Thế Giới Trong Mắt Em

Chương 35





Bị người qua đường không quen biết vây xem, trong tiềm thức Đồng Đồng cảm thấy có chút xấu hổ. Nhưng mà phương thức tỏ tình phách lối như vậy, rất là Lục Trần Tây. Dưới ánh mắt kiên trì của người ngoài nhìn vào, cô hướng về phía người còn cười mỉm kia, mặt lạnh nói: “Anh sao lại chạy tới nơi này?”
 
Lục Trần Tây bày ra vẻ mặt đương nhiên: “Tới đón em tan làm.” Nói xong đưa bó hoa tới trước mặt cô: “Tặng em.”
 
Đồng Đồng nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng đỏ, to như cái chậu rửa mặt. Thực ra cô vẫn luôn không thích nhận quà tặng là hoa, là anh ta rất cố chấp đưa đủ loại hoa cho cô, cho nên lần này, cô cũng không đưa tay đón lấy ngay: “Không phải tôi đã nói qua với anh rồi sao, tôi cần thời gian.”
 
Vẻ mặt Lục Trần Tây nghiêm túc hơn: “Chúng ta đã lãng phí ba năm, em xác định chúng ta còn phải tiếp tục lãng phí thời gian như vậy sao?”
 
Nhất thời Đồng Đồng không biết nói thế nào.
 
“Nếu em không thích anh, anh lập tức đi ngay.” Lục Trần Tây nhìn thẳng vào mắt cô, tựa như nhìn thấu tâm tư của cô: “Chắc không phải đúng không, nếu em không thích anh, lần họp mặt trước đó em sẽ không cố ý trang điểm, trong ba năm em lại không quen bạn trai, cự tuyệt tất cả người theo đuổi em. Em đã thích anh, anh cũng thích em, vậy chúng ta còn chờ gì nữa?”
 
Bị anh ta hỏi vặn lại như vậy, Đồng Đồng lại xù lông: “Cho nên trách tôi? Là ai đầu óc bị hỏng, muốn đem học muội tới để làm rối lên?”
 
Vừa nghe hai chữ học muội, Lục Trần Tây lập tức chột dạ cười làm lành: “Là đầu óc anh bị hỏng được rồi chứ, cho nên không phải anh đến đây nhận sai sao.”
 
“Hạ mình tặng hoa đã muốn tôi tha thứ anh?” Đồng Đồng vẫn thấy không cam lòng: “Vậy Vương Dương gì đó, anh nói cô ta là học muội thì chính là học muội à? Tôi ở trong nước, bên người đều là tai mắt của anh, Kiều Huỳnh đại khái đã nói với anh tình huống của tôi, nhưng anh ở nước ngoài, tôi không có tai mắt nha, ai biết ba năm qua anh trêu chọc bao nhiêu em gái? Và Vương Dương này có phải có mối quan hệ không thể nói không?”
 
Lục Trần Tây sắp khóc rồi, vội vàng móc ra điện thoại di động của mình đưa tới: “Mật mã là sinh nhật của em, cứ tùy ý xem, nếu anh có dụ dỗ bất kỳ người con gái nào, cả đời này anh không ngẩng đầu lên được. Vả lại Vương Dương có chút thích anh, nhưng anh thích người con gái của anh hơn, em cũng không phải không biết, không phải ai thích anh, anh đều phải thích lại chứ.”
 
A, vẫn tự luyến như vậy. Đồng Đồng nhận lấy di động, nhìn anh ta một cái, nghĩ nghĩ, cũng không có mở khóa xem nội dung trong di động, mà trả lại: “Được rồi, không muốn nhìn.”
 
“Nếu em muốn xem, hoan nghênh kiểm tra bất cứ lúc nào.” Lục Trần Tây lại đưa bó hoa hồng tới trước mặt cô, lấy lòng nhìn cô: “Bà cô của tôi ơi, bây giờ đồng ý hết giận chưa?”
 
