Thế Giới Là Lời Nói Dối Của Người

Chương 3: Lời nói dối thứ ba




Editor: Phương Vũ LustLeviathan

Trong phòng tra khảo có một cái bàn, hai chiếc ghế dựa, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngồi trên một chiếc ghế, trước mặt ông ta có một cốc cà phê, đang lật xem tập giấy tờ trong tay. Một người đàn ông khác thoạt nhìn trẻ hơn một chút – tầm ba mươi tuổi – đang không ngừng đi đi lại lại.

Triệu Duyệt ngồi trên chiếc ghế còn lại, cô hơi kích động, liên tục lôi kéo chiếc còng đang khóa chặt tay mình, cùng lúc ấy, cô vừa phẫn nộ vừa chẳng biết phải làm thế nào. Cô rất thông minh, so với người yêu Diệp Huy mềm lòng lương thiện của mình, Triệu Duyệt biết khá nhiều thông tin, cho nên đây là nguyên nhân lớn nhất khiến cô sợ hãi tới mức này, cô đã chạm vào điểm mấu chốt của thành Phỉ Thúy, nếu còn tiếp tục thì chỉ có con đường chết đang chờ đợi Triệu Duyệt mà thôi.

Trầm Kha vừa bước vào phòng đưa mắt nhìn dáng vẻ co rúm bất an của Triệu Duyệt trên màn hình.

“Tiến hành thẩm vấn đến đâu rồi?”

Trần Hoa đang đứng đằng sau vội vàng báo cáo lại tình hình, “Một loạt chứng cứ cho thấy quan hệ giữa Triệu Duyệt và Diệp Huy cực kỳ tốt, nhưng Triệu Duyệt không thừa nhận mình cấu kết bán tin tình báo cho quân phản loạn.”

“Không thừa nhận là bởi vì nhữmg lời cô ta nói chính là sự thật.” Trầm Kha cười lạnh, anh quay đầu, gương mặt đáng sợ trông càng u ám tàn nhẫn, “Gã Diệp Huy này giết chết gã thì hời cho gã quá, tiến sĩ Vương có nói gì không?”

“Tiến sĩ Vương đã xóa bỏ kí ức nhốt gã vào trong mê cung rồi, suy cho cùng thì mỗi thanh niên trẻ tuổi đều là tài nguyên cần phải trân trọng, phải lợi dụng cho đủ.” Trần Hoa cúi đầu nói, “Tiến sĩ còn bảo rằng nếu được thì cũng nhét Triệu Duyệt vào mê cung luôn đi, khi cần thiết thì điều khiển cô ta, chấm dứt mối họa Diệp Huy này.”

“Thế à? Ý kiến này không tệ, tôi thích nó.” Trầm Kha không nhìn màn hình nữa, anh quay lưng, khóe miệng nhếch lên, vui vẻ nói, “Đưa Triệu Duyệt qua đó luôn đi.”

○●○●○●

Đoàn người trên đường đông hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, vết thương sau chiến tranh đã dần khỏi hẳn dưới sự gột rửa của thời gian, tôi thích cảm giác nhàn nhã như thế này.

Nhưng rõ ràng rằng Elena đang sốt sắng quá mức, cô bé kéo góc áo tôi, lại nhỏ giọng nhắc nhở, “Thiếu gia! Nếu không về ngay, ngài Trầm sẽ... ”

“Sẽ lo lắng, sẽ tức giận... Anh biết rồi.” Tôi tràn đầy hứng thú thuận miệng nói tiếp, “Nhưng nếu cứ ru rú trong nhà, anh sẽ phát điên mất thôi.”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng gì cả.” Tôi hơi mất kiên nhẫn nhướng mày liếc Elena một cái, “Em là thiếu gia hay anh là thiếu gia! Trầm Kha có ý kiến gì thì cứ để anh nói chuyện với anh ấy.”

Cái này đúng thật là giận chó đánh mèo, mặc dù tôi biết mình không đúng, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới việc cúi đầu xin lỗi. Bầu không khí giằng co xảy ra trong chớp mắt. Tôi mím môi, xoay lưng bỏ đi, Elena thở dài rồi cũng vội vàng đuổi theo.

Trước khi xảy ra chiến tranh, mối quan hệ giữa Trầm Kha và tôi chỉ là bạn bè bình thường kiêm anh em kết nghĩa, sở dĩ tôi nói như vậy là bởi vì Trầm Kha rất săn sóc tôi, nhưng cũng chỉ có giới hạn mà thôi, so với nói là tình cảm yêu đương, chi bằng nói rằng đó là nghĩa vụ đã quá quen thuộc thì chính xác hơn.

