Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 163




Đối với Diệp Vân, Dư Minh Hồng cùng Đoàn Thần Phong chẳng còn biết phải nói gì nữa. Tên này thực sự là quá mức biến thái đi mà. Sau khi đột phá Luyện Khí Cảnh thì hai người họ đã có ý định đấu với Diệp Vân một trận, nhưng không ngờ tên này mặc dù đột phá Luyện Khí Cảnh cuối cùng nhưng lại là người mạnh nhất trong đám bọn họ. Vốn tưởng đã đuổi kịp hắn nhưng hiện tại khoảng cách giữa họ với Diệp Vân ngày càng lớn.

Diệp Vân cất Tử Vân Đan đi, đan dược này đối với tu sĩ Luyện Khí Cảnh chính là thánh phẩm, có thể chữa khỏi mọi vết thương nên vô cùng quý giá, ngàn vàng cũng khó kiếm. Đến ngay cả Hoa Vận trong vòng một ngàn một trăm năm qua cũng chỉ luyện chế ra được mười viên mà thôi, hôm nay dùng hai viên, sau này chỉ còn lại tám viên.

Ngàn năm qua, Hoa Vận đã chuẩn bị rất nhiều vật phẩm, từ Luyện Khí Cảnh đến Trúc Cơ Cảnh đều có, thiên tài địa bảo, thảo dược quý hiếm, đan dược, linh thạch… Tất cả mọi thứ đều được giữ ở bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp. Những thứ này nếu mang ra ngoài sẽ khiến toàn bộ Tấn quốc ngập trong gió tanh mưa máu.

Đối với phần lớn bảo vật Diệp Vân cũng không biết công dụng của nó là gì, vì từ trước tới nay hắn chưa từng tiếp xúc với nhiều thiên tài địa bảo như bây giờ. Đối với những bảo vật hắn đã hiểu rõ thì giá trị của chúng đủ để so sánh với hơn phân nửa tài nguyên của Thiên Chúc Phong, những thứ còn lại thì hắn không hề biết giá trị của chúng đạt tới mức nào.

"Các ngươi ngồi xuống trị thương đi, ta đi xem Thần Vũ Thứu Vương." Diệp Vân vượt qua hai người, đi tới nơi Thần Vũ Thứu Vương.

Thân thể Thần Vũ Thứu Vương vốn trụi lủi không có một sợi lông. Thời gian từ từ trôi qua, một ít lông tơ màu vàng nhạt bắt đầu mọc ra. Chiếc lông màu vàng kim trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng ngày càng rực rỡ, đôi khi lại hiện lên một vòng hào quang màu vàng kim.

Lông vũ trên người nó phát triển với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, gần như sau mỗi một lần hô hấp thì những sợi lông lại lớn lên một chút. Qua nửa nén nhang thì thân thể nó đã hoàn toàn được bao phủ bởi lông vũ màu vàng nhạt, nhìn vô cùng rực rỡ và đẹp mắt.

Sau một canh giờ, trên người Thần Vũ Thứu Vương lông vũ mọc chằng chịt chi chít, lúc này nhìn nó vô cùng xinh đẹp. Dưới ánh mặt trời chiếu xuống, những chiếc lông màu vàng kim phản xạ lại tạo lên những màn sáng vô cùng lộng lẫy, nhìn từ xa trông chói lọi vô cùng.

Đôi mắt Thần Vũ Thứu Vương đang nhắm chặt chợt mở ra. Chỉ thấy một đạo ánh sáng giống như là thực chất bắn thẳng lên không trung tạo thành một vụ nổ rền vang, sau đó Thần Vũ Thứu Vương từ từ đứng lên.

Ô!

Một tiếng thét dài vang lên, ban đầu thì trầm thấp, sau đó thì vút cao, đâm thẳng vào trời xanh, vang vọng khắp trăm dặm xung quanh.

Gần như bất kỳ chỗ nào trong phạm vi tòa Thứu Phong đều có thể tiếng hót vang vọng trời xanh này. Sau đó tiếng hót dần dần tiêu tan vào trong không khí.

Ngay cả những tên đệ tử đang tham gia cuộc thi đấu cũng phải dừng lại, ánh mắt không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Linh Thứu Phong. Ngay lập tức họ nhìn thấy trên đỉnh Linh Thứu Phong có một vầng sáng màu vàng đang khuếch tán ra như sóng nước, tốc độ cực kỳ nhanh.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Một gã đệ tử mặc áo bào màu vàng vô cùng hoảng sợ. Ánh sáng màu vàng kim này có một cỗ uy thế đáng sợ khiến hắn run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ướt hết áo.

