Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 475: Vứt bỏ




Dịch giả: aluco

Trăm dặm Lôi Hải!

Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan ba người thân ở trong hải dương Lôi Đình, cảm thụ được Lôi Đình bốn phía mãnh liệt như những cơn sóng to, tâm tình mỗi người đều khác nhau.

Trong lòng Diệp Vân có chút khiếp sợ, hắn không nghĩ tới chỉ một đạo lôi linh khí đã có thể khuấy động trận pháp trong vòng trăm dặm, Lôi Đình hóa thành hải dương, sóng cả mãnh liệt, uy thế mênh mông.

Trên mặt tên đệ tử Hồ Thanh của Phiêu Miểu Tông đầy hoảng sợ, sự sợ hãi trong lòng đã bộc lộ ra nét mặt, hắn dù có như thế nào cũng không nghĩ tới sau khi phá giải trận pháp lại có thể hiện ra cảnh tượng như trước mắt, Lôi Đình mãnh liệt như biển cả, hắn có thể cảm nhận được uy áp do Lôi Đình phát ra càng lúc càng cường thịnh, hơn nữa tốc độ tăng trưởng lại vô cùng nhanh chóng, có lẽ không bao lâu nữa Tị Lôi Phù sẽ bị nghiền nát, tu vi của hắn cũng chưa vượt qua Thiên Địa Lôi Kiếp, căn bản không có khả năng ngăn cản được thần lôi như thế.

Chỉ có Quân Nhược Lan sắc mặt vẫn như trước, thậm chí khóe miệng còn nổi lên một nụ cười thản nhiên, tựa hồ hết thảy những gì xảy ra nơi đây đều nằm trong dự liệu của nàng, đối mặt với biển cả Lôi Đình này, ngược lại trong mắt nàng lại toát ra một tia hưng phấn, một điểm chờ mong.

"Quân Nhược Lan, Lôi Mộc ở nơi nào?" Diệp Vân phóng nhãn nhìn lại, nhưng nhìn trong biển cả Lôi Đình lại không thấy có bất kỳ bảo vật gì tồn tại.

"Lôi Mộc?" Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Diệp Vân ngươi cũng là cao thủ tu luyện lôi linh khí thành công, đừng nói là chỉ có trăm dặm Lôi Hải này cũng thấy không rõ lắm? Ngươi cho rằng vừa rồi thoáng một phát đã phá giải được trận pháp? Không, vừa rồi chẳng qua là kích động đến Lôi Đình đại trận, hiện tại chúng ta mới thật sự là ở vào chính giữa trận pháp, chỉ có phá vỡ được trăm dặm Lôi Hải này mới có thể thấy được Lôi Mộc, bằng không thì ngươi cho rằng Lôi Đình này từ đâu mà đến?"

Đồng tử Diệp Vân bỗng nhiên co rụt lại, nói: "Ngươi nói là ngọn nguồn của trăm dặm Lôi Hải này chính là Lôi Mộc, Lôi Hải cuồn cuộn này chính là do Lôi Mộc hình thành? Lôi Mộc lại có thể phóng xuất ra Lôi Đình mênh mông như thế, quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi."

Quân Nhược Lan gật đầu, nói: "Trận pháp bên trong bảo tàng chi địa như thế này còn có rất nhiều, nhưng cũng không phải trong tất cả trận pháp đều có hạt giống Lôi Đình tồn tại, hiện tại việc chúng ta cần làm chính là phá vỡ trận pháp."

Diệp Vân phóng nhãn nhìn lại, Lôi Hải cuồn cuộn, thanh âm oanh long long từ bốn phương tám hướng truyền đến, điện quang trong Lôi Hải phun ra nuốt vào, thỉnh thoảng ở phía trước lại có mấy trăm tia chớp đồng thời xuất hiện, hầu như làm cho hư không tan vỡ, những tia chớp như mạng nhện giăng đầy trời.

"Vị trí của chúng ta ở chính giữa Lôi Hải, mắt trận chính là cây đại thụ kia?" Diệp Vân nhíu mày, hắn phóng xuất thần thức ra, lại phát hiện chỉ có thể kéo dài ra không đến ba trượng, sẽ bị Lôi Hải thôn phệ, căn bản không cách nào quan sát đo đạc.

