Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 243: Ra sức khuyên giải




Trận đấu của tổ thanh niên này thật kém hấp dẫn, tình huống ngoài ý muốn xuất hiện kẻ hiếm thấy như Đoàn Thần Phong bên tổ Diệp Vân cũng chẳng mấy khi xảy ra, hầu hết những tổ khác đều dựa theo lý lẽ 'cảnh giới quyết định thắng bại', thoáng chốc chỉ còn lại mười sáu người.

Trương Thần Quang là đối thủ đầu tiên ở vòng mười sáu người mạnh nhất.

Năm thứ ba thăng lên làm đệ tử nội môn, tu vi đạt đến cảnh giới Luyện Khí Cảnh thất trọng. Tuy chưa đến mức đỉnh phong nhưng cũng chỉ còn cách một bước ngắn.

"Ngươi chính là Diệp Vân."Trương Thần Quang lạnh lùng nói, dường như không có lấy nửa điểm cảm tình.

"Ta là Diệp Vân." Diệp Vân ra vẻ thành thật, gật đầu đáp.

"Việc thi đấu trong tông môn của ngươi đến đây là chấm dứt." Trương Thần Quang tiếp tục nói.

"A, sao ngươi biết?" Diệp Vân sờ mũi.

"Bởi vì ngươi gặp ta." Trương Thần Quang lạnh lùng nói, nghe như là đang uy hiếp.

"Ngươi là ai, ta không nhận ra." Diệp Vân không ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn bốn phía, hình như đang tìm cái gì.

"Rất nhiều người không nhận ra ta, có điều đợi lát nữa thì sẽ biết."

"Nhưng ta không có hứng thú muốn biết ngươi."

"Ngươi có chút cuồng vọng."

"Cũng bình thường, so với ngươi còn kém một chút."

"Diệp Vân, ngươi có cơ hội cuối cùng để nói chuyện, bởi vì sau khi nói xong ngươi sẽ thành người chết hồn tan."

"Thật sao? Rõ ràng ngươi không để ý đến lời Thai Trưởng lão nói, muốn xuống tay hạ sát thủ hả." Rút cuộc Diệp Vân cũng xoay đầu lại, nhìn Trương Thần Quang.

"Để ngươi xem, lúc thật sự đối mặt với cái chết, con người mới biết quý trọng cái gì. Đáng tiếc, khi cận kề cái chết,phần lớn mọi người đều không có cách nào." Trương Thần Quang nhìn Diệp Vân, lắc đầu thở dài.

Lông mày Diệp Vân khẽ nhíu lại, nói: "Ngươi nói xong chưa? Nói xong thì động thủ đi, ngươi nhìn lên lôi đài bên kia, tất cả đều nhanh chóng kết thúc rồi."

"Ta chỉ khuyên giải ngươi, không nên cậy mạnh, nếu như bây giờ biết thua, ngươi còn có đường sống.Một khi ta ra tay, chính ta cũng cũng lo sợ không khống chế được sức mạnh khổng lồ của mình." Trương Thần Quang nghiêm trang nói.

"Ta rất sợ, nhưng ta lại không muốn nhận thua, ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Diệp Vân nheo mắt, cười nói.

"Không muốn nhận thua thì chỉ có chết, không có biện pháp khác." Sắc mặt Trương Thần Quang trầm xuống, dường như trong mắt hiện ra một tia không đành lòng: "Ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, nhanh chóng rời đi, ta sẽ không thay đổi câu nói vừa rồi."

"Có thể cho ta suy nghĩ cân nhắc một chút hay không?" Diệp Vân trêu tức hỏi.

"Có thể, có điều chỉ trong thời gian ba hơi thở. Bây giờ ta bắt đầu đếm, nếu như sau ba hơi thở mà ngươi chưa quyết định thì buộc ta phải thật sự xuất thủ."

"Một... hai..."

Diệp Vân nhíu mày, làm vẻ mặt do dự, không cam lòng.

"Ủa, Trương sư huynh, sao ngươi không đếm nữa?"

"Hai... hai rưỡi..." Khóe miệng Trương Thần Quang hơi mím lại, nói tiếp: "Ta thật sự đang khuyên ngươi, không nên vì được mất trước mắt mất đi tính mạng, ngươi xem ta có thể đơn giản đứng vào hàng ngũ mười sáu người mạnh nhất, thực lực thật sự rất mạnh đó."

