Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 61




Đáng tiếc là cô thấy Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình lại tựa như không phát hiện ra cô, vẫn đang xã giao với người khác. Nhìn anh nở nụ cười nhẹ với giám đốc nhãn hiệu thời trang nói chuyện phiếm, trong khoảnh khắc Tân Vãn Thành dường như hoảng hốt.

Diệp Nam Bình bây giờ, tựa như không còn là người đàn ông không thích việc xã giao trong trí nhớ của cô…

Ai đã thay đổi anh?

Tân Vãn Thành không biết, cũng không muốn biết. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, yêu cầu duy nhất của cô hôm nay chính là làm tốt việc phiên dịch cho Khương Nam.

Đương nhiên hôm nay ngoài việc làm phiên dịch, cô còn giúp chụp ảnh để Khương Nam đăng lên tài khoản cá nhân. Ba năm trước, lần đầu tiên khi gặp Khương Nam ở Thượng Hải, Tân Vãn Thành đã biết những ảnh chụp này của Khương Nam thì mọi người chỉ chú ý đến người trong ảnh là những ai, không ai quan tâm đến việc ai là người chụp ảnh.

Vốn Tân Vãn Thành còn cân nhắc, đêm nay sẽ đăng một vài bức ảnh lên Ins của mình, lợi dụng sự nổi tiếng của họ, nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi, cô là một người bình thường, rất khó để những người nổi tiếng trao quyền để được xuất hiện với ảnh của họ.

Cô mang giày cao gót cả ngày, chân đã tê dại như không phải chân mình, vừa định bớt thời gian đi WC, Khương Nam lại quay sang trò chuyện với giám đốc nhãn hiệu mà khi nãy Diệp Nam Bình vừa trò chuyện, Tân Vãn Thành đành duy trì nụ cười, tiếp tục phiên dịch.

Nghẹn một bụng thật khó chịu, chỉ có thể lặng lẽ dùng giày chà chà lên mặt sàn, cố chịu đựng.

Khương Nam cầm ly rượu rỗng, vừa lúc gặp người phục vụ đi ngang qua, Tân Vãn Thành còn ra vẻ thoải mái lấy ly rượu không trong tay Khương Nam, đổi ly rượu mới trên khay của người phục vụ.

Lại có người đi trước cô một bước, vươn tay cầm lấy ly rượu.

Tân Vãn Thành trơ mắt nhìn ly rượu vuột khỏi tay mình, mặt tái đi, nghiến răng nghiến lợi nhìn người giành ly rượu của mình – không hẳn vì nổi giận khi bị người khác giành trước mà là cô sắp nhịn hết nổi.

Chỉ có điều cô không nghĩ tới, người lấy ly rượu đi chính là Diệp Nam Bình.

Ánh mắt mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi cũng theo đó mà dừng lại.

Không để Tân Vãn Thành mở miệng, Diệp Nam Bình đã đưa ly rượu cho Khương Nam. Khương Nam thấy Diệp Nam Bình đột nhiên lại đây thì thoáng ngạc nhiên, cười nhận ly rượu.

Diệp Nam Bình nhanh chóng gia nhập cuộc trò chuyện với hai người kia – chân trước cầm ly rượu của cô, chân sau thay cô làm phiên dịch.

Tân Vãn Thành đứng một bên, hóa thành người thừa.

Diệp Nam Bình bớt thời gian nhìn cô một cái: “Làm phiền đến quầy bar lấy giúp tôi một ly Rainbow.”

Tân Vãn Thành kinh ngạc. Diệp Nam Bình dựa vào gì để sai bảo nhân viên Khương Nam làm việc?

Thôi được, dựa vào việc anh là Diệp Nam Bình… Khương Nam cười trêu ghẹo: “Đây là anh đang sai trợ lý cũ mình làm việc à? Cô ấy bây giờ là phiên dịch của tôi đấy…” Ánh mắt lại bảo Tân Vãn Thành đi lấy rượu.

Tân Vãn Thành hơi không phục, nhưng Khương Nam đã có ý bảo thì cô chỉ có thể cười nói: “Dạ được.”

Rồi nhanh chóng đi tới quầy bar.

