Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 324: Thiết Quyền Vô Tình




Đối mặt với Thanh Minh Yêu Kính cùng với cự trảo lành lạnh Yêu Khí, Mộ Dung Vô Tình vẫn không chút nào tỏ ra kinh ngạc, hắn chỉ đơn giản đưa tay trái lên nhấn một cái, chỉ thấy móng vuốt sói to lớn trên không trung lập tức đình chỉ không thể nào đập xuống.

"Yêu Tộc thần thông trong tay ngươi quả thật là lãng phí."

Mộ Dung Vô Tình hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không còn hứng thú dây dưa cùng với Mai Nghiễn Sinh, tay phải hướng về phía Mai Nghiễn Sinh chậm rãi đánh ra một quyền.

Không có khí kình màu mè hoa lá cành , cũng không có khí thế bá đạo bộc phát.

Chỉ là một quyền bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chậm rãi đánh ra.

Một quyền này nhìn qua chưa thấy bất cứ biểu hiện cái gì gọi là lực công kích nhưng lại khiến cho Mai Nghiễn Sinh sắc mặt đại biến, vẻ ngưng trọng càng hiện rõ trên gương mặt. Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh hãi, đem móng vuốt sói cực lớn thu hồi về và thân hình nhanh chóng lùi lại phía sau.

Nhưng mà, hắn lại quên mất là bản thân đang ở trên Tài Quyết Đài, trên đài đã hao phí một lượng lớn linh thạch bố trí cấm chế, không phải hắn muốn là có thể tùy ý đi ra khỏi đài.

Mai Nghiễn Sinh chỉ cảm thấy thân thể đụng vào một bức tường vô hình, sau đó hai tay trước ngực điên cuồng múa may hóa thành một mảnh tàn ảnh, vô số chân khí từ cơ thể hắn phát ra, từng kiện từng kiện pháp bảo được hắn xem như đồ bỏ vứt ra ngoài thành một đống chắn ngang trước ngực.

Một quyền của Mộ Dung Vô Tình rõ ràng đã mang đến áp lực cực lớn khiến cho hắn hoảng hốt đến độ này, một kẻ đã đạt đến tu vi Kim Đan Cảnh như Mai Nghiễn Sinh cũng phải khiếp sợ.

Oanh! Thiết quyền nhìn như chậm nhưng lại cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước ngực Mai Nghiễn Sinh, chậm rãi đánh ra.

Vẫn như trước hoàn toàn không có khí kình cuồng bạo, cũng không có hào quang sáng chói, chỉ thấy trước ngực Mai Nghiễn Sinh chân khí cùng pháp bảo đột nhiên ngừng lại, sau đó đột nhiên biến thành mảnh vỡ rơi xuống trên mặt đất.

Thiết quyền xu thế vẫn không giảm, như trước chậm rãi mà đi, tiến đến trước ngực Mai Nghiễn Sinh nhẹ nhàng đụng vào một cái.

Chỉ thấy thân hình của Mai Nghiễn Sinh bị đánh bay ra ngoài, cho dù Tài Quyết Đài có một tầng cấm chế bao phủ xung quanh vẫn không thể nào ngăn cản thân thể của hắn, thật khó có thể tin là hắn bị đánh bay ra khỏi Tài Quyết Đài, đụng vào ngọn núi cách đó mấy trăm trượng tạo thành một lỗ thủng.

Một quyền uy lực, thật là bá đạo.

Nhìn khắp toàn trường, tất cả mọi người đều có cùng một tư thế đó là hai mắt trợn to muốn rách mí, mồm thì há hốc đút lọt một quả trứng ...ngỗng. Tất cả mọi người đều sững sờ, hầu như không thể tin được những gì vừa xảy ra trước mắt. Một cường giả Kim Đan Cảnh không ai bì nổi nhưng chỉ một quyền của Mộ Dung Vô Tình đã bị đánh bay khỏi đài, sinh tử chưa biết.

Một quyền vừa rồi nhìn qua như mây trôi nước chảy, trong đó đến cùng lại ẩn chứa lực lượng như thế nào mà lại cường hãn đến như vậy?

Đỗ Thuần Thiên ngây ngốc nhìn Mộ Dung Vô Tình đang đứng ngạo nghễ trên Tài Quyết Đài, sắc mặt như tro tàn. Con át chủ bài lớn nhất của hắn chính là Mai Nghiễn Sinh, Kim Đan Cảnh cường giả, hắn cho rằng sự có mặt của Mai Nghiễn Sinh dù cho không thể làm Thiên Kiếm Tông nguyên khí đại thương, đánh mất vị trí đệ nhất thế lực tại Tấn Quốc thì tối thiểu cũng kiếm được một chỗ tốt rất lớn.

