Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 117: Cưỡng ép thu hết




Dù thế nào thì Hoa Nhất Thành cũng không thể tưởng tượng được thân thể của Diệp Vân lại có thể cường hãn đến vậy, chỉ một quyền liền đánh hắn bay rớt ra ngoài, cả xương cánh tay cũng bị đánh gãy.

Hoa Nhất Thành cố nén đau, đứng dậy. Sau đó, hắn nhét vào miệng một viên đan dược. Đan dược nhanh chóng hóa thành dược lực tinh thuần, tiến vào thân thể, chữa trị cánh tay phải đang bị thương.

“Rốt cuộc ngươi là ai? Với cường độ thân thể của ngươi như vậy, thì tuyệt đối không thể là một đệ tử ngoại môn bình thường của Thiên Kiếm Tông.” Hoa Nhất Thành căn bản không thể tin được lời nói của Diệp Vân nói với hắn, là một đệ tử bình thường thuộc Thiên Chúc Phong của Thiên Kiếm Tông.

Tu tiên nhập môn khó nhất chính là tu thân và tu tâm. Thân thể không đủ mạnh mẽ thì không thể hấp thu luyện hóa được nhiều thiên địa linh khí, mà tâm trí không đủ mạnh mẽ thì thời điểm trùng kích bình cảnh, rất dễ dàng bị tâm ma xâm lấn, làm cho một thân tu vi bị hủy trong nháy mắt.

Cho nên bình thường, đa số bộ phận tu sĩ đều lựa chọn tu tâm, bởi vì chỉ cần dựa vào ý chí của mình, khiến cho linh hồn mạnh mẽ, chống lại được tâm ma.

Nhưng nếu muốn tu luyện thân thể mạnh mẽ, thì cũng không dễ dàng. Tu luyện thân thể cần rất nhiều tài nguyên, tuyệt đối không thể thiếu các loại thiên tài địa bảo. Bởi vì tại thời điểm thân thể đang rèn luyện, rất dễ dàng xuất hiện tình huống cơ bắp bị xé rách, kinh mạch nghiền nát, thậm chí xương cốt vỡ vụn. Sau đó chịu lấy những đau đớn mà người bình thường không thể chịu được, rồi dùng lượng lớn linh dược bồi dưỡng để nhanh chóng khôi phục, rồi lại tiếp tục lần nữa chịu đựng, cứ vòng đi vòng lại như vậy.

Như Hoa Nhất Thành nói, hắn chính là tộc trưởng của Gia Hoa thế hệ này, vì rèn luyện thân thể đã phải bỏ ra thời gian mười năm, hao tốn hơn mười mấy vạn viên linh thạch linh thượng phẩm, nên mới có được thân thể mạnh mẽ như bây giờ. Trong truyền thuyết, có một số siêu cấp thế lực, để bồi dưỡng cường độ thân thể của đệ tử tinh nhuệ, thì một năm tiêu phí không chỉ trăm vạn miếng thượng phẩm linh thạch.

Thế nhưng thân thể Diệp Vân lại có thể mạnh hơn Hoa Nhất Thành hắn, việc này thật sự khó mà tin được. Bởi vậy, ở trong mắt Hoa Nhất Thành thì Diệp Vân đã thay đổi hoàn toàn, đây tuyệt đối không phải là một gã đệ tử bình thường, mà chính là đệ tử tinh nhuệ được bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Kiếm Tông. Chỉ có như vậy mới giãi thích được, vì sao thân thể Diệp Vân lại cường đại đến mức độ này.

“Nói nhảm thì có ích lợi gì!” Diệp Vân căn bản không để ý tới, quả đấm như sấm, ầm ầm đánh tới.

Diệp Vân được thế nên không buông tha, lao về phía trước, triển khai công kích mãnh liệt đối với Hoa Nhất Thành.

Diệp Vân biết rõ, Hoa Nhất Thành chẳng qua là tạm thời kinh hãi. Chờ khi hắn chính thức nhìn rõ tu vi của mình, một khi đem Cửu U Định Linh Kính giải trừ, như vậy cảnh giới hai người chênh lệch, tối thiểu nhất cũng làm cho Diệp Vân phải lâm vào khổ chiến, làm sao có thể chà đạp Hoa Nhất Thành dễ dàng như hiện tại được.

