Thế Giới Này Điên Rồi

Chương 57: Mẹ Kỳ




Kỳ Nhạc đơn giản cắt đuôi tên Nhị Bách Ngũ kia xong liền bị Cố Bách kéo đến phòng ngủ đè lên giường, sau đó môi lưỡi bá đạo cuốn vòa, không ngừng quấy đảo trong miệng, tốc độ kia mang theo sự khẩn thiết vừa đủ, vừa không khiến cho người ta chán ghét lại có thể thành công khơi ra nhiệt tình, cậu hơi ngửa đầu, hé miệng phối hợp, động động đầu lưỡi, nắm lấy bờ vai hắn bắt đầu đáp lại.

Cố Bách hô hấp nặng nề, hôn càng sâu, sau đó vét T shirt của vợ lên, chậm rãi sờ soạng lên vùng thắt lưng và lưng, bàn tay hắn hơi dùng lực, ở trên làn da non mịn ma sát ra một mảnh rung động nóng bỏng, nhanh chóng đã nghe thấy hô hấp vợ cũng biến nặng nề, hắn nhanh chóng cởi quần áo này đó ra, đem cậu ôm chặt chẽ trong lồng ngực, môi hôn lên khóe miệng cậu:

– Nhớ anh không?

Nơi yếu ớt nhất trên thân thể bị cắm lấy không ngừng an ủi, Kỳ Nhạc chỉ cảm thấy từng tia ngọt ngào theo dây thần kinh đánh thẳng vào não bộ, không khỏi thoải mái híp mắt lại, vùi vào trong ngực hắn.

Cố Bách cắn nhè nhẹ lên vành tai cậu, hà một hơi, lần thứ hai hỏi:

– Nhớ anh không?

Kỳ Nhạc cúi đầu thở dốc, cảm giác xung quanh tai có chút ngứa, liền hơi né đi, quay đầu nhìn hắn, trong con ngươi hắn mang theo tiếu ý mơ hồ, thâm sâu đến mê người, chính là đang bình tĩnh nhìn mình, đáy lòng cậu run lên, vừa định mở miệng liền kinh sợ phát giác dục vọng phía trước bị ác ý nhéo một phen, tức thì hừ thành tiếng.

– Nói mau. – Cố Bách môi dán môi với cậu – Anh muốn nghe lời nói thật.

Kỳ Nhạc yên lặng chớp mắt một cái, bám lấy thân thể hắn mà rúc vào lòng, đem mặt vùi vào trong cổ hắn, vành tai ửng đỏ:

– . . . Nhớ.

Cố Bách đột ngột thắt chặt cánh tay, vội vã ôm vợ tới thân thiết với cậu, kích động khôn cùng. Hai người ôm cùng lăn một chỗ triền miên, hô hấp ngày càng loạn, thậm chí ngay cả không khí xung quanh cũng dần dần tràn đầy lửa tình, đến cuối cùng Cố Bách vẫn lưu luyến ôm cậu, không muốn rời giường, hắn nhớ lại thời khóa biểu một chút, tối nay không có lớp, về phần vợ. . . hắn sờ sờ đầu cậu:

– Tuần này là tuần đơn, tối nay em có tiết đúng không?

– Ừm. – Kỳ Nhạc ứng thanh, vùi ở trong ngực hắn.

Cố Bách liếc nhìn đồng hồ, âm thầm tiếc hận thở dài, hôn nhẹ cậu:

– Buổi tối muốn ăn gì? Ăn ở nhà hay ra ngoài? Ăn xong anh đưa em đến trường.

– Gọi bên ngoài tới đi, ăn gì cũng được. – Kỳ Nhạc lười biếng động cũng không muốn động, rầm rì một tiếng – Không muốn đi học.

Cố Bách thoáng nhướng mi:

– Môn gì vậy?

– Kế hoạch, không muốn học. – Kỳ Nhạc lẩm bẩm, dù sao bình thường vào thời điểm này tớ đều đi làm, đi hay không cũng vậy, ít đi một tiết cũng không sao.

Cố Bách gật đầu:

– Không đi thì thôi vậy.

– Ừm, cậu đi mua cơm đi.

– Không vội. – Cố Bách cười cười đem thân thể cậu lật tới, cúi đầu hôn cậu. Lúc đầu Kỳ Nhạc còn ngoan ngoãn mặc hắn hôn, nhưng rất nhanh đã nhận thấy biến hóa thân thể cùng ý đồ cả người nào đó, lập tức né tranh:

– Nhị Quyển, cậu lại muốn. . .