Đồng Đồng vặn vẹo một lát, thở dài, nhiều người qua đường nhìn chăm chú như vậy, dường như không phải chuyện tốt lắm, nên vẫn đưa tay nhận lấy bó hoa kia: “Anh đến từ lúc nào? Đài truyền hình chúng tôi không cho tùy tiện dừng xe ở cổng.”
 

Lục Trần Tây thấy cô đồng ý nhận hoa, âm thầm thở ra nhẹ nhõm: “Chưa được 5 giờ anh đã tới rồi.”
 
“...” Đồng Đồng không nói gì: “5 giờ tới đây, anh chờ tới bây giờ? Cũng không gọi điện thoại cho tôi hoặc là gửi một tin nhắn? Chẳng may hôm nay tôi đi công tác không phải anh chờ không một ngày sao?”
 
“Không phải do anh sợ em đang bận sao? Hơn nữa chờ em, chờ không anh cũng tình nguyện, ai kêu trên người anh đang mang tội.” Lục Trần Tây cười hì hì nghiêng người sang: “Đi thôi, lên xe.”
 
Đồng Đồng hơi do dự, nhưng vẫn lên chiếc Ferrari kia, Lục Trần Tây cho xe chạy: “Em ăn cơm tối chưa? Anh còn đang đói đây, đi ăn cơm với anh đi.”
 
“Tôi cũng chưa ăn, bận quá quên rồi.”
 
“Đi, dẫn em đi ăn ngon.” Lục Trần Tây nhấn chân ga, động cơ mạnh mẽ của Farrari tạo ra tiếng ầm vang trầm thấp có lực, xe bỗng chốc xé gió lướt đi.
 
Đồng Đồng nhớ tới một chuyện, có chút tò mò: “Nói xem, làm thế nào anh đột nhiên nghĩ thông suốt vậy, còn hạ mình tới tìm tôi xin lỗi? Dựa theo nội dung vở kịch kia của anh, không phải là nên chờ tôi bị kích động, khóc rấm rức tìm anh yêu cầu tái hợp sao?”
 
Bị cô nói trúng tâm tư, Lục Trần Tây đình trệ một chút, nhất thời không trả lời câu hỏi kia. Vốn dĩ kế hoạch thật sự là như vậy, chỉ là không ngờ tới nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. Trước đó anh ta chỉ biết cô làm ở đài truyền hình, nhưng không biết cô làm tổ chuyên mục của Cố Hoài. Thời điểm họp mặt mới nghe được tin này, anh ta tìm hiểu một chút người họ Cố kia, sau đó bắt đầu cảm thấy bất an.
 
Dựa theo “Niệu tính*” của đàn ông, không có khả năng vô duyên vô cớ đối xử tốt với một cô gái như vậy, còn đưa về nhà, họ Cố này là tám phần có ý nghĩ không an phận với Đồng Đồng. Nếu dáng vẻ xấu thì không nói, mấu chốt ở đây là dáng dấp nhân mô cẩu dạng*, nếu lúc này không phòng thủ thật kỹ, vậy không phải để người ta thừa dịp chen vào chỗ trống sao: “Em? Có thể khóc rấm rức tới cầu anh tái hợp? Làm sao có thể! Tính tình em đi lên, bướng bỉnh như lừa, nếu anh không cúi đầu, hai ta rạn nứt thật thì sao.”
 
* Niệu tính là cách nói của người ở phía Đông Bắc, thứ nhất dùng để hình dung người làm việc kéo dài, làm người vẻ gượng ép, bình thường dùng để hình dung người có tính cách tươi đẹp, có tính cách, có tính tình, có khi dấn thân vì"Lợi hại". Nhưng đa phần đây là cách nói hài hước.
 
* Hình dung cử chỉ, hình tượng không dáng dấp giống như người giả bộ dáng vẻ nghiêm trang. ( Hàm ý châm chọc hoặc khôi hài).
 
