Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 52: Cuộc sống




Dịch Hàng trợn to mắt, vẻ mặt khiếp sợ, dại ra mấy giây xong mới hoàn hồn, vạn phần hối hận vì làm chuyện này sao không suy tính đến yếu tố “Sóng não người này không bình thường”, hắn run rẩy lẩy bẩy khuyên:

– Đại ca, anh phải tỉnh táo, tôi sai rồi, tôi không nên ngây thơ cho rằng chỉ như vậy đã có thể ngăn cản thú – dục của anh, tôi tôi tôi đây sẽ tự lột xuống, lập tức lột, kỳ thực tôi chỉ đùa với anh. . .

Lục Viêm Bân mắt điếc tai ngơ, tiếp tục trầm mặc cởi quần áo, lúc này đã cởi được phân nửa, lộ ra vòm ngực hơi gầy, lại dị thường rắn chắc gợi cảm, vừa nhìn đã lộ ra một luồng sức mạnh, mắt mắt y thâm thúy, chớp cũng không chớp nhìn cậu, yên lặng mà nguy hiểm.

Dịch Hàng yếu ớt vươn móng vuốt:

– Đại ca, anh có nghe thấy em nói không? – Người trước mắt đứng ngay phía trước ghế dựa, hắn liền chậm chạp cọ cọ sang bên cạnh, nỗ lực tìm một khe hở chạy trốn.

Lục Viêm Bân nhàn nhạt ừ một tiếng, triệt để đem áo trong cởi ra, tiện tay vứt luôn lên thảm lông dê bên cạnh, bắt đầu cởi dây lưng, cơ bụng rắn chắc nội liễm, còn có thể thấy mấy khối cơ bụng.

Dịch Hàng:

– = 口 =

Dịch Hàng vội vàng thối lui, xoay người chuẩn bị chạy trốn, Lục Viêm Bân dễ dàng tóm lấy gáy hắn, dùng sức một cái, một lần nữa đặt hắn nằm lên ghế, tiếp đến dùng thân thể chặn lại đường trốn của hắn, thuận tiện xoa xoa đầu hắn. Dây lưng bị cởi ra, khóa quần cũng kéo xuống, lộ ra phân nửa quần lót, chỉ thấy cái bên trong đã hoàn toàn cương cứng, đường nét hết sức rõ ràng.

Dịch Hàng:

– = 口 =! ! !

Dịch Hàng chỉ cảm thấy ngũ lôi oah đỉnh, ba hồn bảy vía trong nháy mắt bị dọa đã bay đi phân nửa, chỉ vào y:

– Anh anh anh . . .

Lục Viêm Bân nắm cằm hắn lên hôn một hơi lên mặt nắn, muốn cởi quần ra, nhưng nghĩ lại thấy cần phải có tay chặn bên cạnh, liền tạm thời thôi, bắt đầu cởi quần áo vợ, người này thuộc thể loại trạch, ở trong nhà chỉ mặc độc cái áo ngủ, đem dây lưng cở ra, đã dễ dàng lột sạch.

Dịch Hàng tựa như mèo bị giẫm phải đuôi “NGOÉO” một tiếng xù lên, ra sức giãy dụa, giãy dụa, giãy giụa nữa, rốt cục thành công giãy ra khỏi người nào đó, vùng lên bỏ chạy. Lục Viêm Bân đứng cách cửa gần hơn, liền lui về sau ngăn trwor lối đi. Dịch Hàng mặc quần chíp nho nhỏ run run rẩy rẩy cách xa y, không có mạnh mẽ đột phá, mà là chuẩn bị chờ hắn có thêm cơ hội liền chạy ra ngoài.

Lục Viêm Bân cũng không đuổi theo hắn, cúi đầu tạm thời cài cúc quần lại, sau đó xoay người rời đi, còn không quên mang theo áo ngủ của vợ, đỡ cho tí nữa quay về lại phải cởi thêm lần nữa.

Dịch Hàng bị bỏ lại trong thư phòng, yên lặng phản ứng một giây, chớp cái sáng mắt, thầm nghĩ đây là cơ hội a, hắn vội vàng chạy ra ngoài, chồm tới muốn mở cửa rời đi, nhưng vặn vặn, lại vặn lặn, sững sờ nhìn cánh cửa không mở, hắn nhất thời phẫn hận muốn cào cửa:

– Tôi sặc, anh quá vạn ác a a a, ta tôi ra a a a! Đại ca, em thực sự sai rồi a a a ~~~!