– Ba em sau khi trở về không quá hai ngày mẹ em sẽ tới. – Cố Bách đem hắn giam trong ngực, nắm lấy hông cậu cố chấp tiến vào, lập tức cảm giác tiêu hồn khiến hắn thở hắt ra, nhìn nhìn người vợ nhà mình – Nếu như bà cũng muốn ngủ chung phòng với em, anh là muốn sờ cũng không sờ được.

Nơi vừa mới bị xâm nhập qua không chút nào tỏ ý từ chối, một lần nữa dễ dàng tiến vào, Kỳ Nhạc rên – rỉ lên một tiếng thật dài, vươn tay đẩy hắn ra:

– Ông đây muốn đi học.

Dáng cười trên khóe miệng Cố Bách mang theo một chút nguy hiểm, nâng cằm cậu lên:

– Muộn rồi.

Hắn hơi rời khỏi một chút, rồi mạnh mẽ đâm vào chỗ sâu, ma sát trong giây lát đó mang theo một mảnh khoái cảm ngập đầu, hô hấp hai người đều rối loạn, Kỳ Nhạc thở hổn hển ra một ngụm khí:

– . . . Tớ muốn xuống lầu ăn.

– Lát nữa anh đặt mua bên ngoài, hiện tại. . . em cứ ăn no anh trước đi.

Kỳ Nhạc thử giật giật, phát hiện không cách nào giãy ra, đành nhận mệnh bị ăn. Cố Bách chuyên tâm hưởng thụ đại tiệc, mãi cho đến khi ăn đã nghiền mới rốt cục buông cậu ra, hai người cùng nhau tắm xong, liền gọi đồ ăn bên ngoài. Kỳ Nhạc bị lăn qua lăn lại thảm hại, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một chút liền buồn ngủ, Cố Bách tự nhiên sẽ phụng bồi, ở trên giường kéo cậu vào trong lòng:

– Ngủ đu, ngủ ngon.

Kỳ Nhạc đánh một cái ngáp, xoay người nhìn hắn:

– Cậu nói lúc nào mẹ tớ đến?

– Tối đa không quá hai ngày nữa.

Kỳ Nhạc không yên lòng hỏi:

– Theo độ tin cậy của ba tớ, nếu mẹ tớ không tin ông thì phải làm sao bây giờ?

Cố Bách cười xoa xoa đầu cậu:

– Yên tâm, sẽ không, chỉ cần ba em có thể nói rõ ràng ra là được, hơn nữa mẹ em cũng biết ông sẽ không đem loại chuyện này ra đùa giỡn.

Kỳ Nhạc suy nghĩ một chút, thấy cũng có lý, liền rúc vào trong lồng ngực hắn, nhắm mắt ngủ, trải qua vài lần phát iết, cậu ngủ thực sâu, đến ngày hôm sau tới khi Cố Bách làm xong bữa sáng cậu cũng chưa tỉnh ngủ. Cố Bách mở cửa vào phòng, biết tiết 1 sáng nay vợ không có lớp, liền lưu lại một tờ giấy trên tủ đầu giường, nói cho cậu biết cơm ở trong nồi, nếu như nguội thì phải hâm lại.

Lúc này Kỳ Nhạc còn đang nằm mơ, trong mơ mẹ Kỳ ôm cậu khóc hết nước mắt, lâu thật lâu cũng không buông tay, cậu vươn tay ôm lão mẹ nhà mình, kích động gào khóc, sau đó thấy bầu không khí không tệ, liền vừa nghẹn ngào nức nở, vừa come out, lão mẹ nhà cậu ngẩn người, vỗ vỗ vai cậu nói không có việc gì, chỉ cần người còn sống, những chuyện khác đều không đáng bàn, các con khi nào kết hôn? Nhanh chóng lo liệu đi!

Cậu quả thực cao hứng cực kỳ, quang minh chính đại kéo Cố Bách về nhà, cửa chính đỏ thắm, vải đỏ treo đầy trong ngoài biệt thực, trước cửa còn treo cao hai cái đèn lồng, nơi nơi vui sướng, cậu cùng Cố Bách mặc đồ cưới, trước ánh nhìn chằm chằm của thân bằng hảo hữu nắm chặt một đoạn lụa đỏ, chậm rãi đi vào bên trong, bên tai chỉ nghe có người cao giọng hô lớn:

– Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, lễ thành~~~~~~~~~~

Pháo trúc ngoài cửa kêu điếc cả tai, hình ảnh phòng cưới lại chuyển, Cố Bách cung kính quỳ xuống, nâng chén trà lên ngoan ngoãn nói:

– Con dâu xin kính trà ba chồng mẹ chồng.