Đồng Đồng cẩn thận ngẫm lại, thật đúng là có chuyện như vậy. Trong cuộc sống cô có thể nhân nhượng chuyện nhỏ, nhưng liên quan đến vấn đề nguyên tắc, dù một chút cô cũng không nhượng bộ. Nếu anh ta không đến nhận sai, cô tuyệt đối sẽ không liên lạc với anh ta, hai người đương nhiên là không có khả năng.
 
*
 

Lục Trần Tây lái xe, hướng về nơi có tên Xuyến Xuyến Hương* cực kỳ hot gần Dung Thành, sắp 9 giờ tối mà còn cực kỳ sôi động, bàn đều đã bày tới trên vỉa hè. Ba năm trước, bọn họ từng là khách quen ở nơi này.
 
*Hệ thống mỹ thực món cay Tứ Xuyên,  bắt nguồn từ Thành Đô- Tứ Xuyên.
 
Trở lại vùng lân cận trường học, ký ức của người nào đó dần dần sống lại, thời điểm tình cảm của hai người tốt nhất, chính là trải qua ở ngôi trường này.
 
Chọn xong đồ ăn bỏ lên khay bưng về chỗ ngồi, đem từng que nguyên liệu nấu ăn xâu lại nhúng vào trong nồi mỡ màu đỏ, mỡ sôi bùng lên tỏa ra mùi thơm, làm cho ngón trỏ của người ta di chuyển. Đồng Đồng nhìn cái nồi kia, nước miếng đều sắp chảy cả ra, chia tay ba năm, cô vẫn chưa từng trở lại tiệm này, hôm nay rốt cuộc đã có thể được ăn.
 
Nhìn chảo dầu sôi bùng kêu ùng ục, cô yên tĩnh một lúc, đột nhiên nói: “Thực ra, tôi không nghĩ tới anh sẽ quay về.”
 
Lục Trần Tây không ngắt lời cô, lắng nghe.
 
“Tuy rằng trước đó anh có hứa hẹn với tôi nhất định sẽ về nước, thế nhưng tận đáy lòng tôi chưa từng tin tưởng, bởi vì ra nước ngoài là cuộc sống mà anh hướng tới, hơn nữa sau khi tách ra tình cảm của chúng ta sẽ thành lãnh đạm, với lại chú cũng muốn cho anh di dân, cho nên tôi cho rằng anh sẽ không quay về.”
 
Lục Trần Tây trầm mặc một hồi: “Anh không muốn lừa dối em, anh xác thực có nghĩ tới không trở lại, nhưng anh thật sự không nỡ buông tha cho em. Di dân về sau vẫn còn cơ hội, nhưng bỏ qua em, có thể anh không có cơ hội thứ hai.”
 
Đồng Đồng nhìn anh ta, cảm giác hốc mắt mình hơi cay: “Vậy chú biết anh muốn về nước, là phản ứng gì, có tức giận hay không?”
 
Bản thân Lục Trần Tây dường như không rõ lắm: “Rất kỳ quái, ông hoàn toàn không tức giận, cũng không biết sao đã nghĩ thông suốt, không bức ép anh di dân nữa.”
 
Lúc này Đồng Đồng mới thả lỏng: “Vậy là tốt rồi, bằng không tôi là tội nhân. Ơ, đúng rồi, anh trở về có tính toán gì không, tìm việc làm không?”
 
“Ba anh sắp xếp một chức vị cho anh ở công ty ông, dù sao về sau cũng phải tiếp nhận công việc của ông, không bằng học từ bây giờ.” Lục Trần Tây trở từng xâu thức ăn trong nồi: “Em thì sao? Sao có thể tiến vào “Nơi đây”, anh nghe nói chuyên mục kia rất hot, em làm thế nào vào được?”
 

Đồng Đồng bĩu môi: “Trưởng phòng Bộ phận Truyền thông của đài truyền hình là học trò của ông nội tôi, ông ấy sắp xếp cho tôi vào.” Tiếp theo Đồng Đồng nghiêm túc bổ sung thêm: “Nhưng thành tích tổng hợp thi viết khảo hạch tôi đều đứng nhất, tôi cũng là người có tư cách có được không.”
 