Hắn ở trong phòng lòng vòng lòng vòng, sau đó bước chân ngừng lại một chút, cái hộp gửi tới hãy còn ở trên bàn, liền đi qua lấy dung dịch tẩy, thức thời đem gì đó trên mặt kéo xuống, như vậy người nào đó sẽ bỏ qua cho hắn, hắn mới nghĩ như vậy, đã nghe cửa phòng lạch cạch mở ra, ngẩng đầu nhìn lên, cái vị khốn nạn kia đã quay về, đồng thời một tay cầm gel trơn, tay kia mang theo một túi mặt cười.

Dịch Hàng:

– . . .

Dịch Hàng còn đang lột nốt ruồi ở cằm, lúc này tay run một cái, lọ dung dịch rớt, hắn vội vàng đỡ lại, tránh cho bàn phím bị đổ ướt, ngẩng đầu căng thẳng nhìn người nào đó. Lục Viêm Bân cài cửa kĩ càng, chậm rãi đi qua. Dịch Hàng đứng ở sau bàn, nhìn hai bên một chút, phái hiện căn bản không có chỗ nào mà chạy, không khỏi bạo:

– Anh nói sẽ không ép tôi, muốn theo đuổi tôi tới tay, mẹ nó anh nó không giữ lời!

Lục Viêm Bân đem đồ đạc đặ lên bàn, bình tĩnh nhắc nhở:

– Tôi nói là theo đuổi em tới tay hoặc là chờ em đồng ý tôi liền thường.

Dịch Hàng:

– . . .

– Vừa rồi chính em nói, tôi có bản lĩnh liền thượng.

– . . . – Dịch Hàng khóc – Đại ca, em đùa anh thôi!

– Em thấy tôi tin sao?

– . . . Nếu như tôi nói tin thì sao?

– Tôi không tin là được.

– . . . – Dịch Hàng lệ rơi đầy mặt, nghĩ lần này chết chắc rồi, móa nó còn là tự đào hố hại mình, hắn thậm chí so với bác sĩ còn thảm hơn, người ta tốt xấu gì cũng là hiến thân vì lý tưởng, hắn đây thuần túy là muốn chết! Hắt sụt sịt mũi:

– Anh zai, chúng ta nói chuyện được không?

Lục Viêm Bân nhanh chóng cởi quần ra, đặt hắn lên trên ghế:

– Lát nữa nói.

Dịch Hàng cảm nhận được nhiệt độ hơi thở của y đã vượt qua mức bình thường, vội vàng rụt về phía sau:

– Anh zai, bây giờ nói luôn đi, tôi . . . Ô ừm. . . .

Lục Viêm Bân không đợi hắn nói xong, nhấc cằm hắn lên hôn tới, nụ hôn này không còn ôn nhu như trước, mà mang theo ý đồ xâm chiếm rõ ràng, đặc biệt nguy hiểm. Dịch Hàng giãy dụa hai cái, hoàn toàn giãy không ra, sau đó nhah chóng phát hiện tay y bắt đầu trượu, ở trên người xoa bóp, rồi đến khu vực yếu ớt nhất, chậm rãi vỗ về xoa lên, hắn tức khắc thở hổn hển một tiếng, cực lực né tránh môi y:

– Chờ một chút.

Lục Viêm Bân dừng lại, thanh âm khàn khàn:

– Sao?

Dịch Hàng không ôm hy vọng hỏi:

– Đại ca, tôi giống mấy hôm trước dùng ta giúp anh được không?

Lục Viêm Bân suy nghĩ một chút, chăm chú nhìn hắn:

– Không được, thật vất vả em mới chính miệng đồng ý một lần, cơ hội không thể bỏ lỡ, tôi nghĩ đợi tới lần tiếp theo có thể làm, chính là sau khi theo đuổi em tới tay.

Một câu này đúng là sự thực. . . Dịch Hàng trầm mặc chớp mắt một cái, chỉ vào mặt mình:

– Đại ca, tôi đã như vậy, anh còn có thể hăng hái thượng a?! Anh cũng quá biến thái đi?!