Quyền cước tiếp nối, Hoa Nhất Thành giống như một cái túi vải rách, không ngừng bay lên, rồi lại nặng nề té xuống.

So về thân thể mà nói thì Diệp Vân hoàn toàn chính xác mạnh hơn so với hắn một chút, nhưng giờ phút này trong lòng của hắn đã vô cùng rối loạn, chỉ ngăn cản lung tung được một lát, liền không cách nào chống lại công kích của Diệp Vân, trong phút chốc huyết nhục đã văng tung tóe.

Diệp Vân lại đánh ra một quyền, đánh Hoa Nhất Thành văng ra thật xa, nặng nề đụng vào trên thạch bích.

“Đem bảo vật trong nhẫn trữ vật giao ra đây a, ta sẽ không giết ngươi. À, cũng mang nhẫn trữ vật giao ra đây luôn.”

Hoa Nhất Thành run rẩy đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt tràn đầy kinh hãi.

“Diệp Vân, nếu như ngươi giết ta…, thì chính mình không chạy thoát khỏi Hoa Vận bí tàng này đâu. Ngươi cho rằng tiến vào Hoa Vận đại điện là có thể dễ dàng ly khai sao?” Hoa Nhất Thành mở miệng thở phì phò, lời nói lẫn lộn.

Diệp Vân khẽ giật mình, lập tức cười nói: “Như vậy rất tốt, ngươi mau đem bảo vật giao ra đây, sau đó dẫn ta ly khai. Nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong.”

Hoa Nhất Thành giận dữ: “Ngươi dám.”

“Có muốn thử một lần hay không?” Diệp Vân cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Hoa Nhất Thành theo bản năng lui về sau nửa bước, nói: “Diệp Vân ngươi đừng có làm loạn, nếu như giết ta…, thật sự không ai chạy thoát đâu.”

Diệp Vân cười lạnh không nói.

Hoa Nhất Thành nhíu mày, tựa hồ hạ quyết tâm, nói: “Ngươi thật sự cam đoan là không giết ta?”

Diệp Vân nở nụ cười, nói: “Sao Hoa huynh lại nói ra lời ấy, ta và ngươi lúc trước hiệp nghị cùng nhau đồng sinh cộng tử, huynh đệ há có thể tùy tiện giết ngươi. Chỉ cần ngươi đem bảo vật trên người lấy ra hết, hơn nữa dẫn ta ly khai. Ta Diệp Vân cam đoan, tuyệt đối không giết ngươi.”

Hoa Nhất Thành chần chừ một chút, sau đó nặng nề gật đầu, tay phải hắn lập tức ném đi, một chiếc nhẫn trữ vật nhanh chóng bắn đến.

Diệp Vân dễ dàng bắt giữ lại trong lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cửu U Định Linh Kính đang lơ lửng trên không trung phía trước mặt.

Hiện tại cho dù Hoa Nhất Thành đem Cửu U Định Linh Kính thu hồi, thì với thân thể hầu như bị đánh nát của hắn, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Vân. Vì Vậy Diệp Vân không hề lo lắng sẽ bị Hoa Nhất Thành lật lọng.

Lúc này Hoa Nhất Thành mới ngẩng đầu nhìn hướng Cửu U Định Linh Kính, đột nhiên trong mắt của hắn đầy phẫn nộ. Trông thấy Cửu U Định Linh Kính nháy mắt hắn mới nhớ tới, dù thế nào thì cảnh giới của Diệp Vân và mình cũng khác xa nhau. Nếu như hắn không thi triển lực lượng thân thể để tốc chiến tốc thắng, thì chưa hẳn là không có lực đánh một trận, tối thiểu sẽ không giống như hiện tại hoàn không có năng lực phản kháng.

Trong lòng Hoa Nhất Thành khó chịu, hối hận thì đã muộn. Giờ phút này tình thế đều bị Diệp Vân khống chế, hắn căn bản không có khả năng cho mình thời gian chữa trị thương thế, thật sự là sai một li đi một dặm.