Kỳ Nhạc nhìn một màn hài hòa ấm áp trước mắt, quả thực thỏa mãn cực kỳ, nhếch môi:

– A Ha ha. . . ha ha ha.

Cố Bách vừa buông tờ giấy ra chuẩn bị đi học, bất chợt nghe thấy một trận tiếng cười quỷ dị, tức thì trầm mặc, hắn xoay người ngồi tới bên giường, sờ sờ đầu vợ.

– Tiểu Nhạc?

Trong mơ Kỳ Nhạc thấy Cố Bách đi tới cung kính gọi mình là phu quân, cảm giác nam tính thỏa mãn cùng lòng hư vinh nhất thời thăng hoa đến đỉnh điểm, miệng không ngừng há ha:

– Ha ha ha ha. . .

Cố Bách:

– . . .

– Nhị Quyển, em lại gọi một tiếng nữa đi, ha ha ha. . . – Kỳ Nhạc trực tiếp cười đến tỉnh, mở mắt xong trong nháy mắt nhìn đối diện với Cố Bách, câu nói còn chưa kịp chui ra trực tiếp lộn ngược trở vào cổ họng – Khụ, khụ khụ. . . làm gì vậy?

– . . . – Cố Bách nâng cằm cậu lên, trực giác cho biết chuyện không hay – Cái gì gọi một tiếng?

Kỳ Nhạc chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái:

– . . . Meow?

– Đừng có giả ngốc. – Cố Bách nhìn chằm chằm cậu – Em vừa rồi nói mớ, anh đều nghe thấy.

– Phải không? Tớ nằm mơ à? – Kỳ Nhạc vẻ mặt vô tội – Sao tớ lại không biết, không ấn tượng a.

Cố Bách nhìn lại nhìn ậu, cuối cùng cưng chiều sờ sờ mặt cậu, tùy cậu đi. Kỳ Nhạc bởi vì giấc mơ kia, mà tâm tình cực tốt, ư ử đoạn nhạc rời giường mặc quần áo, sau đó nhào vào trong lồng ngực hắn cọ cọ, lúc này mới đi rửa mặt. Cố Bách đột nhiên được ôm một cái, một lần nữa khẳng định trong mơ vợ mình đã chiếm được món hời, nhất thời có chút bất đắc dĩ nhìn cậu, lắc đầu cười, chuẩn bị đi học, bất quá hắn vừa mới bước ra liền nghe được có người gõ cửa, không khỏi kinh ngạc đi ra ngoài, đã thấy ở trong phòng khách vợ mình đang nhảy lam ba đa tới.

Kỳ Nhạc mở cửa:

– Ai đấy? – Cậu bỗng chốc nhìn rõ người tới, nháy mắt kinh ngạc – . . . Mẹ?

Cố Bách nhìn đến rõ ràng, có chút giật mình, vội vàng tiến lên mời người bên ngoài vào, chiếu theo tình hình mà suy đoán, chắc là mẹ Kỳ đi máy bay suốt đêm tới, đêm hôm qua đã tới thành phố C, sau đó phỏng chừng sợ quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay mới đến.

Viền mắt mẹ Kỳ ửng đỏ, ngồi trên sô pha nhìn cậu bé xa lạ, bà là từ miệng ông chồng nhà mình đã hiểu sơ sơ sự tình, biết người này có thể chính là con trai của mình.

Kỳ Nhạc yên lặng nhìn bà, động môi nói chuyện, nghẹn ngào:

– Mẹ.

Mẹ Kỳ hơi chấn động một chút, vền mắt lại đỏ hơn, nhưng rất nhanh đã buộc mình chấn định lại:

– Con thực sự là Tiểu Nhạc?

Kỳ Nhạc nước mắt lưng tròng:

– Ừm!

Mẹ Kỳ nỗ lực đem thanh âm duy trì bình thường:

– Vậy mẹ hỏi con mấy vấy đề.

Kỳ Nhạc biết mẹ thận trọng, mà bà thân là mẹ, tự nhiên sẽ đặc biệt để ý tới con mình, liền gật đầu, yên lặng chờ.

