xuống, khiến người ta không biết nên khóc hay cười.

"Bố dù là mặc một bộ thiết y* rách nát, cũng giết được ngươi như thường!" Thạch Hạo nói, kiêu ngạo mà vô lại, mặc vào bộ pháp y này, quả thực là đang cười nhạo đối phương.

*: áo giáp bằng sắt.

Sắc mặt của truyền nhân Tiên điện lập tức trở nên âm trầm, hắn cùng đối phương chiến hòa ở phương diện thân thể, mà pháp lực lại tuyệt đối chiếm ưu thế, hắn tin chắc nếu đánh một trận có thể chém giết đối thủ.

Thế nhưng, hắn không muốn kéo dài, hi vọng mau chóng kết thúc chiến đấu, phòng ngừa đêm dài lắm mộng, truyền thừa nơi đây rơi vào tay người khác.

Ầm!

Đại kích phóng ra xé rách hư không, đánh về phía trước.

Đồng điện rung động, phóng thích sức mạnh kinh khủng bao phủ lấy hắn, tiến hành bảo vệ.

Đồng thời, Nhân Tiên ấn mà hắn kết đã hoàn thành, ầm ầm nhấn về phía trước, chặn giết Thạch Hạo.

Giờ phút này, chiến giáp Tiên Vũ phát sáng, hắn tựa như Tiên vương chuyển thế, soi rọi thiên địa.

Một bên khác, thì lại hình thành sự chênh lệch rõ ràng, Thạch Hạo một thân giáp trụ rách nát, đâu đâu cũng có rỉ sét, lờ mờ tối tăm, tựa hồ động tác hơi lớn một chút, bộ giáp y này sẽ tan rã.

Thời khắc này, Thạch Hạo sẽ không bảo lưu, bất kể là Luân Hồi, hay là bảo thuật Côn Bằng, đều triển khai, đồng thời cũng dựa vào bảo thuật chính mình sáng chế.

Đầu tiên, trong cơ thể thần quang trong suốt hóa thành từng cái đỉnh nhỏ, cực kỳ nhỏ bé, cuối cùng cả người hắn đều giống như một cái đỉnh cổ xưa.

Chẳng qua đây chỉ là một loại ảo giác, chứng tỏ hắn càng thêm gần đại đạo rồi!

Trong máu có đỉnh đang chảy xuôi, hai tay thì lại diễn biến ra thần thông tuyệt thế khác, tay phải Luân Hồi, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tay trái Côn Bằng, lưu chuyển khí tức bất hủ.

Hắn lấy đỉnh văn mà bản thân sáng chế làm phòng ngự, cũng tạo ra Động Thiên duy nhất, lấy thần thông Luân Hồi còn có bảo thuật Côn Bằng đưa vào nắm đấm, tiến hành công kích.

Khí tức Thạch Hạo tăng vọt, trong tích tắc, hai nắm đấm nổ vang, đây là quyền pháp cô đọng cùng hỗn hợp áo nghĩa chí cao của hắn!

"Giết!" Hắn lớn tiếng hét.

Nhân Tiên ấn đã đến, cùng bảo thuật của Thạch Hạo chạm vào nhau.

Tiếng nổ điếc tai, phù văn ngút trời, phảng phất như mặt trời nổ tung, mọi người khó có thể nhìn thẳng vào, loại ánh sáng này quá mức chói lọi, hai người vận dụng hết tất cả các loại thủ đoạn.

Nhưng mà, điều không ai từng nghĩ tới chính là, dưới áp lực đáng sợ đè nén, giáp trụ rách nát trên người Thạch Hạo lại phát sáng, từng lỗ hổng lớn bắt đầu dâng lên ráng lành.

Đến cuối cùng, trong những lỗ hổng đó phun ra những áng mây nhiều màu sắc, cuồn cuộn như sương khói bao phủ Thạch Hạo.

Biến cố này quả thật rất kinh người, vượt qua dự liệu của tất cả, mọi người không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.

Ngay cả truyền nhân Tiên điện cũng ngạc nhiên, hắn vận dụng thủ đoạn mạnh nhất hi vọng một đòn giết chết, cấp tốc giải quyết đối thủ, làm sao lại gặp phải phiền toái?

Giáp trụ rách nát kia phát sinh biến hóa, tuy rằng rỉ sét loang lổ như trước thế nhưng trăm ngàn lỗ hổng bây giời phảng phất trở thành dòng suối pháp lực chảy cuồn cuộn, nhấn chìm Thạch Hạo.