"Trung tâm của trăm dặm Lôi Hải căn bản không cố định, Lôi Mộc cũng không phải cố định tại một chỗ, mà là đang vận chuyển theo Lôi Hải. Nếu muốn phá trận kỳ thật rất đơn giản, nếu có thể được thì chỉ cần phá vỡ Lôi Hải Pháp bảo, hoặc là tìm hiểu lôi hệ pháp tắc, dùng pháp tắc chi lực của bản thân để cảm thụ biến hóa trong đó, tìm được chỗ của Lôi Mộc. Chỉ vì điều này nên ta mới đáp ứng yêu cầu của ngươi đưa ra, nếu không ngươi cho rằng trăm vạn cực phẩm Linh Thạch thật sự là đồ bỏ không đáng tiền sao?" Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

Diệp Vân khẽ giật mình, cười cười nói: "Ngươi thực cảm thấy ta tìm hiểu được Lôi hệ pháp tắc?"

Quân Nhược Lan chỉ mỉm cười, nói: "Lôi hệ pháp tắc tuy rằng cực kỳ hiếm thấy, trăm ngàn năm qua người có thể tìm hiểu được cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng mà, pháp tắc cũng không phải chỉ có trong hư không mới có, thông qua chút thần thông, có thể từ trong hư không đề luyện ra một tia pháp tắc chi lực, ngưng luyện nó đưa vào chính giữa Pháp bảo, lại thông qua Pháp bảo, cũng có thể cảm thụ một tia lực lượng pháp tắc, ví dụ như cái này."

Bàn tay trắng nõn của Quân Nhược Lan nhẹ lật, một bảo vật có hình dáng như một tia chớp xuất hiện ở lòng bàn tay, đó là một sợi dây chuyền, một sợi dây xích màu lam nhạt quay chung quanh nó.

Quân Nhược Lan đeo sợi dây chuyền có hình dạng tia chớp ở trước ngực, đột nhiên Lôi Đình bốn phía bay vọt đến xung quanh thân thể của nàng, bao phủ toàn bộ thân thể của nàng.

Nhưng mà, thân thể của Quân Nhược Lan ở chính giữa Lôi Đình thì lại không có vẻ gì khó chịu, dường như nàng vốn là sinh ra trong Lôi Đình, chính giữa bầu trời đầy lôi điện, phảng phất như là cá về biển rộng, cực kỳ mãn nguyện.

Diệp Vân nhíu mày, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được cái sợi dây chuyền có hình dạng tia chớp kia bên trong thật sự ẩn chứa một tia lôi hệ pháp tắc, tuy rằng không cách nào đánh đồng cùng với pháp tắc tinh khiết mà hắn tìm hiểu, tuy nhiên lại đủ để cho Quân Nhược Lan thân ở Lôi Hải mà không gặp bất tiện gì trong hành động.

"Đã như vậy, chính ngươi cũng có thể tìm kiếm hạt giống Lôi Đình, hà tất tìm ta?" Diệp Vân cực kỳ khó hiểu.

"Đợi khi tìm được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, ngươi sẽ lập tức minh bạch. Chúng ta đi thôi." Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

Nàng vừa dứt lời, lập tức nhìn thấy Lôi Hải khắp bốn phía trong phút chốc gầm thét lên, mãnh liệt như sóng to, uy áp tăng trưởng gấp mười lần, thần lôi Oanh long long hạ xuống, uy lực có thể so với Tử Phủ thần lôi ở hạch tâm chi địa.

Răng rắc!

Một tiếng vang nhỏ, lập tức nhìn thấy ở bốn phía xung quanh thân thể của Hồ Thanh bỗng nhiên xuất hiện vết rạn giống như mạng nhện, sau đó càng lúc càng khuếch tán ra, tựa hồ chỉ trong giây lát sẽ vỡ tung.

"Quân sư tỷ, cứu ta. Tị Lôi Phù sắp chống đỡ không nổi rồi." Hồ Thanh hoảng hốt, quát lên đầy cấp bách.

Tu vi của Hồ Thanh chẳng qua chỉ là Kim Đan Cảnh ngũ trọng, tuy rằng ở Phiêu Miểu Tông cũng được coi là đệ tử trẻ tuổi có tiềm năng, nhưng mà Tị Lôi Phù cũng không bởi vì tu vi của ngươi mạnh yếu mà có sự thay đổi. Lúc này lực lượng của Lôi Hải đã tăng trưởng gấp mười lần, so với Tử Phủ thần lôi bên ngoài hạch tâm chi địa cũng không thua kém gì, thậm chí còn muốn mạnh hơn một chút, Tị Lôi Phù rốt cuộc chống đỡ không nổi, đã đầy vết rạn nứt.