Rainbow là loại cocktail tốn thời gian thực hiện, bảy loại rượu dựa theo nồng độ khác nhau, phân thành từng lớp trong cùng ly rượu giống như cầu vồng, Tân Vãn Thành hỏi bartender, có thể phải chờ 8 phút, cuối cùng có thể tranh thủ đi toilet trước.

Tân Vãn Thành từ toilet ra cả người nhẹ nhàng tựa như được tái sinh.

Cô nhanh chóng xuống cầu thang, bước chân nhẹ như bay, dự định chạy đến lấy ly Rainbow đã pha chế xong quay lại bữa tiệc. Nhưng trên cầu thang có một nghệ sĩ trong nước dẫn trợ lý theo đang chụp ảnh ở cầu thang xoắn ốc. Tân Vãn Thành bị đối phương chặn đường phía trước nên chỉ có thể lui sang một bên chờ người ta chụp xong.

Cầu thang xoắn ốc làm bằng pha lê, mặt tường cũng làm bằng thủy tinh, đúng là thích hợp để chụp ảnh. Tân Vãn Thành nhìn hai người, nghệ sĩ này chắc là nghệ sĩ nhỏ chưa có tên tuổi, không biết trà trộn vào đây bằng cách nào, người trợ lý cũng vụng về, tay cầm máy ảnh luống cuống.

Quả nhiên người trợ lý chụp xong đưa ra thì nghệ sĩ đó không hài lòng, muốn chụp lại. Tân Vãn Thành không chờ nổi, nói: “Xin lỗi, làm phiền nhường đường ạ.” Rồi chuẩn bị vòng qua hai người họ xuống cầu thang.

Người trợ lý lại nhận ra cô, vui mừng kêu lên “A”, nhìn Tân Vãn Thành cười: “Cô là trợ lý của tổng biên tập Khương đúng không ạ?”

Những người nhân cơ hội tuần lễ thời trang này, thông qua các con đường như truyền thông, thư mời nhãn hiệu, các loại hoạt động khác nhau đều tham gia, mở rộng quan hệ, chụp nhiều ảnh hơn, về nước up ảnh lên tuyên truyền cũng tốt.

Loại người này, gần đây Tân Vãn Thành đã gặp nhiều, nhưng đối phương cười như thế, chợt như đánh trúng lòng cô—

Vừa rồi ở party dưới lầu, cô cũng như thế, mang theo vẻ chân chó mà cười, tán gẫu với những người nổi tiếng. Cô, và người nghệ sĩ không tên tuổi này, cùng với trợ lý của nghệ sĩ này, đều là những người ở tầng chót của ngành này.

Tân Vãn Thành cười với hai người, hai người cũng né qua nhường đường. Tân Vãn Thành bước xuống hai bậc thang, lại không nhịn được quay đầu lại, thấy hai người lại tiếp tục nghiên cứu máy ảnh trong tay. Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ, lại vòng về.

Hai người thấy Tân Vãn Thành đi rồi quay lại thì sửng sốt.

Tân Vãn Thành hất hất cằm chỉ máy ảnh trong tay người trợ lý: “Khẩu độ máy ảnh sai rồi.”

Hai người nhìn cô lạ lẫm, Tân Vãn Thành đành tự giới thiệu: “Thật ra tôi là nhiếp ảnh gia, không ngại thì để tôi chụp cho?”



Người trợ lý dĩ nhiên cầu còn không được.

Tân Vãn Thành điều chỉnh thông số máy ảnh, giúp họ chụp vài bức, người quản lý hỏi cô tài khoản xã hội, định khi up ảnh lên thì chia sẻ cho cô.

Tân Vãn Thành đưa tài khoản weibo và Ins của mình cho người đó, đối phương thấy tài khoản Ins của cô có hơn mười vạn fan thì cười hỏi cô, có thể cùng nhau có lợi một chút, nghệ sĩ của cô trên weibo có mấy chục vạn fan, lúc up ảnh lên sẽ tag cô vào, hy vọng trên Ins của Tân Vãn Thành cũng có thể up ảnh của nghệ sĩ mình lên.