Hoa Nhất Thành trong miệng phát ra, đưa tay đem Cửu U Định Linh Kính gọi xuống, nắm trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Hoa huynh, đó là đồ của ta, ngươi có thể nhìn xem thỏa thích.” Giọng nói Diệp Vân vang vọng trong không trung.

Hoa Nhất Thành trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa lại té ngã trên đất, sau đó ném Cửu U Định Linh Kính qua.

Diệp Vân tiếp nhận Cửu U Định Linh Kính thì trong mắt hiện lên hưng phấn. Cái Cửu U Định Linh Kính này thật sự quá thần kỳ, cư nhiên trong một phạm vi nhất định lại có thể khiến cho linh khí đều bị phong ấn, hơn nữa còn có thể phong bế chân khí và linh lực trong cơ thể tu sĩ. Điều này đối với người có thân thể cường đại như Diệp Vân, thì quả thực là bảo vật hiếm có.

Thu hồi tinh thần, Diệp Vân vẫy tay đối với Hoa Nhất Thành.

“Hoa huynh, còn phiền toái ngươi đem dấu ấn linh lực bên trong những vật này đều giải trừ hết, tránh cho ta cưỡng chế phá giải, làm cho bảo vật có thể bị hư hao không tốt.”

Mặt Hoa Nhất Thành đen lại đi tới, trong lòng tràn đầy không cam lòng nhưng cũng đành chịu, vì hiện tại sống chết đều phải phụ thuộc vào Diệp Vân, nên hắn không dám có chút kháng cự.

Hoa Nhất Thành chính là tu sĩ Luyện Khí Cảnh trung kỳ, nếu như Diệp Vân muốn dựa vào vũ lực để phá vỡ nhẫn trữ vật của hắn mà không hư hao đồ vật trong đó, thì căn bản là chuyện không thể nào. Hiện tại để cho Hoa Nhất Thành tự mình động thủ, thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là tùy tiện quẹt một cái, tất cả ấn ký đều tiêu tán hoàn toàn.

Diệp Vân cười vỗ vai hắn một cái, sau đó đem bảo vật bên trong nhẫn trữ vật đổ ra hết.

Đầu tiên là nhìn thấy một trăm viên Ngưng Khí Đan. Hiện tại thì Ngưng Khí Đan đối với Diệp Vân đã không còn quá quan trọng như trước. Tuy rằng phục dụng Ngưng Khí Đan tại thời điểm trùng kích Luyện Khí Cảnh có thể khiến cho khả năng thành công cao hơn hai thành. Lúc trước trong tỉ thí ở tông môn thì Diệp Vân cũng đã đạt được một viên. Loại đan dược này chỉ có một lần công hiệu, phục dụng lần thứ hai thì không còn hiệu quả nữa.

Ngược lại thì trong bình ngọc khác có chứa Uẩn Khí Đan, có thể bổ sung rất nhanh chân khí bị hao tổn cho tu sĩ Luyện Khí Cảnh. Diệp Vân tự tin không bao lâu nữa liền có thể trùng kích thành công Luyện Khí Cảnh, nên ba mươi viên Uẩn Khí Đan này thì cũng xem như là thu hoạch không tệ.

Ngay sau đó Diệp Vân nhìn thấy một đống khoảng chừng mấy chục gốc kỳ hoa dị thảo, mà hắn cơ bản cũng không nhận thức được, nên dùng một tia ý thức bỏ vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới, đợi sau khi ra ngoài rồi từ từ phân biệt.

Bản thân Hoa Nhất Thành mặc dù là Hoa Gia tộc trưởng, nhưng lại không có quá nhiều bảo vật, đều là một ít đồ vật tu vi Luyện Khí Cảnh thường dùng. Nếu như trừ ra Uẩn Khí Đan thì chỉ còn trọn vẹn một vạn viên linh thạch thượng phẩm và còn có mấy nghìn viên linh thạch trung phẩm, là làm cho Diệp Vân cảm thấy hứng thú.

Diệp Vân tu hành dựa vào phần lớn chính là linh thạch, chỉ cần Tiên Ma Chi Tâm hấp thu đầy đủ linh khí, như vậy sẽ chuyển ngược ra linh khí tinh khiết đến mức khó có thể tin cung cấp cho hắn tu luyện. Vì vậy Diệp Vân vẫn một mực đau đầu, phải đi đâu để tìm kiếm đầy đủ linh thạch.