"Trương sư huynh, sau hai rưỡi là bao nhiêu?" Diệp Vân chăm chú hỏi.

Trương Thần Quang thở dài, nói: "Thật sự không còn biện pháp nào, ta chỉ có thể xuất thủ, đáng tiếc Phong chủ đại nhân vừa mới thu nhận một đệ tử ký danh. Sau một khắc nữa sẽ bị thân nát hồn tan, hoàn toàn biến mất trên cõi đời này."

"Trương sư huynh, trong các trận đấu nhỏ của tổ, ngươi đều khuyên giải như thế này sao?" Diệp Vân tò mò hỏi.

"Cũng không hẳn, vẫn có hai tên gia hỏa không khôn ngoan giống ngươi, như hòn đá trong nhà xí vừa thối lại vừa cứng nên ta đành miễn cưỡng ra tay, gắng hết sức hạ thủ lưu tình. Nói cho ngươi biết, một khi ta ra tay thì chính bản thân ta cũng sợ vì không khống chế nổi sức mạnh của mình. Này, ta rất nghiêm túc cho ngươi một con đường sống, mau mau nhận thua đi." Trương Thần Quang lắc đầu, lớn tiếng nói.

Diệp Vân nhún vai, nói: "Nhưng thật sự ta không muốn nhận thua."

Trương Thần Quang thở dài, đột nhiên ánh sáng chỗ cánh tay lóe lên, bàn tay gã cầm một thanh kiếm trắng như ngọc.

"Ngươi thật sự không nhận thua?"

"Không nhận."

Hai người lải nhải trên lôi đài rất lâu. Phía dưới, rốt cuộc đám đệ tử nãy giờ liên tục chăm chú theo dõi chờ xem trận chiến nhịn không được, lớn tiếng la lên.

"Hai tên gia hỏa các ngươi, cuối cùng là có đánh hay không?"

"Nếu như Diệp Vân không ra tay thì có lẽ trong vòng nửa khắc, hai bên chưa thể đánh được."

"Sao thế? Ta thấy Trương Thần Quang rất tốt, có lòng yêu quý đồng môn nên mới chân thành khuyên Diệp Vân nhận thua, không muốn giết hắn."

"Sở sư đệ và Trương Thần Quang là đồng môn, gia nhập Thiên Kiếm Tông cùng một lúc, ngươi hỏi hắn thử."

“Thực lực Trương sư huynh quả thực không tệ, đạo hạnh đã đến Luyện Khí Cảnh thất trọng. Có điều ta rất ít thấy hắn ra tay, hắn từng nói không thích chém chém giết giết, tốt nhất là khích lệ đối thủ rút lui. Cái này gọi là thượng binh phạt mưu, công tâm làm đầu(*).”

(*) Thượng binh phạt mưu, công tâm làm đầu: khi đánh trước tiên phải dùng mưu, ưu tiên sử dụng tâm lý chiến.

"Thật bát nháo, tên Trương Thần Quang thật là một cái kẻ dở hơi."

"Ê hai tên kia, đã bước lên trên đài, các ngươi không đánh coi như cùng nhận thua, hai ngươi thấy sao?"

"Không sai,như vậy là tốt nhất."

Dưới đài, một số đệ tử biết rõ Trương Thần Quang bắt đầu quấy rối.

"Trương sư huynh, ngươi xem, tất cả mọi người bảo chúng ta cùng nhận thua.Theo ngươi, phải làm sao bây giờ?"

"Ta cho ngươi rất nhiều thời gian, không nên ép ta ra tay, nhanh nhận thua đi."

"Trừ phương pháp ta nhận thua, còn có cách nào khác hay không?"

"Chắc là không có."

"Không đúng, còn có một cách."

"Cách gì?"

"Ngươi nhận thua!"

Trương Thần Quang khẽ giật mình, sắc mặt trở nên ngưng trọng: "Xem ra có lẽ ngươi không nhận thua.Thôi được, để ta hiển lộ một chút thực lực chân chính cho ngươi mở mang kiến thức."

"Vậy sao còn không mau ra tay." Rốt cuộc Diệp Vân cũng không kiên nhẫn được nữa, nãy giờ đùa với gã này lâu như vậy, hầu hết những lôi đài khác đều đã phân ra thắng bại.