Phải biết rằng Đỗ Thuần Thiên đã sớm cùng Tấn Quốc vương thất liên hệ, cùng với đương kim thánh thượng bày mưu đặt kế, hạ lệnh cho hai vị vương gia mang mấy vạn đại quân, không tiếc tiêu hao số lượng lớn linh thạch mở ra mấy trăm truyền tống trận, đem đại quân đưa đến chân núi Thiên Kiếm Tông. Chỉ cần Mai Nghiễn Sinh ra tay chấn nhiếp mọi người tại Thiên Kiếm Tông, hắn liền cùng với hai vị vương gia lập tức thi triển áp lực, bức bách Thiên Kiếm Tông phải giao ra chỗ tốt.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, trưởng lão trong truyền thuyết của Thiên Kiếm Tông ẩn cư mấy chục năm Thái Thượng Trưởng Lão không thèm ra tay, Thiên Kiếm Tông chủ cũng chẳng thèm ra tay, chỉ có người được xưng là đệ nhất thiên tài đệ tử trong nghìn năm qua của Thiên Kiếm Tông là Mộ Dung Vô Tình ra tay, chỉ hời hợt một quyền đã đem Mai Nghiễn Sinh đánh bay ra ngoài như là ...phủi bụi.

Diệp Vân cũng giống như mọi người mắt chữ A mồm chữ O, tuy hắn đã sớm có chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rõ Mộ Dung Vô Tình có thể thắng ở tràng tỷ đấu này nhưng dù có nghĩ thế nào cũng không ngờ là thắng dễ dàng như thế.

"Tiểu tử này rất đáng sợ, tiềm lực cực lớn, nếu như hắn có thể lớn lên chỉ sợ rất nhanh sẽ đột phá đến Nguyên Anh Cảnh đây." Kiếm Đạo lão tổ hiển nhiên cũng bị thực lực của Mộ Dung Vô Tình làm cho kinh sợ, tu vi Trúc Cơ Cảnh hời hợt như thế mà có thể đánh bay Kim Đan Cảnh, đây quả thực là điều không thể tưởng tượng nổi.

"Mộ Dung Vô Tình chính là người kiệt xuất nhất của Thiên Kiếm Tông trong nghìn năm qua, đệ tử có thiên phú tài tình cao nhất, tu vi như thế thật là khiến mọi người sợ hãi thán phục." Diệp Vân khóe miệng co quắp, chậm rãi nói ra.

"Còn hơn cả nghìn năm ấy chứ, ta nhớ được năm đó ta còn là trưởng lão của Thiên Kiếm Tông, nhìn về phía trước mấy nghìn năm cũng chưa có thiên phú đệ tử như hắn." Kiếm Đạo lão tổ trầm ngâm một chút, cảm khái nói ra.

"Lão tổ, người chẳng phải có rất nhiều sự tình không nhớ nổi sao? Chắc là nhớ lộn rồi?" Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.

"Lão tử có thể thiếu khuyết đi một bộ phận trí nhớ nhưng không phải những thứ này, tuy rằng có rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ nhưng mà ta có thể khẳng định, Thiên Kiếm Tông trong năm nghìn năm qua có lẽ chưa có ai có thiên phú vượt qua tiểu tử này. Dù cho tiểu tử ngươi cũng không được." Kiếm Đạo lão tổ hừ hai tiếng rồi đáp.

Diệp Vân nói:" Ta hiện tại chỉ mới là Luyện Khí Cảnh mà thôi, cũng đã không sợ đối thủ Trúc Cơ Cảnh tứ trọng ngũ trọng, thiên phú còn chưa đủ hay sao?"

Kiếm Đạo lão tổ cười nhạo rồi nói:" Lão tử năm đó vừa mới đến Luyện Khí Cảnh, liền có thể đem Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ chém chết, ngươi cảm thấy như thế so với ngươi có yếu hay không?"

Diệp Vân kinh hãi, không dám tin tưởng hỏi:" Lão đầu ngươi đừng có "chém gió" nha, ngươi bây giờ trí nhớ thiếu thốn, ngươi có nói thế nào ta cũng xem như không nghe thấy."

Kiếm Đạo lão tổ cười nói:" Đợi khi nào tìm về cho lão tử hai đạo thần hồn khác, ta liền cho ngươi biết cái gì mới gọi là cao thủ chân chính, cái gì mới thật sự là kiếm đạo."

Diệp Vân hừ hai tiếng, không thèm đôi co nữa, ánh mắt nhìn đến lỗ thủng trên sườn núi, chỉ thấy một thân ảnh miễn cưỡng bò ra, toàn thân đầy máu, quần áo te tua.

Một đời cao thủ Kim Đan Cảnh, lại bị một quyền đánh thành bộ dáng này, quả thực không thể tin nổi.

Mộ Dung Vô Tình vẫn lẳng lặng đứng trên Tài Quyết Đài, ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua nhìn vào mặt Đỗ Thuần Thiên.

"Đỗ gia chủ, ngươi tại đây sẽ không có hậu chiêu sao? Chẳng lẽ hai vị vương gia mang đến mấy vạn đại quân chỉ để làm kiểng? Thôi được, nếu như thật sự muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, xem lực lượng chính thức của Thiên Kiếm Tông ta."