Mẹ Kuf nhìn cậu:

– Năm con 8 tuổi, đột nhiên có một tối gặp ác mộng, khóc đặc biệt thảm, suýt chút nữa còn phát bệnh, khiến cho mẹ và ba con đều tỉnh lại, lập tức đi tới phòng ngủ của con, mà sau khi con tỉnh lại nhất định đòi ngủ cùng chúng ta, đúng không/

– Dạ.

– Con mơ cái gì? Con hẳn nhớ kỹ, trước khi phẫu thuật chúng ta còn nói đùa về chuyện đó.

Khóe miệng Kỳ Nhạc giật một cái, nhìn về phía Cố Bách:

– Sao cậu còn chưa đi học?

Loại thời khắc trọng yếu này, Cố Bách đương nhiên không thể đi, bất quá hiện tại xem ra. . . Hình như hắn có thể thu hoạch được kinh hỉ ngoài sức tưởng tượng? Hắn cười cười;

– Lát nữa đi.

– . . . – vì vậy Kỳ Nhạc chỉ có thể một lần nữa nhìn mẹ, yếu ớt nói – Mơ con bị ngoại tinh nhân cắp. . . cắp đi, bị giam trong căn phòng nhỏ mỗi ngày rửa bồn cầu cho người ta, tận mười cái bồn cầu. . .

Cố Bách:

– . . .

Nước mắt mẹ Kỳ nháy cái chảy xuống, bà vội vàng lau đi:

– Thân thể con không tốt, lên sơ trung thì mẹ và ba con đều sợ con có người yêu sớm, nhưng lại không dám hỏi, ba con liền đổi biện pháp hỏi con có nhận được thư tình hay không, con nói không có, sau đó thấy ba con cười đến đặc biệt vui vẻ, rồi con tưởng là ông ấy đang cười nhạo con, con đã làm gì?

– . . . Con tự viết vài lá thư tình cho mình, còn dùng các tên khác để viết, sau đó cầm đi tìm ba khoe khoang. – Kỳ Nhạc trầm mặc chớp mắt một cái, đáng thương nói – Sau lần đó thì thực sự bị ba cười nhạo, bởi vì mấy cái tên này là Thượng Quan Quả Nhi, Âu Dương Thi Nhi, Đông Phương Thiên Nhi, Gia Cát Thải Nhi. . . Sau đó con bị nhìn thấu, mới thấy quá mất mặt, liền dọn quần áo rời nhà trốn đi, tới gầm cầu ngồi xin cơm, kết quả bi ba khiêng về, mẹ cho là ba đả kích tâm hồn bé nhỏ trẻ thơ của con, phạt ông ấy quỳ bàn giặt hai giờ liền.

– . . . – Cố Bách thật tình cảm giác mình không đi là lựa chọn chính xác, có thể nghe được bao nhiêu là giai thoại hay ho của vợ.

Mẹ Kỳ lần nữa khóc lên, nghẹn ngào:

– Năm hai sơ trung con. . .

– Mẹ____ – Kỳ Nhạc nhào qua – Đừng hỏi nữa, mẹ chừa cho con chút mặt mũi a.

Mẹ Kỳ chấn động, thấy những điều này đã đủ nói rõ trước mặt là con trai rồi, liền ôm lấy cậu:

– Con trai!

Kỳ Nhạc khóc:

– Mẹ____!

– Mẹ nghe ba con nói, mấy ngày này con phải chịu khổ!

– Không có việc gì, con không khổ, ba của con đâu?

– Mẹ để ông ấy ở lại chăm sóc em trai con rồi, thuận tiện quỳ bàn giặt hai giờ, ai bảo chuyện trọng yếu như vậy lão ấy ngang nhiên không báo ngay tức thì cho mẹ.

Kỳ Nhạc:

– . . .

Cố Bách thấy bọn họ nhận nhau rồi, cúi đầu nhìn thời gian, lên tiếng chào một câu rồi vội đi học, một đường tới tòa nhà thí nghiệm ở trường, dừng xe xong bước vào, thuận tiện gửi một tin nhắn báo cho vợ:

“Anh đến rồi”

Lúc này Kỳ Nhạc đã gần như khôi phục lại bình tĩnh, sắp trở lại bình thường:

“Đến thì đến thôi, liên quan gì đến tui!”