Lục Trần Tây buồn cười: “Anh nói em không có tư cách sao? Em chột dạ xù lông gì chứ.”
 
“…”
 
Tiếp đó bọn họ lại tán gẫu rất nhiều chuyện, chuyện phát sinh trong ba năm này, nghĩ muốn nói cho đối phương nghe, đều nhân cơ hội này nói ra hết, giống như có thể bổ sung vào chỗ trống trong ba năm qua. Đến khi ý thức được, đã hơn 11 giờ đêm, bởi vì hôm sau Đồng Đồng còn phải đi làm, cho nên Lục Trần Tây đưa cô về, sau khi chào tạm biệt nhau dưới lầu, anh ta mới rời đi.
 
Vào phòng trọ, chuyện đầu tiên Đồng Đồng làm chính là ngồi phịch trên ghế sofa gọi điện thoại: “A lô, Nhị Hắc, hôm nay Lục Trần Tây đến đài truyền hình đón tớ tan làm.”
 
Kiều Huỳnh ở đầu dây bên kia gào to: “Anh ta chạy đến đài truyền hình sao? Tớ đang do dự không biết có nên nói cho cậu biết không, hai ngày trước anh ta hỏi cậu ở đâu, tớ không có nói, không nghĩ tới anh ta chạy tới đấy quấy nhiễu cậu.”
 
Đồng Đồng lấy cái gối tựa trên sofa ôm vào trong ngực: “Anh ta nói với tớ, anh ta với Vương Dương kia không có gì hết, chỉ lợi dụng cô ta kích thích tớ thôi.”
 
Kiều Huỳnh ở đầu dây bên kia khinh thường ha một tiếng: “Anh ta nói cậu sẽ tin hả, ai biết được hai người bọn họ ở Mỹ có chơi trò mèo vờn chuột không chứ, chúng ta lại không thấy được, tin theo mồm anh ta nói à.”
 
Đồng Đồng trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: “Tớ biết cậu còn giận anh ta, lúc mới đầu tớ cũng có phản ứng như cậu, dựa vào cái gì mà anh ta nói tớ phải tin. Nhưng mà hôm nay anh ta đến tìm tớ, hỏi tớ đã lãng phí 3 năm, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa sao, tớ đột nhiên lý trí ngay.”
 
Cô tạm dừng, sau đó tiếp tục: “Giống như cậu nói, chuyện anh ta ở Mỹ chúng ta nhìn không thấy, vĩnh viễn không biết được chân tướng, trong này có lẽ có Vương Dương, có lẽ còn có những cô gái khác, hoặc là căn bản không có những người khác, cho nên với tớ mà nói, đây không phải là một vấn đề liên quan đến sự thật, mà là vấn đề lựa chọn thế nào. Tớ lựa chọn – tin tưởng anh ta.”
 
“Huống hồ, nếu anh ta thực sự thích Vương Dương, buổi tiệc hôm đó cậu oán giận cô ta như vậy, với tính cách của anh ta, tuyệt sẽ không im lặng không lên tiếng, đã sớm nhảy ra bảo vệ cô ta, cậu xem lần đó anh ta cũng không nói gì? Hơn nữa, quan trọng nhất là, tớ muốn cho bản thân một công đạo, tớ đã chờ ba năm, thật sự rất muốn biết hướng về anh ta sẽ đi đến kết quả gì.”
 
Ở đầu dây bên kia Kiều Huỳnh nghe xong im lặng: “Tớ biết cậu vẫn luôn chưa từng quên anh ta, cho nên mặc kệ cậu lựa chọn thế nào, tớ đều tôn trọng, cậu vui vẻ là được rồi.”
 