Đinh tai nhức óc, tiếng nổ vang rền, tòa đồng điện trên đỉnh đầu truyền nhân Tiên điện kia phóng to, đại kích trước người phát sáng, đồng loạt hướng về phía trước tiêu diệt.

Chính là bởi vì những áp lực này đè nén khiến pháp y rách nát kia thức tỉnh, hoàn toàn khác trước.

Vốn là Thạch Hạo còn muốn vận dụng lò luyện đan, bởi vì bảo cụ của đối phương quá mạnh mẽ, hiện tại có loại chuyển biến này, hắn cũng không phóng thích Thiên hà.

"Nạp mạng đi thôi!" Cảm giác của Thạch Hạo tương đối tốt, bởi vì giáp trụ rách nát dâng lên ráng lành, đi vào trong cơ thể hắn, để cho pháp lực của hắn tăng vọt, trong nháy mắt đạt đến trạng thái cao nhất.

Chiến y thần bí này rất kỳ lạ, khí lành mà nó phun trào quá mức kinh người, lại ẩn chứa bí mật bực này, rót pháp lực thần thánh vào trong cơ thể hắn.

Nếu không phải hắn còn ở Tôn giả cảnh, chưa từng đột phá, có bình phong cản trở, hắn rất hoài ngh, pháp lực sẽ còn tiếp tục truyền vào!

Hiện tại, cơ thể hắn óng ánh trong suốt, pháp lực ẩn chứa so với những người đạt tới Tôn giả cảnh đại viên mãn không yếu hơn một chút nào, tất cả đều nhờ vào chiến y này ban tặng.

Đây tuyệt đối là một báu vật hi thế!

Ầm!

Lò luyện đan phát sáng, nắp lò rời khỏi thân, Thạch Hạo dùng thần niệm khống chế, thân lò va về phía đồng điện của đối phương còn nắp lò đón đánh chiến kích hư không.

Về phần bản thân hắn thì lại khoác pháp y rách nát, rớt xuống một ít rỉ sắt, vồ giết về phía truyền nhân Tiên điện.

"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi vẫn phải chết!" Truyền nhân Tiên điện nói, pháp ấn đã kết thành trong tay càng óng ánh, Nhân Tiên ấn hiển uy!

Lúc này, vị Nhân tiên này bắt đầu cùng bàn tay bằng thịt của hắn dung hợp, ngưng kết thành một thể, theo cái đập tới của hắn, trời đất quay cuồng, tựa như muốn tan vỡ.

Muốn tu Nhân Tiên ấn, đầu tiên là tụng kinh, tạo thành vị Nhân tiên này, sau đó mới dung hợp, hóa nhập vào bên trong pháp ấn.

Hắn đã làm đến một bước này, hiện nay dung hợp, uy lực của pháp ấn tăng lên một khoảng lớn.

Nhưng mà, hiện tại pháp lực của Thạch Hạo dạt dào hoàn toàn khác trước, hắn tự tin không cần vận dụng lò luyện đan cũng có thể ngạo thị trên đạo đài, đây là tâm chí vô địch của hắn!

Ầm!

Áo nghĩa Luân Hồi ẩn vào bên trong tay phải hắn, có thể tăng lên Luân Hồi quyền, bởi vì quyền thế này là cô đọng từ bảo thuật thiên phú của bản thân!

Không có phù văn bắn ra, cũng không có thần quang xuất hiện, chỉ có một khí thế đáng sợ tràn ngập làm người run rẩy.

Đồng thời trên tay trái của hắn bắn ra màu đen cùng màu vàng, loé lên rồi biến mất rất nhanh lại trở nên bình thường, áo nghĩa Côn Bằng đồng dạng cô đọng, ẩn vào trong tay trái, tích trữ thần uy!

Đây lại là một lần va chạm mạnh kinh thiên, giữa hai người thần uy bùng phát!

Truyền nhân Tiên điện khiếp sợ, cái pháp y rách nát này quả nhiên ghê gớm, thúc đẩy pháp lực của Thạch Hạo đến Tôn giả đỉnh phong, đã có thể cùng hắn sánh vai.

Điều này rất không ổn!

Quả nhiên, Nhân Tiên ấn của hắn bị ngăn cản.

Hai nắm đấm kia thật đáng sợ, không có bắn ra phù văn, lờ mờ tối tăm, ngay lập tức tấn công tới, xuyên thủng các loại phù văn của hắn nhanh chóng đến gần.

Hắn biết, đối phương vẫn như cũ đang cười nhạo hắn.

Đến giờ phút này, đối phương vẫn cố ý không lộ bảo thuật chân chính, mà dạng công kích như vậy, biểu lộ ra thô bạo cùng tự phụ.