Nhà họ Trầm ở đối diện nhà tôi, cha mẹ Trầm Kha đều là quân nhân, còn cha mẹ tôi là nhân viên nghiên cứu khoa học, tuy rằng nghề nghiệp khác nhau, nhưng đều phục vụ cho tổ quốc... Vậy nên Trầm Kha lớn hơn tôi bảy, tám tuổi phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc tôi. Đôi lúc tôi nghĩ, nếu chiến tranh thế giới lần thứ ba không nổ ra, có khả năng tôi sẽ thừa kế sự nghiệp của cha trở thành một nhân viên nghiên cứu, còn Trầm Kha sẽ là một quân nhân ưu tú, nói không chừng còn có thể liên tục nhận được những huân chương danh giá.

“Thiếu gia, đi tiếp sẽ ra khỏi thành... ”

Elena kéo áo tôi, đột nhiên thấp giọng nhắc nhở.

Tôi bừng tỉnh, phát hiện không biết từ khi nào mình đã chạy ra khỏi phạm vi khu dân cư nghèo khổ ở ngoài tường vây của thành Phỉ Thúy. Tôi vội giả vờ ho khan vài tiếng, dùng giọng điệu chính đáng để nói với Elena rằng tôi chỉ đơn giản là muốn đi tham quan xem xét cuộc sống của người dân mà thôi.

Elena ngơ ngác gật đầu.

Tôi vẫn còn xấu hổ, bỗng nghe thấy tiếng chửi rủa của trẻ con.

“Mày là đồ... Quái vật!”

“Đều tại mày nên bọn tao mới không có nhà!”

“Quái vật... ”

“Mẹ bảo, người nhà Văn Nhân đều chẳng có ai tốt đẹp cả.”

“Không phải mà——”

Đại khái ở đằng trước không xa lắm có đám trẻ con tầm bảy, tám tuổi hoặc có lẽ là nhỏ hơn nữa đang vây quanh một cái gì đó, những người lớn đi trên đường đều vờ như không trông thấy đám trẻ. Tôi rảo bước lại gần, phát hiện bọn chúng đang xúm vào đánh một cậu nhóc khoảng trên dưới bảy tuổi, tôi vươn tóm lấy đứa trẻ đánh hăng nhất.

“Đừng đánh nữa.”

“Ai đấy! Ông chú, đừng xen vào việc của người khác.”

Đứa trẻ chửi bới, hất tay tôi ra.

Tôi không phản ứng kịp, mình bị mắng sao? Tôi sờ sờ mặt mình, ông chú? Tôi nhớ lúc rời giường soi gương vẫn đẹp trai trước sau như một mà nhỉ... Thằng nhóc này đúng là thèm đòn. Tôi siết chặt nắm tay, “Nhóc con, không muốn dừng tay chứ gì?”

Elena cũng phối hợp rút súng ra, đứa trẻ hoảng sợ, sắc mặt tái xanh lầm bầm, “Lần này tạm tha, nếu còn có lần sau... ”

“Hửm?”

Tôi nhẹ nhàng nhướng mày, đứa trẻ sợ tới mức im bặt, vội vàng dẫn theo đám bạn chạy mất.

Tôi nâng cậu nhóc vẫn đang cuộn tròn thành một đống dậy, cậu bé mặc chiếc áo sơ mi đã không nhìn ra hình thù gì nữa, vết thương xanh tím phủ kín cơ thể mệt mỏi, đôi mắt đen láy lóe lên tia hoang dã, như một con báo nhỏ.

“Không sao chứ?”

Cậu nhóc mím môi, lắc đầu.

“Em tên gì?”

Giây phút ấy trong đôi mắt cậu nhóc hiện lên nét hoảng loạn, nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, cậu bé không nhìn tôi, cũng không nói tiếng nào. Gương mặt hơi ửng hồng, thoạt nhìn rất giống như ai kia.

“Tên anh là Tu.” Tôi nhếch khóe miệng, chỉ vào Elena đứng bên cạnh vừa mới cất súng đi, đang mỉm cười, “Đây là Elena, còn em?”

“... Tên em là Sâm... ”

Cậu nhóc không vui nhỏ giọng đáp, tựa như cảm thấy tên của mình là một loại sỉ nhục, là gông xiềng khó lòng miêu tả, “Văn Nhân Sâm... ”

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của tôi, cậu nhóc cắn chặt môi, dường như đang kìm nén cảm xúc của mình. Cậu nhóc không biết tôi đang nghĩ gì, tôi thì biết tôi đang thấy gì từ cậu bé ấy, là họ Văn Nhân.

