Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 121: Mưu mô kế tiếp mưu mô




Khi mà linh hồn của Diệp Vân sắp bị xóa đi thì rút cuộc, Tiên Ma Chi Tâm cũng xuất hiện.

Hắc bạch quang ảnh dường như là ánh sáng đến từ tiên giới, thần diệu vô cùng, thoáng cái đã xua tan hết thảy. Diệp Vân chỉ cảm thấy trong đầu mình sáng tỏ, ý thức hoàn toàn có thể khống chế lại được.

Vầng sáng mà Tiên Ma Chi Tâm nhanh chóng hạ xuống, va chạm với luồng khí lạnh lẽo mà Hoa Vận truyền vào người của Diệp Vân.

Không có bất kỳ trở ngại nào, giống như là một vị vương giả đang đứng trước một thứ sâu kiến hèn mọn mà thôi. Luồng khí lạnh lẽo kia căn bản không kịp phản ứng thì liền bị luồng sáng mà Tiên Ma Chi Tâm phát ra thôn phệ.

Hắc bạch quang ảnh thế như chẻ tre, nhanh chóng hạ xuống, trong chớp mắt đã xuống đến lồng ngực của Diệp Vân, sau đó không chút dừng lại mà lan tỏa đến tứ chi bách vị.

Luồng khí tức lạnh lẽo kia mới chiếm cứ thân thể Diệp Vân được hơn mười hô hấp, nhưng mấy tức sau liền biến thành hư ảo, bị thôn phệ hoàn toàn.

“A!”

Bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp phát ra một tiếng kinh hô, Hoa Vận tựa như bị tổn thương vô cùng nặng, quát lên chói tai.

“Đây là cái gì? Luồng ánh sáng đen trắng này là cái gì mà có thể thôn phệ thần hồn chi lực của ta?”

Diệp Vân cảm thấy tất cả đều trở về, thân thể khôi phục được trạng thái tự nhiên. Nhưng mà tay phải của hắn vẫn bị dính trên Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, nhưng lúc này hấp lực vô cùng yếu ớt, tùy thời đều có thể rút ra.

Hắc bạch quang ảnh tựa hồ biết rõ Diệp Vân muốn thu tay lại thì đột nhiên từ trong lòng bàn tay của hắn lao ra, chui vào bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp.

Trong lòng Diệp Vân khẽ động, tay phải tiếp tục kề sát lại.

“Đây là cái gì? Đây là vật gì vậy? Cút ra ngoài cho ta.” Hoa Vận giống như gặp phải ác quỷ, tức giận quát lên, “Thu tay của ngươi lại, nhanh chóng lấy nó ra, ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống, nếu không thì ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”

Thanh âm của Hoa Vận mang theo sự hoảng sợ, nghe xong thì thấy chính là mạnh mồm mà thôi, mà theo đó còn tràn ngập vẻ tuyệt vọng.

“Hoa tiền bối, đây chính là ngươi hút lấy tay ta để đoạt xá. Bây giờ thì ta phải làm thế nào để nó buông ra đây? Tay ta bị ngươi hút lấy, làm sao có thể rút về được.” Trong lòng Diệp Vân cười to, cao giọng hỏi.

“Hừ, ngươi thật sự nghĩ một đại năng Kim Đan như ta mà không đối phó được đám ánh sáng này sao?” Thanh âm của Hoa Vận đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Trong lòng Diệp Vân hơi động một chút, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia dị sắc, cười nói: “Ta có một đề nghị, Hoa tiền bối ngươi xem có được không? Dù sao thì ngươi cũng đã ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp cả ngàn năm rồi, dù sao thì cũng chỉ là thêm một ngàn năm nữa. Chỉ cần ngươi mang hết tất cả bảo vật của bí tàng giao ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, để sau này có thể đoạt xá người khác.”

“Tiểu gia hỏa, ngươi quá tham lam đó. Nếu như ta đem hết bảo vật giao ra thì chẳng lẽ còn con đường sống hay sao?” Hoa Vận cười lạnh, một bên ngăn cản lại sự xâm nhập của hắc bạch quang ảnh, một bên trả lời.