– Không phải em đã hỏi A Uyên sao, hiện tại anh thích em, không còn giới hạn ở gương mặt này nữa. – Lục Viêm Bân nói xong kéo quần lót xuống, cái thứ thật lớn thật dữ tợn nhất thời lộ ra toàn bộ.

Dịch Hàng: . . .

– Ông đây mặc kệ! – Dịch Hàng lập tức giãy dụa, nốt ruồi trên mặt hắn vừa bị dính dung dịch rửa qua, lúc này khẽ động, rốt cục thành công lột ra, hắn ngẩn ngơ, phấn khởi:

– Rơi rồi! Bộ dáng tôi đã thay đổi, anh mau dừng tay lại!

Lục Viêm Bân nhặt cái viên gì đó đen thùi lùi kia lên, bình tĩnh dán lên mặt hắn:

– Được rồi.

Dịch Hàng:

– = 口 =

Lục Viêm Bân ôm hông hắn hướng về phái mình, một bên hôn hắn, một bên nhanh chóng kéo quần lót hắn xuống, sau đó tiện tay lấy gel trơn trên bàn, đỏ ra một chút, kiên nhẫn khuếch trương. Dịch Hàng nhất thời rên rỉ, muốn cựa ra, nhưng tay người nào đó đang đặt trên chính dục vọng của hắn mà xoa nắn, một luồng khoái cảm xộc thẳng lên não, hô hấp hắn nhanh chóng rối loại, bất quá những chuyện sắp xảy ra lại tùy thời nhắc nhở hắn về tồn tại nguy hiểm, vì vậy liền tiếp tục giãy dụa, nhưng còn chưa đợi hắn thoát thân thành công, đã cảm thấy một luồn nhiệt đột nhiên nảy lên trong thân thể, càng cháy càng vượng, hắn hừ một tiếng:

– Anh bỏ thuốc. . .

– A Kiêt bảo, nghe nói hiệu quả rất tốt, tránh cho em khó chịu.

Dịch Hàng:

– . . .

Toàn thân Dịch Hàng nhanh chóng đỏ ửng, hô hấp loạn không ra hình dáng. Lục Viêm Bân đem chân hắn khoát lên trên tay vịn hai bên, cúi đầu hôn lên mặt hắn:

– Muốn không?

Dịch Hàng:

– . . .

Lục Viêm Bân một chút cũng không gấp, hai tay ở trên người hắn chậm rãi xoa, không ngừng chọc ghẹo hắn. Dịch Hàng nhịn một hồi, rốt cục nhịn không nổi, sụp đổ mở miệng:

– Đã được chưa, cmn anh nhanh lên một chút. . .

Hô hấp Lục Viêm Bân căng thẳng, điều chỉnh tư thế, nắm trụ hông hắn đẩy dục vọng của mình từng chút đi vào, cảm giác tiêu hồn khiến y không khỏi ngưng thở một hơi, quả thực muốn phái cuồng. Dịch Hàng rên – rỉ một tiếng thật dài, vô thức ngửa cổ lên, lộ ra cần cổ mảnh mai trắng nón. Lục Viêm Bân cúi đầu hôn lên, bên hông dùng sức, chậm rãi di động.

Thanh âm Dịch Hàng nhanh chóng vụn vỡ ám ách, lắc đầu lung tung, nốt ruồi trên cằm rớt xuống, chẳng biết lăn ở chỗ nào. Lục Viêm Bân đang hì hụi liếc mắt nhìn thấy, trên gương mặt kia chỉ còn một cái thẹo, khiến cho vợ yêu ngây ngô manh manh thoạt nhìn lại tăng vài phần bưu hãn, có một phen phong tình khác hẳn, y thở hắt ra, sau đó càng thêm trầm luân.

Cái chuyện tình – sự này càng làm càng triền miên, đến cuối cùng Dịch Hàng ngay cả mình đã nói cái gì, có hùa theo y hay không, làm bao nhiêu lần cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy loại khoái cảm mãnh liệt đó không ngừng kích thích thần kinh, khiến cho căn bản không có cách nào cự tuyệt, chờ hắn hoàn hồn xong đã bị người nào đó lôi vào phòng tắm.

Lục Viêm Bân kiên nhẫn tắm rửa cho hắn, ôm hắn đặt lên giường lớn, thỏa mãn sờ sờ đầu hắn:

– Nằm ở đây, anh đi lấy đồ ăn, muốn ăn gì?