Tất cả các bộ vị trên thân thể của truyền nhân Tiên điện đều phát sáng, Bạch Hổ tí, Kỳ Lân túc hiển hiện, ngoài ra còn có một đôi cánh màu vàng, hiện lên sau lưng, những "Tán thủ" này trải qua chiến y Tiên Vũ gia trì, uy lực mênh mông, làm cho thân thể của hắn bùng phát ra vô số phù văn.

Nhưng mà mặc ngươi muôn vạn thần thông, vạn loại pháp tắc, Thạch Hạo chỉ lấy một đôi nắm đấm hóa giải!

Đây là lần thứ nhất hắn đồng thời diễn biến hai loại pháp môn cao nhất, song quyền vung lên, đánh tan bầu trời, một tay Luân Hồi quyền, một tay Côn Bằng quyền, không gì có thể kháng cự.

"Phá!"

Quả nhiên, hai loại thần thông này vừa ra, hợp lại triển khai cùng nhau miễn cưỡng xuyên thủng Nhân Tiên ấn, khiến phù văn không ngừng bị tiêu diệt.

"Diệt cho ta!" Truyền nhân Tiên điện hét lớn, hắn chấn động bảo y thiêu đốt pháp lực, khống chế một thân tinh khí thần.

Một tiếng vang ầm ầm, Nhân Tiên ấn lần nữa phát sáng, hơn nữa lần dung hợp này Tiên Nhân kia lại từ bên trong bàn tay hắn bay ra, hóa thành bóng mờ cao bằng người bình thường, xông giết về phía Thạch Hạo.

Đây là giai đoạn thứ ba trong ba cấp độ Hiện ra, Dung hợp, Siêu thoát, hắn tu hành đến một bước này, xác thực có thể xưng tụng là kỳ tài xưa nay hiếm có.

"Ầm!"

Thạch Hạo dùng hữu quyền ứng chiến, quyền này đại biểu Luân Hồi, cùng bóng người này đụng vào nhau, một tiếng vù vang lên, áo nghĩa bảo thuật hiển lộ hết, đánh vào cơ thể "Nhân tiên".

Quả đấm của hắn đổ máu, tựa như là muốn vỡ nát.

Thế nhưng, vị Nhân tiên này cũng chia năm xẻ bảy, từ từ mơ hồ cho đến biến mất.

Mọi người cho rằng “Nhân tiên” là bị quyền này đánh tan, chỉ có truyền nhân Tiên điện biết rõ, phảng phất có một luồng sức mạnh nào đó nuốt chửng, cướp đoạt tinh khí thần của "Nhân tiên"!

Trên thực tế, Thạch Hạo triển khai Luân Hồi, khiến "Nhân tiên" bị lão hóa, mơ hồ suy yếu và kết thúc.

Bất quá, áo nghĩa Luân Hồi cũng bị tiêu hao hết, nắm đấm của Thạch Hạo đầm đìa máu tươi, có thể thấy được Nhân Tiên ấn khủng bố như thế nào!

Bất quá, Côn Bằng quyền của hắn vẫn còn đang vung về phía trước, tránh qua pháp ấn kia, chấn lên phù văn hộ thể của đối phương, một tiếng vang ầm ầm, sức mạnh Thái Âm và Thái Dương cùng bùng phát.

"Phốc!"

Truyền nhân Tiên điện phun máu, lần này bị thiệt thòi lớn, lảo đảo rút lui.

"Ngươi dám khinh thường ta?!" Truyền nhân Tiên điện lần đầu tiên nổi giận, đối phương lại không có bạo lộ ra loại bảo thuật nào, phù văn như trước nội liễm bên trong quyền, không xuất hiện dị tượng.

Hắn biết, đó là một loại âm dương giao hòa, bảo thuật nắm giữ uy thế có một không hai.

Người khác nhau tu hành bảo thuật Côn Bằng thì thành tựu cũng sẽ khác nhau, Thạch Hạo sau khi luyện thành, hiểu thấu Thái Âm cùng Thái Dương, cũng không có nghĩa là người khác cũng như vậy.

Cho tới thần thông Luân hồi của Thạch Hạo, vừa nãy chỉ là lập tức giết chết vị "Nhân tiên" này, vẫn chưa va chạm cùng thân thể của truyền nhân Tiên điện, càng không thể phán đoán là bảo thuật gì.

Đấu đến một bước này rồi, truyền nhân Tiên điện cũng không biết đối phương đến tột cùng là dùng loại thần thông nào, vì vậy mới tức giận, đối phương là đang cố ý xem thường cùng nhục nhã hắn sao?