"Chẳng lẽ là Vua kền kền? Nghe nói nó vốn là Yêu thú cửu cấp đỉnh phong nhưng không ngờ lại mạnh mẽ như vậy."

"Vua kền kền chỉ là một con Yêu thú mà đã có uy thế đáng sợ như thế này. Vậy mấy con Linh thú hiếm hoi có sức mạnh tuyệt cường thì sẽ như thế nào nhỉ?"

"Thật đáng sợ, chúng ta mau chóng tìm một nơi an toàn đi. Dù sao chúng ta cũng đã có hai miếng lệnh bài rồi và cũng đã giành được tư cách khảo hạch đệ tử nội môn."

"Các ngươi nói xem Vua kền kền có thể nào lại có đột phá, hóa linh thành công hay không?"

Ánh sáng màu vàng từ đỉnh núi lan xuống khiến tất cả các đệ tử đều ngước mắt nhìn, ai ai cũng cảm thấy rung động.

Ở một nơi cách Linh Thứu Phong hơn hai mươi dặm, sắc mặt Chân Hoa Thành có chút tái nhợt, ánh mắt hắn tập trung nhìn lên đỉnh núi.

"Chân sư huynh, ngươi sao vậy?" Một gã đệ tử áo đen nhìn thấy sắc mặt Chân Hoa Thành không tốt, cất tiếng hỏi.

Chân Hoa Thành lắc đầu, cũng không nói gì thêm, quay người rời đi.

Diệp Vân đứng trên đỉnh Linh Thứu Phong nhìn Thần Vũ Thứu Vương, khóe miệng mỉm cười.

"Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?" Sắc mặt Thần Vũ Thứu Vương không tốt chút nào, quát lên.

Diệp Vân híp mắt lại, nói: "Thứu Vương không lẽ ngươi đã quên lời thề lúc nãy rồi sao? Hay là ngươi vẫn muốn nếm Thiên Kiếp khủng bố đó một lần nữa?"

Vẻ mặt hung ác vừa rồi của Thần Vũ Thứu Vương sau khi nghe Diệp Vân nói thì trở nên uể oải. Nó nói: "Ngươi muốn thế nào? Ta lúc đó đã lập lời thề với Thiên Đạo là sẽ tạo điều kiên giúp đỡ ngươi nhưng không bao giờ trở thành Linh thú của ngươi, nhất định không bao giờ.."

"Vậy chắc là ngươi không hề sợ Thiên Kiếp rồi hả?" Diệp Vân cười híp mắt nói.

"Ngươi có biết lại lịch của ta như thế nào không? Ngươi có thể thấy Thứu Ưng bình thường nào sống tới ngàn năm chưa?" Thần Vũ Thứu Vương trầm giọng, nói tiếp: "Ta không phải là Thứu Ưng nhất tộc bình thường mà là một nhánh của Kim Sí Đại Bàng, ngươi có biết chút gì về Kim Sí Đại Bàng không? Đây chính là tiên thú nhất tộc, vô cùng tôn quý, ngươi chỉ là một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh mà cũng muốn trở thành chủ nhân của Kim Sí Đại Bàng sao? Ngươi không sợ Thiên Đạo tức giận đánh chết ngươi sao?"

Diệp Vân vẫn nhìn nó nhưng lại không nói gì.

"Thần Vũ Thứu Vương, nếu bản thân ngươi là một nhánh của Kim Sí Đại Bàng, là một Linh thú vô cùng cao quý mà lại thất hứa, ngươi không sợ mất mặt sao. " Dư Minh Hồng không nhịn được, tức giận quát lên.

"Tiểu Dư Tử nói không sai, con chim ngốc kia so với tên Khúc Nhất Bình có khi còn độc ác hơn, một chút uy tín cũng không có." Đoàn Thần Phong ôm vai, hừ một tiếng.

Thần Vũ Thứu Vương ngay lập tức đứng dậy, sát ý nổi nên: "Hai người các ngươi có biết mình đang nói gì không? Đừng tưởng ta không dám giết hai tên các ngươi ?"