Dịch Hàng rầm rì một tiếng, chụp bay tay y:

– Tùy.

Lục Viêm Bân liền mặc quần áo tử tế, xoay người rời đi. Dịch Hàng đáng thương nằm ẹp trên giường, vẻ mặt bi thúc, lần này chỉ có thể oán bản thân xui xẻo, bất qua loại chuyện này có lần thứ nhất rồi tuyệt đối có lần thứ hai, cho dù tên hỗn đản nào đó giữ lời hứa theo đuổi hắn tới tay, nhưng trải qua lần này xong, hắn cảm thấy sau này phỏng chừng nếu muốn như bình thường dùng tay giúp y, thì cũng quá ác rồi. Hắn túm góc chăn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó linh cảm chợt lóe, vội vàng đứng dậy, quên luôn đau nhức trên lưng, chạy đến thư phòng lên mạng, hậm hực mua đồ.

Tuần này Kỳ Nhạc không phải đi làm, vốn hẳn là rất thảnh thơi, mỗi ngày có tiết thì lên lớp, không tiết thì làm ổ trong nhà lên mạng, chơi đùa với mèo một chút, tâm sự với Cố Bách cả ngày, mà trên thực tế cuộc sống của cậu đúng là đã trôi qua như vậy, bất quá lại mang theo một chút lo nghĩ cùng khẩn trương, bởi vì ba cậu sắp tới.

Cố Bách đem hiện trạng của cậu thu hết vào trong mắt, đem cậu ôm vào trong lòng, đề nghị:

– Không bằng chúng ta ra ngoài tản bộ đi? Thả lỏng một chút.

– Thả lỏng cái gì?

Cố Bách hôn hắn một hơi:

– Em cứ nói đi.

Kỳ Nhạc trầm mặc trong chốc lát, yên lặng tựa:

– Không đi. – Cậu dừng lại một chút,  – Ba tớ có nói mấy ngày tới đi bàn công việc thì ở đâu không, về biệt thự sao?

– Đồ đạc nhà em đều đã che phủ hết rồi, còn phải quét tước, quá phiền phức, ông nói ở khách sạn, có lẽ sẽ quay về xem một chút. – Cố Bách ngừng lại, ôm chặt cậu – Cũng có thể . . . ông sẽ đến nhà trọ xem, bởi vì đồ đạc của em dù sao vẫn còn ở đây.

Trong đầu Kỳ Nhạc vô thức hiện lên gương mặt yêu thương của ba mình, một mình quay về phòng ngủ quen thuộc mà thương cảm, thậm chí còn có hình ảnh lão lệ tung hoành, mũi không khỏi chua xót, lại nghĩ đến nếu như ba thấy có người chiếm phòng ngủ của con trai nhà mình, ăn mặc quần áo của con trai nhà mình, ôm mèo của con trai nhà mình, có thể nào không đợi cậu giải thích đã vác gậy loạn đánh cậu đuổi ra hay không a?

Cố Bách thấy đôi mắt vợ yêu ươn ướt nhìn sang, hình dáng cực kỳ đáng thương, nhất thời yêu thương, rướn qua ôn nhu hôn cậu:

– Đó là ba em mà, em nói xem em có gì phải sợ? Ngoan, đi tản bộ thôi?

Kỳ Nhạc đang muốn cự tuyệt, chợt nghe điện thoại vang lên, rút ra nhìn, phát hiện là chông anh hai, liền nhấn nút tiếp điện thoại:

– Tâm tình em bây giờ không tốt, nếu như lại gọi để đưa cho em Kinh Phật các loại gì đó, ông đây lập tức giết anh.

– Yên tâm, không phải Kinh Phật. – Chung Duệ Uyên ở đầu bên kia ha hả cười nói – Tâm tình em không tốt à, xảy ra chuyện gì rồi? Bị người móc ví sao?

– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không!

– Vậy vì cái gì? Có việc thì nói cho anh với anh hai em, anh giúp em nghĩ biện pháp. – Chung Duệ Uyên ôn hòa nói – Ra ngoài ngồi một lát, làm vài ly, mấy người bạn của em cũng tới, mọi người nói chuyện.

Kỳ Nhạc không ôm hy vọng hỏi:

– Là mấy người bạn nào?

– Chính là mấy người quen ở bệnh viện đó.