Cố Bách thoáng nhướng mi, biết người này bị mình nghe xong bí mật thì không thoải mái lắm, liền dỗ vài câu:

“Em xem qua lâu như vậy em còn có thể nhỡ kỹ tên trong thư, điều này chứng tỏ em thông minh.”

“Không, cậu đem tên mấy người kia ghép lại với nhau ý tứ đại khái là “Ta là thiên tài” “

Cố Bách:

– . . .

Kỳ Nhạc để điện thoại di động xuống, nhìn mẹ, bà cầm tay cậu cùng cậu nói chuyện, vừa nói vừa lau nước mắt, cậu nhìn mà cũng thấy khổ sở theo, liền ôm mẹ làm nũng. Tiết hai cậu có lớp, không thể ở nhà trọ ôm mẹ, bà xuống lầu với cậu, nói muốn đi mua thức ăn, buổi trưa muốn làm bữa ăn ngon cho cậu, đưa con trai xuống dưới lầu xong, bà suy nghĩ một chút vẫn là hỏi:

– Tiểu Dĩnh đã biết chuyện này chưa?

Kỳ Nhạc ngẩn ra, gật đầu liếc nhìn biểu tình mẹ:

– Hai người không cần hỗ trợ, con tự nói với cô ấy.

Mẹ Kỳ trầm mặc một hồi, đáp ứng, nhìn thấy cậu đi xa, rồi mới thở dài, đều là phụ nữ, bà có thể nhìn ra thực ra tiểu Dĩnh là thích Cố Bách, trước đây đứa bé kia đồng ý yêu đương với con trai là vì hoàn thành tâm nguyện của nó, bà nhìn thấy, rất cảm kích với cô bé, chuyện này bà không nói với chồng, bởi vì nếu như viết chồng bà tuyệt đối sẽ dùng ánh mắt “Con trai thật đáng thương” mà nhìn tiểu Nhạc, tiểu Nhạc thông minh như vậy, nhất định có thể nhìn ra vấn đề.

Hiện tại may mắn con trai bà còn sống, mặc dù tiểu Dĩnh không biết, nhưng dù sao con trai cũng thích bà, dù sao cũng là mối tình đầu, phỏng chừng sớm muộn gì con trai cũng muốn ngả bài, đến lúc đó bà phanh phui sự thật ra, nhất định sẽ chịu thương tổn. . . Mẹ Kỳ hít sâu một hơi, quyết định trong khoảng thời gian này nỗ lực giảng giải cho con trai, để sau này nó hoàn toàn không phải chịu thương tổn.

Cố Bách còn phải đi học. Kỳ Nhạc liền không để hắn đón nữa, mà ngồi xe bus đến trường, hai mươi phút sau mới đến, cậu chậm rãi rảo bước vào trường, lúc này lại nghe ở bồn hoa bên phải truyền tới một thanh âm quen thuộc:

– Theo anh về nhà.

Cậu không khỏi quay đầu, chỉ thấy một vị đồng chí tinh anh đang đứng đưa lưng về phía cậu, mà ở trước mặt y có một người đang làm ổ, chính là Nhị Bách Ngũ, người nọ mặc đồ ngủ, khuy đầu tiên không cài, lộ ra làn da mang theo vài vết ứ ngân hồng hồng, hắn nhổ nhổ cỏ:

– Về nhà cái gì, ông đây sớm đã chết, ông là bị đâm chết ở trường học, bây giờ về đây chờ chết, ông chuẩn bị chết ở chỗ này rồi, anh đi đi.

– Đừng nháo, về nhà.

Vị Nhị Bách Ngũ không đểu ý tới y, nhổ cỏ rầm rì:

– Cải thìa nhỏ a, địa lý hoàng a, hai ba tuổi a, không có má a. . .

Lục Viêm Bân:

– . . .

– . . . – Kỳ Nhạc vội cúi đầu, đè nén âm thanh từ từ lết vào trong, miễn cho bị người nào đó nhìn thấy, nhưng vận khí hắn quá kém, còn chưa kịp rời đi ba bước đã nghe thấy người nào đó gào to:

– TRỊNH TIỂU VIỄN! NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO ÔNG!

KỲ NHẠC:

– . . .

 Zaza: Hình như Za chưa từng giải thích về Nhị Bách Ngũ nhỉ – -. Hì, cụm từ này đại ý là “Ngươi là đồ ngốc”, sự tích về nó ra sao thì……. nhớ hết nổi.