"Cứ việc giết bọn ta đi, sau khi ngươi giết hai huynh đệ ta thì Diệp Vân chắc chắn sẽ báo thù cho chúng ta. Khi đó Thiên Kiếp giáng xuống ngươi sẽ chết không toàn thây, ngay cả một cọng lông cũng không còn." Đoàn Thần Phong nhún vai, ra vẻ không có chuyện gì.

"Ngươi. . ." Thần Vũ Thứu Vương không kềm được giận dữ, hai cánh vỗ nhẹ khiến gió bụi bay mù mịt.

"Đúng vậy, Thứu Vương ngươi không cần phải tức giận. Đúng như lời Đoàn sư huynh nói, nếu như ngươi dám giết bọn họ thì ta sẽ gọi Thiên kiếp tới giết chết ngươi, khiến ngươi không có chỗ chôn thân.." Diệp Vân vẫy vẫy tay, trầm giọng nói.

"Tiểu tử, ngươi dám. . ."

Diệp Vân cười cười nói: "Ngươi đã không muốn trở thành nô bộc của ta thì cũng không sao, ta cũng có thể xóa bỏ lời thề cho ngươi, tuy nhiên ngươi cũng phải báo đáp ta một chút gì đó."

Hai mắt Thần Vũ Thứu Vương sáng ngời, vội la lên: "Ngươi muốn gì?"

"Ví dụ như cho ta mấy trăm vạn miếng Linh thạch thượng phẩm, hoặc là thiên tài địa bảo cùng với kỳ hoa dị thảo ngoài ngàn năm. Hay là công pháp tam cấp, Tiên kỹ nhị cấp gì đó, cụ thể những thứ đó là gì thì ta vẫn chưa nghĩ kỹ." Diệp Vân nhún nhún vai, cười nói.

Thần Vũ Thứu Vương trước khi vượt qua Thiên Kiếp Hóa Linh đã cực kỳ hiểu rõ tu sĩ nhân loại, bây giờ linh trí đã được mở ra nên sau khi nghe những lời nói của Diệp Vân thiếu chút nữa nó té ngửa.

Linh thạch thượng phẩm thì không khó, nó có cách để lấy được. Thiên tài địa bảo cùng kỳ hoa dị thảo hơn ngàn năm thì cũng không phải không thể tìm được. Nhưng công pháp tam cấp, Tiên kỹ nhị cấp, đó là cái gì? Bọn chúng nghĩ rằng một tông phái nhỏ bé như Thiên Kiếm Tông có thể có được sao? Công pháp mạnh nhất của Thiên Kiếm Tông cũng chỉ có Tiên Kỹ tứ phẩm là cùng. Thần Vũ Thứu Vương mặc dù đã ở Linh Thứu Phong ngàn năm nhưng chưa bao giờ nó nghe thấy Thiên Kiếm Tông có Tiên kỹ tam cấp, thậm chí nhị cấp.

"Tiểu tử ngươi đang giỡn mặt ta sao?"

Diệp Vân nhún nhún vai, nói: "Không làm được sao? Bỏ đi, cứ yên tâm làm nô bộc cho ta sử dụng là được."

"Tiểu tử ngươi đứng có quá đáng." Thần Vũ Thứu Vương gầm lên, nhưng cuối cùng hạ thấp giọng xuống, nói : "Có cách nào khác nữa không?"

Diệp Vân híp mắt, cười nói: "Thứu Vương ngươi đúng là tên tham lam mà, nếu ngươi đã mở miệng thì ta cũng sẽ cho ngươi thêm một sự lựa chọn a."

"Nói!"

"Theo ta một ngàn năm, ta sẽ không đối xử với ngươi như nô bộc, quan hệ giữa chúng ta sẽ giống như làm thuê vậy. Nếu biểu hiện của ngươi sau này hợp ý ta, đến lúc đó muốn rời đi thì ta cũng không ngăn cản ngươi." Diệp Vân chậm rãi nói.

Hung quang trong mắt Thần Vũ Thứu Vương lóe lên, nó nói: "Một ngàn năm quá lâu, hơn nữa không phải bất cứ chuyện gì ta cũng ra tay giúp ngươi."

"Nếu vậy thì ngươi đợi đấy, ta gọi Thiên kiếp giáng xuống là được." Giọng nói Diệp Vân dần trở nên lạnh lẽo.