Tân Vãn Thành nhìn weibo đối phương, mới biết nghệ sĩ này tên Từ Gia Nhất, đúng là có mấy chục vạn fan. Tuy là trong đó không biết có bao nhiêu fan thật nhưng cùng là những người ở tầng chót, sưởi ấm lẫn nhau vẫn là điều cần thiết, Tân Vãn Thành vui vẻ đồng ý, trở lại quầy bar lấy ly rainbow vào party.

Lấy rượu xong, Tân Vãn Thành quay nhìn xung quanh, Khương Nam đang nói chuyện với một người Trung Quốc nhưng không phải Diệp Nam Bình.

Nếu cô nhớ không lầm thì người đó là người bên Thời thượng Phong Hành HongKong, xem ra Khương Nam tạm thời không cần cô phiên dịch, ánh mắt Tân Vãn Thành lướt qua Khương Nam tìm chủ nhân ly cocktail trong tay cô…

Nhìn thấy người cô muốn tìm đi ra ngoài sân. Tân Vãn Thành nghĩ rồi đem rượu qua theo.

Hóa ra Diệp Nam Bình đi hút thuốc.

Tân Vãn Thành để ly rượu bên tầm tay anh, anh mới chú ý tới bên cạnh mình có người, thoáng nghiêng đầu nhìn, thấy là ly rainbow thì không cần nâng tầm mắt lên cũng biết người tới là ai.

“Diệp tiên sinh, rượu của anh.”

Tân Vãn Thành hoàn thành nhiệm vụ, quay đầu chuẩn bị đi.

Anh lại đẩy ly rainbow về hướng cô.

Mãi tới lúc này, anh mới ngước lên nhìn cô, trong mắt là sương mù mênh mông.

“Rượu này là cho em.” Anh nói, giọng buồn buồn vang lên, “Với anh thì nó ngọt quá.”

“…” Nhưng cô cũng không muốn uống.

Thấy cô không nhúc nhích, anh nở nụ cười: “Nếu cảm thấy ở cùng anh không thoải mái thì em cứ đi, không sao.”

Lời này lại kích thích Tân Vãn Thành, cô cười: “Có gì mà không thoải mái?”

Không bỏ xuống được mới thấy khó xử, không thoải mái, mà cô, đã sớm buông xuống…

Cô cầm ly rainbow, nhấp một chút: “Đúng là rất ngọt.”

“…” ngọt ngào, nồng nàn, giống như cô. Diệp Nam Bình không nói gì, tiếp tục hút thuốc.

Tân Vãn Thành ngoái lại nhìn vào bên trong, cô lo Khương Nam cần cô phiên dịch, bên trong lại dần yên tĩnh lại.

Một ca sĩ là bạn của chủ thương hiệu thời trang này ngẫu hứng hát một đoạn nhạc blues, ban nhạc đổi nhạc, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong tiệc thay đổi, mọi người tạm ngưng việc xã giao lại, tập trung thưởng thức âm nhạc.

Giọng Diệp Nam Bình dường như cũng bị ảnh hưởng, lôi cuốn quyến rũ: “Ở Paris có quen chưa?”

“Cũng tốt. Năng lực thích ứng của em rất tốt.”

Cô lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra, bật hai cái, lửa không cháy. Vừa lúc thấy bật lửa của anh để trên bàn cạnh bên gói thuốc, cô hất hất cằm chỉ bật lửa anh, muốn mượn sử dụng, anh nhìn cô, cầm lấy bật lửa tựa như muốn châm lửa giùm cô.

Tân Vãn Thành theo bản năng ngậm thuốc lá, hơi nghiêng người về phía anh.

Diệp Nam Bình nhìn cô ngậm thuốc kiểu thành thục, bật lửa chậm rãi hướng về phía cô, gương mặt vốn không một gợn sóng lại ở giây cuối cùng lại không nhịn nổi, thoáng cau mày, thu bật lửa lại, đồng thời giật điếu thuốc trên môi cô, nắm trong lòng bàn tay, hung hăng nghiền nát nó.