"Tiên vương Cửu phong!" Hắn hét lớn, khống chế một loại bảo thuật chí cường khác.

Sau đó, con ngươi của hắn phát sáng, phù hiệu màu bạc đan xen, hóa thành hai dây thừng màu bạc, đây là xích thần trật tự, lại từ trong mắt một người bay ra.

Phốc!

Thạch Hạo sơ ý, gò má chảy máu, suýt chút nữa bị xuyên thủng.

"Giết!"

Đại chiến kịch liệt nhất lại bùng phát, hai người lưu lại chuỗi tàn ảnh, tựa như tia chớp đan xen, quấn chặt lấy nhau.

Không ai từng nghĩ tới, trận chiến này lại gian nan như vậy, hai người đã ác chiến hơn một nghìn chiêu, vẫn chưa phân ra thắng bại.

Chủ yếu là truyền nhân Tiên điện thật quá đáng sợ, thủ đoạn vô tận, áo nghĩa kinh thế, còn có một hai loại thần thông cái thế không kém Nhân Tiên ấn!

Từ đầu đến cuối, Thạch Hạo đều là dùng nắm đấm đối địch, phá diệt vạn pháp, xuyên thủng tất cả ngăn cản.

Chỉ là, thần thông Luân Hồi còn chưa đạt tới đỉnh phong, tuy rằng so với trước kia mạnh hơn không ít nhưng là không thể lúc nào cũng triển khai, dùng qua một hai lần liền cần một quãng thời gian khôi phục.

Trong quá trình này, cách đó không xa những người khác cũng đang hỗn chiến, nhưng bất kỳ ai cũng đều không thể đến gần bồ đoàn, nếu không sẽ bị vây công. Đồng thời, mọi người cũng đang chăm chú theo dõi đại chiến giữa Thạch Hạo và truyền nhân Tiên điện.

"Ầm!"

Đại chiến đến ba ngàn hiệp thì truyền nhân Tiên điện há mồm thở dốc, hắn rất khó tưởng tượng ra chính mình sẽ trải qua khổ chiến như vậy.

Hắn cảm thấy không ổn, đã bị trọng thương.

Khóe miệng của Thạch Hạo cũng đang chảy máu, không có khống chế Thiên Hà trong lò luyện đan, đại chiến đến bây giờ hắn cũng đã bị thương, tình huống thân thể hơi bất ổn.

Tuy vậy, hắn càng ngày càng bình tĩnh, bởi vì trải qua một hồi đại chiến gian khổ nhất như thế, cùng Nguyên Thủy Chân Giải kiểm chứng, cùng pháp và đạo của bản thân so sánh, hắn càng thêm rõ ràng con đường của chính mình.

Dần dần, lúc Thạch Hạo vung quyền, sức mạnh của trời đất cũng bị kéo theo, rất nhanh hình thành một đại dương bao phủ toàn bộ đạo đài.

"Phốc!"

Vị truyền nhân của Tiên điện phun máu nhưng ánh mắt càng mãnh liệt, cắn răng một cái, quyết định tiến hành trận chiến cuối cùng.

Hắn lần lượt triển khai Nhân Tiên ấn cùng vài loại bảo thuật trấn giáo, cuối cùng tiến hành chồng chất, muốn một lần đánh giết Thạch Hạo.

Nhưng mà lúc này, Thạch Hạo cực kỳ không linh, không ngừng nhìn ra sơ hở, dồn ép về phía trước.

Truyền nhân của Tiên điện bỗng nhiên biến sắc, cảm giác chuyện lớn không ổn, hắn vận dụng sức mạnh đã vượt quá cực hạn bản thân, vài loại bảo thuật trấn giáo quá mức đáng sợ, hắn đã chịu không nổi.

"Phốc!"

Mặt hắn như tờ giấy vàng, phun ra một ngụm tâm huyết, tổn thương nguyên khí.

Ầm!

Cảm giác của Thạch Hạo lại rất thông thuận, duỗi người ra, quyền lực cái thế, đúng vào lúc này -- xuất kích!

Một tiếng phịch nặng nề vang lên, truyền nhân của Tiên điện bị một quyền đập cho bay lên, trong miệng phun ra một chuỗi hoa máu đỏ tươi.

Tiếp đó Thạch Hạo lao theo, một cước lăng không đá hắn lên, sau đó vồ giết, một quyền đánh xuống, xuyên qua, tiến vào trong mi tâm của hắn, máu tươi thê lương lạnh lẽo!