Thần Vũ Thứu Vương rất tức giận nhưng cũng không thể làm được gì, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nói: Được rồi, một ngàn năm thì một ngàn năm, đối với tộc Kim Sí Đại Bàng thì một ngàn năm chỉ là trong chớp mắt. Nhưng không phải bất cứ việc gì ta cũng sẽ ra tay giúp ngươi. Ví dụ: Nếu ngươi muốn đối đầu với tộc ta thì ta làm sao có thể giúp ngươi chứ?"

"Chuyện đó sẽ không xảy ra nhưng mỗi một năm ngươi phải giúp ta mười lần, sau mười lần thì ngươi thích thì giúp, không thì đứng ngoài xem cũng không sao." Diệp Vân nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nói tiếp: "Ngươi hiện tại cũng đã trở thành Linh thú, cũng đi theo ta ngàn năm, trong ngàn năm này chúng ta chính là bạn bè, không thể đưa chiến hữu sau lưng mình giao cho đối thủ được. Ngươi có thể làm Linh thú cho ta cưỡi, khi đó cho dù là truy đuổi hay bỏ chạy thì tiết kiệm được rất nhiều thời gian."

Thần Vũ Thứu Vương nghiêng đầu, đỉnh đầu không còn trọc lóc nữa mà đã mọc ra một ít lông tơ màu vàng nhạt. Trong đó cây lông vũ màu vàng kim kia nhìn rất đặc biệt khiến người khác phải chú ý.

"Tốt, ta đồng ý."

"Tốt rồi, sau này chúng ta sẽ là đồng bạn, mọi người đều phải bảo vệ lẫn nhau." Diệp Vân cười to. Ban đầu hắn chỉ muốn lợi dụng Thần Vũ Thứu Vương để trau dồi kinh nghiệm chiến đấu, cuối cùng muốn giết nó để lấy yêu hạch.

Nhưng thật không ngờ sự việc hôm nay đã khiến Thần Vũ Thứu Vương trở thành nô bộc đi theo hắn ngàn năm. Mặc dù một năm nó chỉ ra tay mười lần nhưng như vậy cũng đã đủ rồi, quan trọng nhất là Thần Vũ Thứu Vương đã trở thành Linh thú cho Diệp Vân cưỡi. Nó vốn là hậu duệ của tộc Kim Sí Đại Bàng, sức mạnh tiềm ẩn không ai biết được, có lẽ trong thời gian ngắn có thể đột phá trở thành Linh thú đỉnh phong cũng nên.

"Hừ! Ngươi nên nhớ mỗi năm ta chỉ ra tay giúp ngươi mười lần." Tuy Thần Vũ Thứu Vương đã hơn ngàn tuổi nhưng đối với chủng tộc Kim Sí Đại Bàng thì tuổi của nó so với trẻ sơ sinh của nhân loại cũng không khác nhau nhiều lắm. Một đầu Kim Sí Đại Bàng có thể sống tới mười vạn năm.

Chủng tộc Kim Sí Đại Bàng vô cùng ít ỏi, trăm ngàn năm qua toàn bộ cả đại lục đều khó gặp chứ đừng nói đến một Tấn quốc nhỏ bé này.

Thần Vũ Thứu Vương tuy là hậu duệ của Kim Sí Đại Bàng nhưng căn bản không biết những điều này. Mà ba người Diệp Vân cũng chỉ nghe sơ qua về tộc Kim Sí Đại Bàng cho nên cũng không quan tâm lắm.

"Được rồi được rồi, ta biết rồi, nhà người nói nhiều quá đi. Ngươi vừa mới có linh trí hãy nghỉ ngơi một chút, đừng nói lung tung nữa." Diệp Vân vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn xuống chân núi Linh Thứu.

Đối với hắn thì lần khảo hạch này quá nhẹ nhàng, nếu nói dễ như trở bàn tay thì cũng không thể diễn tả hết được. Chung Ưng bị giết, mấy tên đệ tử đi theo hắn cũng không khiến Diệp Vân quan tâm. Kẻ duy nhất khiến Diệp Vân chú ý trong lần khảo hạch này chính là Chân Hoa Thành.

Vài ngày trước Diệp Vân vẫn coi Chân Hoa Thành là đối thủ, nhưng hiện tại thì tầm mắt của hắn đã được mở rộng lên rất nhiều lần. Một tên từng là đệ tử áo tím không đáng để hắn phải nhắc đến.

"Lần khảo hạch này đúng là không có một chút ý nghĩa nào!"