“Ta vốn là một người luôn giữ lời. Hoa tiền bối giữ lại những món đó cũng vô dụng, chắc hẳn cũng không đành lòng khiến cho nó bị giấu trong đại mộ quá lâu chứ?” Diệp Vân lúc này đã vô cùng yên tâm, cười to nói.

Những lời vừa rồi vốn chỉ là đê thăm dò Hoa Vận mà thôi, không ngờ lão hồ ly Hoa Vận sống cả ngàn năm này lại trả lời như vậy. Điều này chứng tỏ, trong tầng thứ bảy này chắc hẳn là còn có bảo vật khác, hơn nữa hắn còn vô kế khả thi đối với hắc bạch quanh ảnh. Bằng không mà nói thì hắn làm sao muốn dùng những món bảo vật kia để đổi lấy sinh cơ?

“Trong tay ta đúng là vẫn còn vài món bảo vật, cho ngươi cũng không sao. Nhưng ta muốn ngươi nhìn trời mà thề rằng tuyệt không được tổn thương tính mạng của ta.” Hoa Vận suy nghĩ một lúc, sau đó trầm giọng nói ra.

Diệp Vân đại hỉ, nói: “Đó là tự nhiên. Ta và ngươi vốn không thù không oán, ta giết ngươi làm gì. Không bằng xóa hết oán thù, ngày sau gặp lại có khi lại trở thành bạn tốt không chừng.”

“Thôi được, trước tiên ngươi thề đi, sau đó ta sẽ lấy bảo vật ra cho ngươi.” Hoa Vận thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói.

Hắn tìm cách cả ngàn năm, muốn cho bản thân không bị tiêu tan hoàn toàn, lưu lại ghi chép trong điển tịch của Hoa gia, rồi bố trí trùng trùng điệp điệp mọi thứ, rút cuộc đã chờ đến giờ phút này, thần hồn bên trong Chúng Sinh Chuyền Hồn tháp đã khôi phục được ba thành, có khả năng đoạt xá.

Vốn mọi thứ cực kỳ thuận lợi, Diệp Vân đúng như dự định của hắn mà xuất hiện, luận về tư chất hay thiên phú, thân thể hay tu vi thì đều vô cùng thích hợp.

Nhưng mà, hắn thật không thể tưởng tượng được là, trong cơ thể của Diệp Vân lại ẩn giấu một loại lực lượng cường đại như vậy, có thể thôn phệ được thần hồn của hắn, sau đó lại chui vào trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp, thiếu chút nữa thì thôn phệ cả hắn nữa.

Diệp Vân lập tức phát thệ, trong khu mộ địa này tuyệt đối không gây bất lợi đối với Hoa Vận, mà cũng không đưa hắn đi.

Hoa Vận nghe vậy thì lúc này mới yên tâm, thấp giọng nói: “Ngươi hãy thu hồi lại đạo hắc bạch quang ảnh này, sau đó rút tay về đi.”

Diệp Vân liền thúc giục, Tiên Ma Chi Tâm tản mát ra quang ảnh lúc này lại dễ dàng bị sai khiến, lập tức bay trở về, sau đó hắn thu tay phải đang đặt trên Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp lại.

Diệp Vân căn bản không sợ Hoa Vận giở trò gì. Dù sao thì Hoa Vận cũng chỉ là một đám thần hồn không hoàn chỉnh mà thôi, sau khi không thành công đoạt xá lúc trước thì chỉ có thể ở trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp mà bồi dưỡng một phen. Chẳng qua, điều mà hắn cảm thấy có chút đáng tiếc chính là Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp này hiển nhiên là một kiện bảo vật khó lường, nếu như không chiếm được nó thì đúng là đáng tiếc.

Nhưng mà, chuyến đi vào đại mộ này, tuy rằng trải qua mấy lần nguy hiểm, thiếu chút nữa là mất mạng, thế nhưng hắn cũng đã có thu hoạch không tồi, nếu như cái Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp này mà không thể lấy được thì cũng không sao.

Diệp Vân vừa thu tay lại thì thấy một luồng ánh sáng từ trong quang tháp bắn ra, là một quả tím mọng xuất hiện trước mặt hắn, lơ lửng trong không trung..