Tân Vãn Thành không ngờ anh nói trở mặt là trở mặt, mới rồi rõ ràng còn yên ổn mà muốn giúp cô châm thuốc…

“Học hút thuốc lá khi nào?” Anh đột nhiên hỏi cô.

Tân Vãn Thành nhìn điếu thuốc bị anh vò nát ném một bên, mày nhíu lại: “Liên quan gì đến anh?!”

Cô có thể quay người rời đi, không thèm giằng co với anh, giận dữ mở gói thuốc mình ra mới phát hiện đó đã là điếu thuốc cuối cùng, không nói hai lời ném gói thuốc rỗng đi, thò tay lấy gói thuốc của anh.

Lại bị anh giữ chặt tay lẫn gói thuốc lại.

Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng rõ ràng dùng lực.

Tân Vãn Thành muốn rút tay về lại thấy mình không đấu lại nổi với sức anh. Cô ngẩng đầu nhìn anh, giây trước còn giận dữ đến nghiến răng, giây sau lại chợt nở nụ cười: “Biết em tới Paris thì học cái gì trước tiên không?”

“Hút thuốc?” Anh thật đúng là tiếp lời.

Tân Vãn Thành bật cười, thu lại tất cả biểu cảm: “Tự vệ.”

Cúi đầu nhìn bàn tay anh đang giữ chặt tay cô, cắn mạnh xuống.

Diệp Nam Bình nhớ cô có một cái răng nanh nhỏ nhòn nhọn, những lần hôn cô, cái răng be bé kia luôn vô tình cố ý mà trêu chọc anh. Hiện giờ mới biết răng nanh này cắn người đau thế nào, cô cắn một cái, cách lần áo sơ mi vào thẳng bắp tay anh, Diệp Nam Bình đau tới mức buông tay ra, cô không chỉ bỏ đi mà còn mang cả bật lửa anh đi theo.

Không phải không cho cô hút thuốc sao?

Vậy anh cũng đừng mơ được hút.

Chính là phải hơn thua vậy mới được.



Party kết thúc chưa tới 0 giờ.

Cô không gặp lại Diệp Nam Bình, chắc anh đã rời đi trước rồi. Tân Vãn Thành cắn tàn nhẫn vậy, đến tận khi party kết thúc, hàm răng cô vẫn còn ê ẩm, có lẽ anh cũng không chịu nổi.

Thư ký Khương Nam gửi tiền công hôm nay, Tân Vãn Thành đón xe về nhà.

Con đường trước khu nhà cô trọ đang sửa chữa, tài xế bảo nếu đi đường vòng thì thêm mười mấy Euro, Tân Vãn Thành nghĩ lại vẫn không nỡ bỏ ra, bảo tài xế thả mình ở đây, tự đi bộ về chung cư. Đi ngang ven đường có thùng rác, lấy bật lửa trong túi ra đang định ném đi thì phía sau con hẻm nhỏ có tiếng bước chân, Tân Vãn Thành đờ người, không kịp ném bật lửa mà vội vã rảo bước.

Tháng trước cô mới vừa lên khỏi ga tàu điện ngầm thì bị móc túi, tuy mất mát không bao nhiêu nhưng nửa đêm nghe tiếng bước chân thế này khiến cô cảnh giác, tiếng bước chân phía sau cô tầm 100 mét, như thế cũng đủ để cô hoảng sợ.

Paris làm việc gì cũng chậm, sửa cái đường thôi mà lâu thế chưa xong, cô mang giày cao gót nên di chuyển không tiện, chạy cũng không dám chạy, sợ càng chạy thì người phía sau càng đuổi nhanh hơn.

Chỉ có thể cắm đầu bước nhanh về khu chung cư.

Tiếng bước chân sau lưng chợt dừng lại.

Bước chân Tân Vãn Thành ngưng lại, dựng tai nghe ngóng, xác nhận phía sau không có động tĩnh gì nữa, nhưng cô không dám chần chừ, nhanh chóng nện bước vào chung cư.