“Em phải về nhà.”

Cậu nhóc tên Văn Nhân Sâm cúi đầu nhỏ giọng thốt ra vài từ, không đợi tôi trả lời đã nhặt chiếc thùng sắt dưới đất lên, nhanh chóng chạy vụt đi, tôi đang định ngăn cản thì cậu nhóc đã xoay gót biến mất ở ngã rẽ của con ngõ nhỏ. Tôi sải bước đuổi theo, nhưng chỉ nhìn thấy con ngõ tối tăm, ngõ nhỏ này rất giống tâm trạng tôi hiện giờ, u ám, chẳng thấy rõ thứ gì.

Văn Nhân – đây đã từng là dòng họ huy hoàng biết bao.

Tôi nhớ tới cha tôi – Văn Nhân Diệu Quốc, người đàn ông ấy có được sự dịu dàng sâu sắc nhất thế giới này, ông ấy sẽ đưa tôi đi chiêm ngưỡng sức lôi cuốn của khoa học, tốn thời gian cả buổi chiều để giải thích tường tận cho tôi về một sinh vật... Tôi rất khó để liên hệ con người dịu dàng ấy với một tên đao phủ cố chấp dẫn dắt khiến bức xạ hạt nhân đột biến gây ra cái chết của hàng trăm triệu người trên toàn cầu.

Đây là... sự thật, sự thật do tôi chứng kiến tận mắt.

Khó trách dòng họ Văn Nhân trở thành đối tượng cho người đời thóa mạ, tôi không cảm thấy khó hiểu chút nào, Elena kéo ống tay áo của tôi, “Thiếu gia?”

Tôi nhếch khóe miệng lên cao, “Về thôi.”

Về chưa bao lâu, Trầm Kha đã trở lại.

Tên Trầm Kha này vẫn y như cũ, vừa nhìn thấy là ngay lập tức bám dính lấy tôi. Tôi nhéo nhéo mặt anh ấy, chọc chọc lỗ tai anh ấy, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, “Sao thế?”

“Tiểu Tu.”

Giọng anh ấy trầm thấp, khi gọi tên tôi còn cố tình hạ thấp hơn nữa, đôi mắt đen dịu dàng nhìn tôi chăm chú, tôi nhướng mày, chọc chọc vào mặt anh ấy, Trầm Kha không hề giận, để yên cho tôi chọc. Nhưng khi tôi chọc vào bên má trái, rốt cuộc Trầm Kha không nhịn được nữa, anh ấy túm lấy tay tôi, tỏ ra bất an cọ cọ mặt mình vào lòng bàn tay tôi.

“Tiểu Tu?”

“Anh cứ nói đi, để em chơi.”

“Ừ, anh biết em không thích ở trong nhà, hai ngày nay cơ thể em đã tốt hơn rồi, hay là... chúng ta ra ngoài đi dạo một lát?” Trầm Kha dựa vào vai tôi, làn da thô ráp cọ xát vào mặt tôi, tôi bị anh ấy cọ đến ngứa ngáy, nhịn không được nở nụ cười.

Tôi ngây ra, từ khi tôi bị bệnh, gần như là Trầm Kha không cho phép tôi đi ra ngoài nữa, mỗi lần tôi đi Trầm Kha đều cực kỳ lo lắng, thậm chí là sợ hãi. Tôi biết Trầm Kha muốn tốt cho tôi, cho nên không hề chống đối.

“Được thôi.”

Tôi không kiềm chế được mỉm cười, ôm lấy mặt Trầm Kha, mạnh mẽ hôn chụt lên môi anh ấy.

Trầm Kha dịu dàng hôn đáp lại tôi, hai tròng mắt sâu thăm thẳm, tôi mình thấy bóng dáng mình từ trong đôi mắt anh ấy, đột nhiên tôi nhớ lại ngày chiến tranh thế giới bùng nổ. Tôi luống cuống tay chân đứng giữa những bức tường hoang tàn đổ nát, bầu trời bị ánh lửa che kín, tiếng khóc than liên tục vang lên bên tai, tôi mờ mịt nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không biết phải làm sao bây giờ.

“Đi mau! Tu!”

Một bàn tay giật mạnh cổ tay tôi, sau đó dùng sức lôi tôi về phía trước.

Tôi ngẩng đầu.

Trầm Kha giữ chặt tay tôi, đôi mắt tôi phản chiếu ảnh ngược của con ngươi đen nhánh ấy, cũng giống hệt như hiện tại, sâu thẳm và êm dịu, dường như mọi sợ hãi mông lung của tôi đều tan thành mây khói dưới ánh nhìn chăm chú của anh ấy.