Không thể tưởng tượng được trên người Hoa Nhất Thành lại có nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy, thật làm cho hắn quá đỗi vui mừng. Hiện tại đã có một vạn viên linh thạch thượng phẩm này, thì thời gian Diệp Vân trùng kích Luyện Khí Cảnh sẽ được rút ngắn đi nhiều. Có lẽ sau khi ly khai đại mộ, thì chỉ cần bế quan khoảng mười ngày liền có thể một lần mà đột phá.

Một khi đạt đến tu vi Luyện Khí Cảnh, thì hai kiện linh khí trung phẩm tuyệt hảo Băng Phách Tỏa Hồn và Liệt Diễm Bạo Vân, đều có thể phát ra uy lực chân chính. Mà khi dùng chân khí thúc giục Lôi Vân Điện Quang Kiếm, thì uy lực tối thiểu cũng phải tăng gấp mười lần. Hơn nữa với sức mạnh của Tử Ảnh, thì thực lực của Diệp Vân sẽ tăng với tốc độ như thế nào, ngay chính hắn nghĩ đến cũng vô cùng hưng phấn.

“Hoa huynh, bản thân ngươi là tộc trưởng của Hoa Gia sẽ không có ít đồ như vậy a.” Diệp Vân tùy ý khuấy đống đồ vật trên mặt đất, rồi thuận tay đem thu tất cả vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới.

“Vì lần bí tàng này mở ra, hầu như ta đã bán sạch tất cả bảo vật đáng giá của Hoa Gia, hiện tại đều đưa cho ngươi, ngươi còn muốn như thế nào?” Hoa Nhất Thành tuy trong giọng nói đầy phẫn nộ, nhưng cũng không dám phát tiết ra.

“Vì sao Hoa huynh lại tức giận, thoạt nhìn rất là bất mãn a.” Diệp Vân đưa mắt lườm hắn một phát, khuôn mặt mang vẻ trào phúng, “Ồ, trên người của Hoa huynh rõ ràng còn mặc một bộ hồng sắc nhuyễn giáp (giáp mềm màu đỏ), chắc hẳn cũng là một kiện Linh Khí trung phẩm tốt, vì sao không cởi ra?”

Hoa Nhất Thành giận dữ, nhưng không có biện pháp xử lý, chỉ có thể đem hồng sắc nhuyễn giáp mặc trên người cởi ra, ném đến trước người Diệp Vân.

“Hoa huynh, kiện nhuyễn giáp chế tạo đẹp đẽ, thanh tú như vậy, rõ ràng là dành cho nữ tử, ngươi lại mặc trên người, thật sự là không thể tưởng tượng được a.” Diệp Vân giơ tay bắt lấy, hồng sắc nhuyễn giáp rơi vào trong lòng bàn tay, truyền đến cảm xúc tinh tế tỉ mỉ.

Hoa Nhất Thành không trả lời, trong lòng đại hận, nếu không phải có nhuyễn giáp này, e rằng với công kích vừa rồi của Diệp Vân thì hắn căn bản không chống đỡ được, giờ này cũng đã đi đời nhà ma rồi.

Diệp Vân vơ vét hết toàn bộ tài sản của Hoa Nhất Thành xong mới ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhưng không có bất kỳ bảo vật nào.

“Hoa huynh, vừa rồi ta nghe ngươi nói đây chính là tầng năm, không biết lên nữa còn mấy tầng?” Diệp Vân cười hỏi.

Hoa Nhất Thành hừ một tiếng trả lời: “Hoa Vận Thất Cảnh, dĩ nhiên còn hai tầng nữa.”

“Tốt lắm, vậy làm phiền huynh mở ra thông đạo tầng thứ sáu.” Thân hình Diệp Vân lóe lên, bay đến sau lưng Hoa Nhất Thành. Tử Ảnh trong tay hơi run lên, ánh sáng màu tím như thủy ngân mở rộng ra.

Trên mặt Hoa Nhất Thành run rẩy mấy cái, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể hướng cây cột che giấu màu tím chính giữa đi đến.