"Vậy ngươi xem cho kỹ, ta ra chiêu này gọi là nhất kiếm…"

Diệp Vân nhìn gã, phát hiện sau khi nói chiêu tên là “nhất kiếm”, Trương Thần Quang giơ trường kiếm trong tay ra, sau đó không còn làm ra động tác nào.

"Nhất kiếm? Nhất kiếm xuyên tim? Nhất kiếm động trời? Hay nhất kiếm sẽ chết?"

"Không, chỉ gọi là nhất kiếm. Bây giờ ta giảng giải về lai lịch nhất kiếm này." Trương Thần Quang lắc đầu, nhìn trường kiếm trong tay, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, ngươi thật sự không nhận thua?"

Thiếu chút nữa Diệp Vân ngã bổ chửng, đến giờ phút mà gã gia hỏa này vẫn còn cố gắng khuyên giải hắn.

"Trương sư huynh,ta thật sự không nhận thua."

"A, chuyện này cũng không sao, đằng nào ngươi cũng sẽ chết, trước tiên để ta kể cho ngươi một chút về lai lịch nhất kiếm này."

"Dừng lại! Ngươi mau ra tay, nếu không ra tay thì ta sẽ xuất thủ."

"Diệp Vân, ngươi như vậy là không đúng. Cái chính của tu tiên là tâm cảnh, đối địch cần phải tỉnh táo.Tâm cảnh ngươi đột nhiên rối loạn như vậy, một khi gặp phải đối thủ mạnh sẽ lập tức rơi vào thế hạ phong." Trương Thần Quang rất nghiêm chỉnh nói.

Diệp Vân ngẩn ra, bất đắc dĩ nói: "Đa tạ Trương sư huynh chỉ điểm."

"Không cần khách khí, ta tiếp tục giảng cho ngươi lai lịch nhất kiếm này và chỗ tinh diệu trong đó." Trương Thần Quang khoát tay, sau đó lại giơ ngọc trường kiếm lên.

Diệp Vân không còn tâm tư cùng gã trêu đùa, trong tay Tử Ảnh hiện ra, có chút rung động, ánh sáng màu tím như sóng nước chảy xuôi ra.

"Trương sư huynh, ta cũng cho ngươi nhìn nhất kiếm của ta."

Vừa nói xong, Diệp Vân đâm ra một kiếm,lập tức ánh sáng màu tím bao phủ toàn bộ lôi đài. Sau đó đột nhiên co lại, tụ tập thành một nhúm lôi quang bắn về phía Trương Thần Quang.

"Hài, người trẻ tuổi đều nóng vội như vậy." Trương Thần Quang lắc đầu, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vung lên, kiếm quang bắn ra, hình thành bức tường chắn trước người, ngăn cản công kích của Diệp Vân.

Với tu vi của Diệp Vân, hắn liếc qua là biết gã Trương Thần Quang này chỉ có thực lực Luyện Khí Cảnh thất trọng. Đối với hắn, chỉ cần phóng ra một kiếm là đủ để đánh bại gã.

Tử sắc lôi quang đâm trúng bức tường màu trắng, theo suy đoán của Diệp Vân thì có lẽ rất nhanh bức tường sẽ vỡ, sau đó đánh bại Trương Thần Quang.

Có điều Diệp Vân chợt phát hiện, bức tường màu trắng do Trương Thần Quang vô cùng vững chắc. Dù một kiếm này của Diệp Vân rất uy lực nhưng cũng không cách nào xuyên thủng nó. Hơn nữa, hắn cảm giác nhưng mình đánh vào biển lớn, lực lượng xuyên qua nhưng không có phản chấn trở lại.

"Ồ, có chút kỳ quái!" Diệp Vân đánh ra một kiếm không trúng liền thu kiếm dừng lại.

"Ta nói ngươi không đối thủ của ta, mau mau nhận thua lui ra.Nếu không thì chắc chắn ngươi sẽ thê thảm vì ta không khống chế được sức mạnh của mình." Tay trái Trương Thần Quang vẫy một cái, bức tường màu trắng nhanh chóng tiêu tán, nhưng cỗ lực lượng này không vì vậy mà biến mất, tất cả được thu trên thân kiếm, kình khí phát ra xung quanh càng lúc càng dày đặc.

Cuối cùng Diệp Vân cũng cảm nhận được lực lượng của cỗ kình khí này, mỗi tia đều chứa sức mạnh của Luyện Khí Cảnh đỉnh phong. Nếu đạo hạnh của hắn không tiến lên Luyện Khí Cảnh nhị trọng thì khi đối mặt với từng đạo kiếm quang của Trương Thần Quang, chỉ sợ hắn không có cách nào chống lại.