Đỗ Thuần Thiên sắc mặt trắng bệch như giấy, khóe miệng co quắp hai cái, xấu hổ cười cười, nói :" Vô Tình huynh đệ nói gì thế, ta cùng hai vị vương gia đây chẳng qua là vô tình gặp nhau, hôm nay chẳng qua là nghe nói có Yêu Tộc xuất thế, liền muốn vì người trong thiên hạ làm chút chuyện nên đến trước để xem."

"A, nói như thế thì Đỗ gia chủ lần này chẳng qua là đến xem, không phải là do hắn cầu đến?" đứng gần đó, thanh âm của Yến Trường Xuân truyền đến.

"Chính là như thế." Đỗ Thuần Thiên cười xấu hổ.

"Nếu thế thì Đỗ gia chủ vì cái gì mà còn mang theo một vị Kim Đan Cảnh cao thủ cùng đến ?" Yến Trường Xuân cười hỏi.

Đỗ Thuần Thiên trên trán toát mồ hôi lạnh, liên tục nói:" Mai tiên sinh chính là Kim Đan Cảnh cao thủ, tại sao ta có thể dẫn hắn cùng đến, là trên đường vô tình gặp được, nghe nói ta muốn tới Thiên Kiếm Tông nhìn xem Yêu Tộc huyết mạch là thật hay giả, hắn nói đã xử lý xong một ít việc vặt đang rãnh rỗi nên cũng muốn tới xem, vô tình gặp được, đều là vô tình gặp được."

Yến Trường Xuân cười ha hả nói:" Tựa như ngươi cùng với Ân Mỗ Mỗ, Tôn môn chủ đám người cũng giống nhau, tất cả đi vào Thiên Kiếm Tông ta đều là vô tình gặp được?"

"Đúng là như thế, vô tình gặp được, đều là vô tình gặp được!" Đỗ Thuần Thiên trên trán đổ mồ hôi ra như mưa, trên mặt hiện lên vẻ nịnh nọt.

"Thôi được, nếu là vô tình gặp được thì cứ coi như là vô tình gặp được đi. Mọi người hôm nay đến đây chắc hẵn cũng đã mệt mỏi rồi. Vậy cứ nghĩ ngơi ở Thiên Kiếm Tông ta một ngày đi, ngày mai hãy đi." Yến Trường Xuân bước lên phía trước, ánh mắt đảo qua mọi người một lượt, chậm rãi nói ra.

"Không được, không được, hảo ý của Trường Xuân huynh tiểu đệ xin tâm lãnh, trong nhà còn nhiều việc mà ta thân là tộc trưởng phải giải quyết, cần phải quay về để giải quyết ổn thỏa, xin phép cáo từ, ngày sau gặp lại." Đỗ Thuần Thiên khẽ giật mình, liền nói nhanh.

"Không sai, chúng ta cùng Đỗ gia chủ chỉ là vô tình gặp được, cái gì mà mấy vạn đại quân bên ngoài Thiên Kiếm Tông chỉ là nói bậy, chắc là tông chủ đại nhân ngài nghe lầm. Chúng ta chẳng qua là đi ngang qua, chỉ muốn tiến vào chiêm ngưỡng đệ nhất tông môn của Tấn Quốc cường đại như thế nào, hôm nay thấy được quả thật không giống bình thường, có Thiên Kiếm Tông thì dân chúng Tấn Quốc ta có hy vọng, thiên hạ hy vọng." Đoàn Uân Sa cũng đi tới trước một bước, ôm quyền hành lễ.

"Ba vị như vậy không nể mặt à?" Diệp Vân bỗng nhiên lên tiếng, vừa cười vừa nói.

Lời này Yến Trường Xuân khó mà nói ra, Tô Hạo cũng khó nói ra, Mộ Dung Vô Tình lại càng khinh thường không thèm nói. Ngược lại Diệp Vân nói ra lại là bình thường.

"Diệp Vân không được vô lễ." Yến Trường Xuân quát lên nhưng trên mặt lại mang theo nét vui vẻ, nào có thấy điểm nào giận dữ.

"A, Đỗ gia chủ, hai vị Vương gia không có ý tứ a, vừa rồi ta nói chuyện có chút không đúng, bất quá ta còn nhỏ tuổi lời nói có chút thô kệch. Ba vị như vậy không nể tình à?" Diệp Vân giả vờ giả vịt thi lễ một cái, sau đó ngẩng đầu, vừa cười vừa nói.

Ba người nghe được câu đầu của Diệp Vân, trên mặt liền lộ vẻ tươi cười, muốn nói một hai câu để cấp cho hắn chút mặt mũi, nhưng mà câu sau cùng của Diệp Vân nói ra làm bọn họ không khỏi sững sờ, khuôn mặt lộ vẻ lúng túng sau đó sắc mặt hiện lên một nét giận dữ, dù tức giận nhưng lại không dám nói gì, thật là buồn cười.

” Thằng nhóc kia, thật sự là không biết trời cao đất rộng!"

Bỗng nhiên, một thanh âm không rõ ràng từ không trung vang lên, dường như đến từ lòng đất, lại cũng có thể đến từ bầu trời, bốn phương tám hướng, có mặt khắp nơi.