Quả này vô cùng kỳ lạ, mặt ngoài bóng loáng, nhưng lại mơ hồ có một hư ảnh một con đại điểu, lúc ẩn lúc hiện.

“Đây là Tử Kim linh quả, chính là loại quả chỉ xuất hiện trong khu vực sinh sống của Tử Kim đại điêu, loại điêu mà chỉ đứng sau Kim Sí Đại Bằng, dùng tại thời điểm trùng kích Trúc Cơ, có thể củng cố tâm thần, củng cố tu vi.” Thanh âm của Hoa Vận truyền đến, mang theo sự nuối tiếc, không mong muốn.

Diệp Vân thu Tử Kim linh quả vào lòng bàn tay, nhìn kỹ một phen thì thấy có một mùi hương thơm ngát, nhàn nhạt bay vào mũi, khiến cho cơ thể vô cùng dễ chịu. Đè nén sự vui sướng trong lòng, hắn liền cất Tử Kim linh quả vào trong Lôi Âm Hóa Long giới.

Ánh mắt hắn lúc này nhìn về phía Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp. Quang tháp này chẳng những có thể bồi dưỡng thần hồn mà còn có cả công hiệu trữ vật nữa. Như vậy trong đó chắc hẳn là có không gian đặc biệt, theo như lời của Hoa Vận thì bí tàng chính thức chắc hẳn là ở trong đó.

“Hoa tiền bối, không cần lấy ra từng thứ một, cứ lấy hết ra luôn đi.” Hai mắt Diệp Vân híp lại, vừa cười vừa nói: “Ta nói chính là toàn bộ bảo vật, ngươi cũng không nên tư tàng a.”

Hoa Vận trầm mặc nửa ngày, sau đó thì thấy trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp bắn ra hơn mười đạo ánh sáng, rơi xuống.

Diệp Vân đưa tay một trảo, những bảo vật này liền dừng lại trước mặt hắn, lơ lửng trên không.

Có tất cả là mười bốn đạo, mà mỗi đạo này tất cả đều là kì hoa dị thảo, tỏa ra mùi hương thơm lừng.

“Những thứ này đều là để chuẩn bị sau khi đoạt xá thành công thì sử dụng, ngươi trở về đọc những tư liệu tương quan thì sẽ hiểu được công dụng của chúng.” Thanh âm của Hoa Vận từ trong quang tháp truyền đến, có có chút tuyệt vọng.

Diệp Vân dùng một tia ý thức thu toàn bộ số bảo vật này vào trong Lôi Âm Hóa Long giới, nhìu mày: “Hoa tiền bối, chẳng lẽ ngươi không có một kiện linh khí phẩm chất tuyệt hảo nào sao?”

“Ta cần linh khí để làm gì? Con đường tu tiên thì phải dựa vào tu vi của chính mình, chỉ cần có đầy đủ thực lực thì bất cứ linh khí nào cũng không thể đả thương được ngươi.” Thanh âm vô cùng không cam lòng cùng tức giận của Hoa Vận quát lên.

Diệp Vân ngẩn ra. Hắn luôn muốn có một bảo vật phẩm chất tuyệt hảo mà lại không cân nhắc tới đạo lí của tu tiên. Đứng trước lực lượng tuyệt đối thì tất cả linh khí chỉ là vô nghĩa.

“Lời này cũng có lý, nhưng mà Hoa tiền bối, bảo vật của ngươi chắc hẳn không chỉ là như vậy thôi chứ?” Diệp Vân vừa cười vừa nói.

Chắc hẳn Tử Ảnh và Lôi Âm Hóa Long giới đã bị ngươi lấy được. Ngươi thấy phẩm chất của chúng thế nào? Ngoài ra thì trên người ngươi, ta còn cảm nhận được linh khí băng hỏa, như vậy thì Băng Phách Tỏa Hồn và Liệt Diễm Bạo Vân chắc hẳn cũng ở trên người ngươi, có nhiều linh khí như vậy còn chưa đủ? Ngươi cũng quá tham lam rồi đó.” Thanh âm của Hoa Vận tràn ngập phẫn nộ vang lên.

“Ta nói rồi, phải là tất cả, bằng không thì đừng trách ta không khách khí.” Diệp Vân cười lạnh, tay phải nâng lên, chậm rãi tiến về phía quang tháp.