Đùng!

Một tiếng vang nhỏ, Tị Lôi Phù của Hồ Thanh rốt cuộc không chịu nổi áp lực của Lôi Đình, đã vỡ tan ra.

Sắc mặt Hồ Thanh trắng bệch, tất cả chân khí trong cơ thể đều tuôn ra, trong tay quang ảnh lập loè, vài kiện Pháp bảo bắn ra vạn đạo quang hoa, bảo vệ hắn ở bên trong.

"Quân sư tỷ, cứu ta."

Diệp Vân nhìn Hồ Thanh, đối với uy lực của Lôi Đình đã có được một nhận thức hoàn toàn mới, bất quá điều làm cho hắn cảm thấy hứng thú chính là phản ứng Quân Nhược Lan, có cứu Hồ Thanh hay không.

Quân Nhược Lan liếc nhìn Hồ Thanh, thản nhiên nói: "Nơi đây chính là chỗ nguy hiểm nhất của Lạc Lôi Cốc, không có năng lực tự vệ mà cũng tiến vào đây đúng là không khôn ngoan. Bất quá ta và ngươi chính là đồng môn đệ tử, tất nhiên sẽ không bỏ mặc mặc kệ ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm, đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ đem di vật của ngươi thu lấy, giao lại cho Ngân sư thúc."

Hồ Thanh ngây ngẩn cả người, thời điểm hắn nghe được Quân Nhược Lan nói sẽ không bỏ mặc hắn, lập tức trong lòng mừng rỡ, nghĩ rằng Quân Nhược Lan sẽ thi triển thần thông cứu hắn. Nhưng mà, Quân Nhược Lan lại nói là chờ hắn sau khi bị Lôi Đình đánh chết sẽ đem di vật của hắn giao cho sư tôn hắn là Ngân Hồng Luân.

Cái này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn, Quân Nhược Lan rõ ràng thấy chết mà không cứu.

Diệp Vân cũng sững sờ tại chỗ, tâm tính âm lãnh của Quân Nhược Lan hắn đã từng nhìn thấy rồi, lại không nghĩ rằng lại tàn nhẫn đến loại tình trạng này, đối với đồng môn sư huynh đệ mặc dù có năng lực để cứu nhưng rõ ràng không thèm để ý, lại nói sẽ thu lấy di vật của hắn để giao cho sư tôn của hắn, quả thực làm cho Diệp Vân đại khai nhãn giới, hầu như không thể tin được.

"Quân sư tỷ, ngươi lấy Tị Lôi Chu do Chưởng môn sư bá luyện chế đưa cho ta, chỉ có nó mới có thể ngăn cản được Lôi Hải đầy trời này." Hồ Thanh cố gắng chống đỡ công kích của Lôi Đình, hét lớn.

"Tị Lôi Chu nếu ta đưa cho ngươi rồi, tiếp theo gặp phải Lôi Đình so với nơi đây còn cường đại hơn, ta sẽ né tránh như thế nào? Lôi Đình nơi này uy lực quá lớn, Tị Lôi Chu không thể nào chống đỡ cho cả hai người, một mình ta sử dụng có thể còn chưa chắc đã đủ, nếu muốn thu hoạch hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, không có Tị Lôi Chu thì làm sao làm được? Ngươi cứ yên tâm mà ra đi, tông môn sẽ nhớ kỹ những gì mà ngươi cống hiến, Nhất Mạch của ngươi tất nhiên sẽ đạt được khen thưởng." Quân Nhược Lan nhàn nhạt nói ra.

"Không, không được, Quân sư tỷ cứu ta, van cầu ngươi." Hồ Thanh la lên đầy thê lương.

Oanh!

So với bên ngoài, thần lôi nơi đây còn mạnh hơn nhiều, rốt cuộc Lôi Đình đã oanh kích những pháp bảo đang bảo hộ Hồ Thanh thành mảnh vỡ, trăm ngàn đạo Lôi Đình tiến quân thần tốc, hung hăng oanh kích khắp mọi nơi trên thân thể của hắn.

Lôi quang bắn ra mãnh liệt, ở bên trong Hồ Thanh chỉ phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết sau đó không còn một thanh âm nào nữa, thân tử linh tiêu.