– . . . – Kỳ Nhạc nói – Không đi.

Cố Bách đang ôm vợ, lúc này cách tai nghe đặc biệt gần, nếu là bình thường hắn đương nhiên sung sướng cùng vợ hưởng thụ thế giới hai người, bất quá gần đây tâm trạng vợ yêu rõ ràng không tốt, theo lý nên đi giải sầu một chút, liền đoạt lấy điện thoại:

– Bọn em sẽ qua ngay, ừm, tạm biệt, lát gặp lại.

Kỳ Nhạc nhìn theo hắn:

– Đi làm gì?

Cố Bách hôn cậu một hơi, kiên nhẫn giải thích:

– Như chồng anh hai em nói, đám Lục Viêm Bân và cái người gọi là A Kiệt đều ở đó, bạn bè em khẳng định còn thảm hơn em, em đến xem bọn họ một chút, tâm tình cũng tốt hơn.

Kỳ Nhạc thầm thấy cũng có đạo lý a, vụt đứng dậy:

– Đi, đến Bar.

Vì vậy Cố Bách mang theo nụ cười thắng lợi, lái xe đưa vợ đi giải sầu, bọn họ đến đúng lúc vị ngu ngốc nào đó cũng vừa mới xuống xe, nhìn thấy cậu lập tức chạy lên trước, thần thần bí bí kéo cậu qua một bên, ngay lúc Lục Viêm Bân chuẩn bị đi tới thì trợn mắt lườm y, người phía sau cũng không có cách khác, chỉ có thể mặc kệ hắn đi vào trước, Cố Bách nhìn vợ yêu nhà mình, cũng lựa chọn rời đi.

Kỳ Nhạc nhìn vị Nhị Bách Ngũ kia, giật giật khóe miệng:

– Rốt cuộc có chuyện gì?

Dịch Hàng hự hự xoắn xuýt trong chốc lát, nghĩ không thể nói ra sự thật, quá mất mặt, liền yếu ớt nói:

– Tên khốn kia muốn bạo tôi. . .

– . . . – Kỳ Nhạc nhìn hắn – Cái này sớm đã không phải tin tức, cảm ơn!

Dịch Hàng rầm rì một hồi, ưỡn ưỡn ẹo ẹo:

– Cậu nói tôi nên làm cái gì bây giờ?

Kỳ Nhạc nhất thời nhướng mi, thầm nghĩ người này lẽ nào đã sinh ra cảm giác với tên kia? Cậu thử dò xét hỏi:

– Không bằng. .  theo y đi?

Dịch Hàng nhìn cậu:

– Cậu theo sao?

Kỳ Nhạc gật đầu, lại không để bụng nói cho hắn biết tình hình thực tế, dù sao cậu cũng là cam tâm tình nguyện.

Hai mắt Dịch Hàng sáng lên, nói như vậy hắn là người cuối cùng chịu xui xẻo, tâm lý nhất thời thăng bằng, âm thầm thở phào, vỗ vỗ vai cậu:

– Chúc mừng a chúc mừng, đi thôi, đi vào.

Kỳ Nhạc bị hắn làm cho ù ù cạc cạc, không biết cái tên Nhị Bách Ngũ này đến tột cùng là phát rồ cái gì, cậu kì quái liếc mắt nhìn, mặc kệ hắn, đang chuẩn bị tiến vào Bar, bước chân không khỏi dừng lại, quay đầu lại nhìn quét một vòng.

Dịch Hàng vô cùng kinh ngạc:

– Sao vậy?

Kỳ Nhạc nhìn chung quanh, ngần ngừ đáp:

– Tôi cứ cảm thấy có ai đó đang theo dõi chúng ta.

– Ở đâu? Sao tôi không phát hiện?

Đúng, thần kinh anh thô như vậy, có thể có cái cảm giác gì? Kỳ Nhạc liếc mắt nhìn hắn:

– Đi thôi, chắc là ảo giác.

Hai người xoay người đi vào, rất nhanh tìm được chỗ mấy người kia ngồi, Kỳ Nhạc đảo mắt, thấy Ngư Minh Kiệt đang ở gần quầy bar, vô cùng kinh ngạc hỏi:

– Anh ở đây là gì?

– Chờ cậu. – Ngư Minh Kiệt tán thưởng nhìn cậu – Chủ ý của cậu phi thường tốt, tôi quyết định đến ngày kết hôn sẽ cho cậu một phong bao lì xì.