Những lúc thế này lại cực kỳ nhớ an ninh của Bắc Kinh, ba giờ sáng ra đường cũng không sợ…

Cũng may lần này sợ bóng sợ gió, Tân Vãn Thành vịn cầu thang thở hổn hển lấy lại bình tĩnh, rồi mới thong thả ung dung lên lầu. Vừa rồi lo đi cho nhanh, cô hoảng sợ nên không chú ý tới việc khác, bây giờ sự đau đớn ở chân mới truyền lên, cô bước lên mấy bậc, cúi đầu nhìn, gót chân đã trầy rồi.

Cũng may trong túi xách cô luôn có miếng dán chân—

Tân Vãn Thành chuẩn bị lục lọi trong túi xách mới nhớ ra sáng nay cô đã lấy miếng dán chân dán khóe miệng cho Hướng Diễn rồi. Tân Vãn Thành nhìn gót chân thảm tới không nỡ nhìn của mình, dứt khoát cởi giày đi chân trần lên lầu.

Nhớ lại hôm nay, ngoài chuyện bị người nào đó giật mất điếu thuốc làm cô khó chịu thì mọi thứ nói chung vẫn rất tuyệt. Thường mọi người hay nói giới thời trang sẽ làm con người ta thay đổi, lạc lối, có lẽ chính là vì những hoạt động đẹp đẽ, tinh tế như thế, ai cũng hướng tới nó.

Tân Vãn Thành ngâm nga khe khẽ ca khúc hôm nay được nghe, bước chân nhẹ nhàng theo giai điệu, cô luôn biết tìm niềm vui trong đau khổ, vì vậy gót chân như không đau như khi nãy nữa.

Chung cư cô ở lầu 3, khi đến lầu 2, dưới lầu lại có tiếng bước chân, Tân Vãn Thành không sợ nữa, có lẽ là hàng xóm, trong chung cư có camera, không ai dám làm chuyện xấu.

Tới cửa nhà, Tân Vãn Thành đổi tay xách giày, tay kia lục tìm chìa khóa trong túi xách.

Trong túi cô có nhiều đồ linh tinh, tay xách giày không cẩn thận lơi ra, một chiếc rớt bên chân cô, còn chiếc kia lại lộc cộc lăn xuống cầu thang.

Đôi giày cao gót này là đôi mà Tân Vãn Thành quý nhất, Linda từng dạy cô, quần áo có thể đơn giản nhưng giày thì cần phải chú trọng, nhất là giày cao gót, đó chính là đặc trưng thứ hai của phụ nữ…

Tân Vãn Thành chửi “Đệt”, đang chuẩn bị xuống cầu thang nhặt giày.

Lại đứng yên như bị đóng đinh.

Giày của cô lăn tới bên chân người nào đó.

Đèn cầu thang không sáng như đèn hành lang, khi Tân Vãn Thành nhìn rõ người đó là ai, người đó đã khom lưng, nhặt giày cô lên.

Cô không biết tại sao người này lại ở đây, thế nên khi anh mang theo giày cô bước lên bậc thang, đi tới trước mặt cô, cô cũng không hé răng, chỉ nhìn chăm chăm, ánh nhìn mang theo vẻ cảnh giác.

Có thể nhận thấy, anh say. Ánh mắt anh chậm chạp lướt qua hàng lông mày, chóp mũi, đôi môi, rồi cuối cùng mới dừng ở đôi mắt cô.

Tân Vãn Thành chưa từng thấy anh mơ màng như thế này.

Tửu lượng anh còn tốt hơn cả cô, uống nhiều tới mức nào mới có thể ra bộ dạng như thế này chứ?

Cô muốn nói, sao anh lại ở đây…

Ánh mắt lại bị chỗ khác hút lấy.

Tay áo sơ mi anh xắn lên, trên cánh tay hiện rõ dấu răng, lên án cô cắn anh trong bữa tiệc kia.

Tân Vãn Thành cúi đầu nhìn dấu răng của mình, lại ngẩng lên nhìn anh.

Lúc bị cô cắn ở tiệc, anh vẫn tỉnh táo, sao bây giờ cả người toàn mùi rượu?

Anh lại hiểu lầm ánh mắt của cô. Nở nụ cười.

“Sao hả, lại muốn cắn anh?”

“…”

Không đợi cô lên tiếng, anh đã cúi đầu, cắn cô.

Không…

Hôn cô.