*
 
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Đồng Đồng đến đài truyền hình đi làm. Sau khi giảng hòa với Lục Trần Tây, cả người cô buông lỏng không ít, tuy rằng thời điểm tối qua còn chưa khôi phục lại cảm giác yêu đương ban đầu, càng giống bạn tốt đã lâu không gặp nay ôn chuyện, nhưng mà cô tin tưởng chỉ cần hai người ở chung một thành phố, từ từ chung sống, thời gian có thể chữa lành tất cả.
 
Vừa ngồi vào vị trí, Doãn Thượng Ý bên cạnh liền đứng lên, trong tay bưng tách café, nghiêng người dựa vào cạnh bàn, mắt sáng như đuốc nhìn chăm chú vào cô: “Tối hôm qua người nam đến đón em tan tầm là ai thế?”
 

Đồng Đồng giật mình, hạ giọng nói: “Làm sao anh biết?”
 
Doãn Thượng Ý có chút nôn nóng: “Em nói là ai trước đi!”
 
Đồng Đồng cảm thấy quái lạ: “Bạn trai lúc trước của em, sao vậy?”
 
“Hai người không phải chia tay sao, em không phải đã nói hắn ta tốt với người khác rồi sao?”
 
“Trước đây chia tay, hiện tại lại cùng nhau.” Đồng Đồng gãi đầu: “Chuyện anh ta tốt với người khác, kết quả chỉ là hiểu lầm.”
 
Doãn Thượng Ý thở dài một hơi: “Ai! Em nói người trẻ tuổi các em, chia tay đều không nghiêm túc như vậy.”
 
Đồng Đồng lập tức nheo mắt nhìn anh ta: “Em có cảm giác, em không chia tay, anh có vẻ không vui vẻ lắm hả…”
 
Doãn Thượng Ý bị đình trệ. Vui vẻ? Có quỷ mới vui vẻ nổi! Anh ta vừa mới giựt dây Lão đại nhân cơ hội tiến lên, phía sau hai người lại giảng hòa, cái này thì gọi là gì: “Anh đây không phải sợ em ăn lại cỏ cũ, bị nghẹn cỏ sao.”
 
“… Miệng chó không thể khạc ra ngà voi!” Đồng Đồng oán giận trả lại anh ta một câu, rồi hỏi: “Đúng rồi, anh còn chưa nói cho em biết làm sao anh biết anh ta tới đón em?”
 
Doãn Thượng Ý nhún vai: “Người khác nhìn thấy. Em nghĩ rằng đài truyền hình của chúng ta thường xuyên có Ferrari mới nhất dừng ở cửa sao? Bên cạnh còn có một người con trai đứng đó, vô cùng đẹp trai, trên tay còn ôm bó hoa hồng to đùng, mấy dì trong đài đã sớm nghị luận rồi, sau đó tối qua có đồng nghiệp làm thêm giờ vừa vặn nhìn thấy em lên xe người kia.”
 
Đồng Đồng không nói gì: “… Trễ như thế cũng nhận ra là em?”
 
“Em cho rằng độ nhận ra của em rất thấp à?” Doãn Thượng Ý nhịn không được liếc cô một cái: “Em chính là đệ tử duy nhất của Lão đại chúng ta, em còn chưa vào đài đã có người bàn luận về em rồi, được chứ?!”
 
“…”
 
Hai người đang trò chuyện, Cố Hoài đang đi tới từ hướng bên kia. Doãn Thượng Ý vừa thấy, vội vàng cụp đuôi trở lại chỗ ngồi của mình, chột dạ cúi đầu giả bộ làm việc. Đồng Đồng thấy anh, giơ tay lên quơ quơ: “Chào buổi sáng Lão đại.”
 
Cố Hoài gật đầu xem như đáp lại. Đi đến cửa phòng làm việc của mình, định đẩy cửa đi vào thì anh quay đầu lại nhìn cô một cái, cô đã mở máy tính chuẩn bị làm việc. Môi dưới run run, anh giống như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn được, đẩy cửa ra đi vào, cánh cửa phía sau đóng kín lại, anh mới phát ra một tiếng thở dài.