Kỳ Nhạc cao hứng:

– Tôi là sinh viên nghèo, nhất định phải cho nhiều một chút a, – cậu hơi khựng lại một chút – Anh thật sự giả điên?

– Ừ, tôi phát hiện có rất nhiều loại bệnh trạng có thể chọ, tỉ như hôm trước tôi nói tôi là một con cá, sau đó trầm mình trong hồ bơi, nghẹn đến nỗi cả người co giật cũng không lên, – Ngư Minh Kiệt kể sơ sơ – Cuối cùng hắn ở trên bở nhìn không được, tự mình nhảy xuống giúp tôi hô hấp nhân tạo.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Đậu má, anh đúng là vai ác kiểu mẫu, anh không sợ sẽ thực sự bị nghẹn chết a?!

Kỳ Nhạc giật giật khóe miệng, muốn hỏi một chút xem còn loại nào khác không, còn chưa kịp mở miệng đã thấy người nọ chuyển mắt, nhìn về phía Dịch Hàng:

– Nghe nói các cậu đã làm, kỹ thuật của a Bân được không?

Dịch Hàng:

– = 口 =

Kỳ Nhạc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra tên Nhị Bách Ngũ này lấy cậu ra làm vật an ủi a? Cậu nhìn vẻ mặt người nào đó ngưng trệ, âm thầm gật đầu, tâm tình thật tốt, đi vài bước tới sô pha ngồi xuống, chui vào lòng Cố Bách:

– Biện pháp của cậu quả nhiên hữu hiệu.

Cố Bách cười ôm lấy cậu, không nói gì.

Chung Duệ Uyên lúc này đang cùng Lục Viêm Bân nói chuện phiếm, ha hả cười nói:

– Lên mạng kiếm cái gì a, không phải cậu không tìm ra cái chủ ý nào tốt hay sao? Cậu xem nếu lúc trước cứ nghe ý kiến của bọn tôi, hiện tại không đến 1 tháng, là bắt được đây thôi.

Lục Viêm Bân nhấp nhấp một ngụm rượu, gật đầu:

– Ừm.

Dịch Hàng quả twhcj bi phẫn:

– Cái này không có liên quan đến bọn họ được không! Chủ ý các loại của bọn họ không đáng tin, sau này anh ngàn vạn lần không thể nghe bọn họ!

Chung Duệ Uyên nhìn hắn:

– Vậy thì quan hệ với cái gì?

Dịch Hàng động động môi, cuối cùng vẫn không thể nói là tự mình đào hố nhảy xuống, chỉ đành lặng yên một chỗ.

Kỳ Nhạc liếc mắt nhìn hắn một cái, lần thứ hai tâm tình thật tố.

Bên kia bác sĩ cùng Ngư Minh Kiệt quay lại, nắm quyển sổ tay hỏi:

– Anh vừa mới nói mình là cái ghế bên quầy bar, sao giờ lại quay về?

Ngư Minh Kiệt đẩy đẩy cái kính trên sống mũi, ưu nhã ngồi xuống, không nói lời nào.

bs quan sát trong chốc lát:

– Hiện tại anh là cái gì, nấm hương sao?

Ngư Minh Kiệt vẫn không đáp, cao hứng hưởng thụ ánh mắt của người kia.

Bác sĩ nhìn lại một chút, thấy y không lên tiếng, rốt cục nhìn về phía Kỳ Nhạc:

– Chúng ta nói chuyện, báo chí Trung Quốc còn chưa từng đăng về chứng đa nhân cách, tình huống của câu vô cùng hiếm gặp.

– . . . -Kỳ Nhạc nói – Nhìn người đàn ông của anh đi, đừng tìm tôi.

– Tôi phát hiện y không bình thường. – Bác sĩ nhìn cậu – Thân là bác sĩ, tôi rất bận rộn, mỗi tháng cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nghỉ ngơi một hai ngày, gần đây toàn bộ dùng để quan sát y, hiện tại thực vất vả mới tìm được cơ hội, đương nhiên muốn nói chuyện với ngươi.

Kỳ Nhạc lập tức trừng mắt nhìn Ngư Minh Kiệt, để y trông nom cho tót người nào đó vào, mà người nọ lúc này đang vì tầm mắt của ai kia rời đi mà mất hứng, nhìn xung quanh:

– Vợ ơi, vợ ơi?