Đột nhiên Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay run lên, trong khoảnh khắc lôi quang lóng lánh, nổ vang từng trận.

Rốt cuộc Diệp Vân nhận ra, tuy vừa rồi Trương Thần Quang ra sức khuyên giải nhưng thực tế tu vi của gã cũng rất mạnh.Nếu chỉ ra vài chiêu hời hợt thì hầu như việc đánh bại gã là chuyện không thể.

Có điều, Diệp Vân cũng chưa xuất ra toàn lực, một kiếm vừa rồi mới dùng có năm thành công lực. Hiện tại, dù phải đối mặt với cao thủ Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ, hắn cũng có sức đánh một trận, chỉ dùng năm thành công lực là đủ đối phó với Luyện Khí Cảnh đỉnh phong.

"Nhất kiếm tức lai, thiên băng địa than(*)!"

(*) Một kiếm đánh tới, trời rung đất chuyển.

Đột nhiên Trương Thần Quang hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay gã bắn ra vạn tia ánh sáng, sau đó ngưng kết thành một thanh thiên kiếm cực lớn, chém mạnh về phía Diệp Vân.

Uy lực một kiếm này đã đạt đến cảnh giới sức mạnh của Luyện Khí Cảnh đỉnh phong, thế kiếm như chẻ tre.

Khuôn mặt Diệp Vân trở nên nghiêm túc, hắn tiến lên trước một bước, Tử Ảnh Thần Kiếm trong tay vừa thu lại giờ tiếp tục đánh ra.

"Lôi Đình Vạn Quân!"

Trong chốc lát, tiếng sấm vang rền, điện xà lóng lánh. Từng đạo Lôi Đình phá không hạ xuống, đánh về phía thiên kiếm do chân khí toàn thân của Trương Thần Quang ngưng kết mà thành.

Oanh!

Hơn mấy trăm ngàn tia Lôi Đình đánh lên thân kiến trên trời, màu trắng kiếm quang và màu tím Lôi Đình đan xen nhau, tạo thành một khung cảnh lung linh, rực rỡ.

Lôi Đình như vô cùng vô tận, không ngừng oanh kích, thiên kiếm màu trắng cực lớn không có cách nào tiến lên nửa bước, quang hoa(*) tăng mạnh rồi sau đó bắt đầu thu nhỏ từng chút lại.

(*) Quang hoa: ánh sáng như hoa.

Sau mười hơi thở bị Lôi Đình oanh kích, cuối cùng thiên kiếm cũng hoàn toàn bị đánh tan, thanh ngọc trường kiếm rơi xuống.

Quang hoa thu lại, tất cả kiếm quang Lôi Đình cũng tiêu tán không còn, dường như cả hai chưa từng xuất hiện.

"Trương sư huynh, làm sao bây giờ?" Diệp Vân thu kiếm, cười hỏi.

Trương Thần Quang nhìn Diệp Vân một cách sửng sốt, sau nửa ngày hắn mới vui vẻ nói: "Đòn công kích vừa rồi của người đã hoàn toàn áp chế được ta, hơn nữa giúp ta và chiêu kiếm này có thêm một bước liên kết. Hóa ra chiêu kiếm này có thể khống chế được.”

Trán Diệp Vân toát mồ hôi, nói: "Ta hỏi ngươi có còn muốn đánh nữa hay không?"

"Khi đánh trước tiên phải dùng mưu, ưu tiên sử dụng tâm lý chiến, đánh đánh giết giết thật là không đòi hỏi kỹ năng nào cả." Trương Thần Quang lắc đầu, lại bắt đầu nói tiếp.

Diệp Vân vội vàng cắt lời: "Không đánh thì xuống ngay."

"Hài, người trẻ tuổi quả là nôn nóng, gấp là không được đâu." Trương Thần Quang tiếp tục mở miệng lải nhải khuyên theo thường lệ.

Tử Ảnh Kiếm trong tay Diệp Vân lần nữa run lên, sấm sét từng trận.

"Được rồi được rồi, lần sau có cơ hội ta sẽ tiếp tục khuyên ngươi, lần này cho ngươi thắng." Trương Thần Quang biến sắc, sau đó thở dài, nhảy xuống.

Diệp Vân thắng rồi!