Diệp Vân có chút ngây ngốc nhìn Hồ Thanh đã bị Lôi Đình oanh kích thành những mảnh vụn cháy đen, một tên đệ tử thiên tài Kim Đan Cảnh ngũ trọng cứ như vậy mà biến mất khỏi cõi đời.

"Tốt rồi, chúng ta đi thôi, đi tìm chỗ có Lôi Mộc." Thanh âm của Quân Nhược Lan lại vang lên bên tai.

Diệp Vân lập tức phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn Quân Nhược Lan đầy phức tạp, chân mày hơi nhíu lại, lập tức nhắm về phía vùng đất đầy Lôi Đình đi đến.

"Cái thế giới này vốn là như thế, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân mình, người ngoài không đáng tin cậy đâu." Thanh âm của Quân Nhược Lan vang lên.

"Chuyện đó cũng đúng." Diệp Vân gật đầu, nói tiếp: "Chẳng qua là ngươi hoàn toàn có năng lực bảo vệ hắn, tại sao lại bỏ mặc? Các ngươi là đồng môn đệ tử với nhau mà."

Quân Nhược Lan nhìn hắn một cái, nói: "Nếu là đồng môn thì phải bảo vệ hắn? Ai nói cho ngươi vậy? Tiến vào Lạc Lôi Cốc thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ vẫn lạc, nếu như mới vừa rồi ta ngăn cản không nổi Lôi Đình, như vậy bọn người Hồ Thanh cũng sẽ bỏ mặc ta. Trước khi tiến vào Lạc Lôi Cốc, kỳ thật trong lòng chúng ta đã sớm biết rõ điều đó."

Diệp Vân nói: "Chẳng lẽ đây chính là phương pháp mà Phiêu Miểu Tông dùng để bồi dưỡng đệ tử?"

Quân Nhược Lan trầm ngâm một chút, chậm rãi nói: "Phiêu Miểu Tông làm thế nào dám lấy loại phương pháp này để bồi dưỡng đệ tử đây? Tất nhiên không phải!"

Tất nhiên không phải!

Tinh mang hiện lên trong mắt Diệp Vân, Quân Nhược Lan nói những lời này là có ý gì? Nàng không phải là đệ tử của Phiêu Miểu Tông sao? Nếu tâm tính của nàng như thế này lại không phải do Phiêu Miểu Tông bồi dưỡng ra mà nói, thế thì nó đến từ nơi nào?

Diệp Vân tin tưởng, không thể nào có người bản tính bội bạc, lòng dạ độc ác đến loại tình trạng này giống như Quân Nhược Lan, tất nhiên là đã từng trải qua cái gì, hay đã được truyền thụ cái gì.

"Diệp Vân, ngươi cho rằng Đại Tần đế quốc chính là trung tâm của thế giới sao? Ngươi cho rằng Phiêu Miểu Tông, Thần Tú Cung cũng đã là tông môn rất giỏi hay sao? Ha ha, kém xa đây." Quân Nhược Lan bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, khí tức âm lãnh chính giữa Lôi Hải tràn ra khắp nơi.

Con mắt Diệp Vân híp lại, xem ra trên người Quân Nhược Lan có rất nhiều bí mật, nàng ngày đó lẻn vào Thiên Kiếm Tông làm đệ tử, hôm nay lại trở thành đệ tử của Phiêu Miểu Tông, có lẽ hết thảy những biểu hiện nơi đây cũng chỉ là bề nổi, ở sau lưng nàng còn che giấu thật nhiều bí mật.

"Ồ, phía trước có khí tức của Lôi Mộc." Quân Nhược Lan bỗng nhiên nói thầm một tiếng, lập tức thấy cái Pháp bảo có hình dáng như trăng lưỡi liềm ở trước ngực của nàng hơi hơi lóe ra hào quang màu tím.

Diệp Vân đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như điện, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy bên trong Lôi Đình điện quang ở phía trước, tựa hồ xuất hiện hào quang màu tím hơi hơi lập loè, ngay sau đó lại biến đổi sang một vị trí khác, sau đó lại lập loè.

Tử sắc quang diễm? Lôi Mộc?

Diệp Vân kề vai cùng Quân Nhược Lan, hai người hóa thành quang ảnh, nhanh chóng bắn đi.