Bác sĩ thấy không ai đáp, kiên nhẫn ứng thanh:

– Sao vậy?

– Vợ ai, cho anh hai phiên bánh nướng.

– Ai, bánh nướng đây.

– Bánh đâu?

Bác sĩ vẽ lên quyển ổ tay hai đường tròn, kéo xuống nhét cho hắn:

– Quá nóng, chờ chút hãy ăn.

Ngư Minh Kiệt:

– . . .

Kỳ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến, nhìn về phía Cố Bách, thật tình cảm thấy mình với bọn họ không phải là người cùng một thế giớ, cậu đang muốn đi về, đột nhiên thấy Lục Viêm Bân nhìn qua:

– Nghe nói ở trong cậu có một nhân cách bạo lực, tương lai sẽ biến thành sát nhân, thật sao?

– . . . Anh đừng có bát quát như vậy, cảm ơn!

Ngư Minh Kiệt nghe đến rõ ràng, hăng hái vô cùng nói:

– Biến thân, tôi biến thành cái thứ hai.

Bác sĩ xoẹt xoẹt viết chữ, vô thức hỏi một câu:

– Thay đổi thành cái gì?

Ngư Minh Kiệt ngẩn ra, ngoan ngoãn đáp:

– Bánh mì lớn.

Bác sĩ tiếp tục viết chữ.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Cố Bách nhìn vợ, cười ôm vào lòng, nhấc một ly rượu lên đưa cho cậu:

– Đừng để ý đến bọn họ, này, gần đây em quá căng thẳng, thích hợp để thả lỏng một chút.

Vì vậy Kỳ Nhạc vùi ở trong lòng hắn, mặc kệ bác sĩ khuyên thế nào cũng không mở miệng, sau đó đã nhanh chóng thấy người nọ rời mục tiếp, rồi Nhị Bách Ngũ với bác sĩ nhiệt huyết đột nhiên tụm lại, rốt cục hài lòng, cao hứng vừa cầm ly vừa xem trò, coi như cũng thú vị.

Cuộc sống cứ như bình thường diễn ra, Kỳ Nhạc tiếp tục trải qua cuộc sống sinh viên bình thường, Ninh Tiêu đúng thật là không có trở lại tìm mất hứng, Vạn Lỗi thỉnh thoảng trò chuyện với cậu vài câu, người nọ tựa hồ rất sợ trái ý cậu, trò chuyện đều là chuyện nhà, hiếm khi nhắc tới chuyện trị liệu, nhưng thật ra cậu cũng từng tò mò hỏi qua:

– Cậu xem hiện tại tôi sống tốt như vậy, thực sự muốn tôi biến trở về sao? Không phải nói yêu một người là để cho người đó hạnh phúc sao?

Vạn Lỗi nhìn cậu:

– Cậu và cậu ấy không phải một người, cậu rất tốt, hiện tại chắc cậu ấy đang tự chữa lành vết thương.

– Thế nhưng người có thể thoải mái cũng không phải cậu.

– Tôi biết, tối thiểu tôi cũng có thể tâm sự với cậu ấy, đỡ khiến cậu ấy một mình chịu tất cả. – Vạn Lỗi ngừng lại – Tuy rằng tôi ghét Ninh Tiêu, nhưng nếu như hắn có thể hỗ trợ xoa dịu vài câu, tôi thừa nhận hiệu quả sẽ tốt hơn.

– Mơ đi, hắn càng mặc kệ.

Vạn Lỗi nhìn cậu chằm chằm một hồi:

– Nếu như cậu chủ động yêu cầu, hắn sẽ đồng ý.

– Không có khả năng, ông đây ở trong hắn là không có quyền lên tiếng.

– Không tin cậu có thể thử xem.

Kỳ Nhạc há miệng muốn phản bác, chợt nhận thấy cậu căn bản không phải đa nhân cách, đề tài này hoàn toàn vô nghĩa, coi như bớt đi một lần tranh luận, nhưng bây giờ cậu nhìn Ninh Tiêu siêu cấp khó chịu, đối với kết quả lần tranh luận này hoàn toàn không tìm được hứng thú.

Cậu xoay người mở di động lên, cách ngày ông ba nhà mình đến ngày càng gần.