“Tiểu gia hỏa, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt như vậy.” Thanh âm của Hoa Vận vang lên, mang theo một tia hoảng sợ.

Diệp Vân không rảnh mà đáp lại, tay phải một lần nữa áp lên quang tháp.

Bỗng nhiên, một đạo hấp lực cường đại từ trong Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp lại truyền ra, hút chặt lấy bàn tay hắn.

“Tiểu gia hỏa, ngươi rút cuộc lại bị lừa rồi.” Hoa Vận cười to, trong tiếng cười còn mang theo sự hưng phấn khi âm mưu được thực hiện.

Diệp Vân cười lạnh, hắc bạch quang ảnh trong cơ thể liền từ bàn tay của hắn truyền ra, muốn đưa nó vào bên trong quang tháp.

Nhưng mà, sau một khắc thì hắn lại kinh ngạc phát hiện, hắc bạch quang ảnh lại bị cản lại. Bên trên quang tháp này tựa hồ như có một tầng phòng ngự vô hình, ngăn cản hắc bạch quang ảnh tiến vào.

Mà cùng lúc đó thì hấp lực cuồng bạo lần nữa vọt tới, hấp thu số linh lực và tinh nguyên mà Diệp Vân vừa mới hồi phục lại một chút.

Diệp Vân kinh hãi, hắn vừa rồi mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng. Hiện tại mới hiểu ra, vì sao Hoa Vận lại phối hợp với mình như vậy, thoáng cái đã giao ra hơn mười loại kì hoa dị thảo khác nhau, sau đó lại ra vẻ oán hận. Thì ra là muốn lừa gạt hắn một lần nữa đặt tay lên Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp.

Thế nhưng, vốn Hoa Vận không thể nào ngăn cản được hắc bạch quang ảnh, nhưng sao hiện tại lại có thể làm được?

Bất chợt thì Diệp Vân liền đã hiểu rõ ràng tất cả. Tất nhiên là thời điểm Hoa Vận mang ra những thứ kì hoa dị thảo kia thì đã nhanh chóng bố trí một pháp trận không gian, ngăn cản hắc bạch quang ảnh tiến vào. Vừa rồi toàn bộ chỉ là kế hoãn binh mà thôi.

Diệp Vân lúc này vô cùng hối hận. Hắn ba năm lăn lộn làm tạp dịch ở ngoại viện, tự cho mình có thể nhìn thấu mọi âm mưu quỷ kế. Thế nhưng xem ra, so với loại hồ ly sống đã nghìn năm như Hoa Vận thì đúng là kém xa.

Con đường tu tiên là khó khăn bực nào. Chỉ vì một chút linh thạch, một phần tài nguyên thì đều có thể tranh giành quyết liệt, máu chảy thành sông, giữa người và người không hề có sự tín nhiệm lẫn nhau.

Giờ khắc này, Diệp Vân mới hiểu được, chính mình vẫn là quá mức mềm lòng, quá mức lương thiện. Dù hắn cảm thấy, ba năm tại ngoại viện thì hắn cũng không trở thành loại người có lòng dạ độc ác, thế nhưng cũng không phải là loại người lương thiện gì.

Sai rồi, hoàn toàn sai rồi!

“Tiểu gia hỏa, ngươi vẫn còn non lắm. Nếu như ông trời đã sắp đặt ngươi tiến vào mảnh mộ địa này, trải qua vô số khảo nghiệm, cuối cùng gặp ta thì làm sao có thể rời khỏi đây một cách dễ dàng được. Muốn rời khòi thì cũng là ta mang theo thân thể của ngươi li khai.” Thanh âm đắc ý của Hoa Vận vang lên. Hắn thuận lợi kéo dài thời gian, sau đó bố trí một pháp trận không gian, truyền tống đạo ánh sáng đen trắng không biết tên kia đến một không gian khác, không thể tiến vào Chúng Sinh Chuyển Hồn tháp được.

Nhưng mà, Diệp Vân lúc này lại cười lạnh một tiếng.

“Hoa Vận tiền bối, chẳng lẽ ngươi cho rằng đạo ánh sáng đen trắng này lại chỉ có uy lực như vậy thôi sao?”