Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 387: Ai cũng đừng hòng còn nguyên vẹn mà trở ra




“Tôi chỉ muốn biết, ai muốn giết chết tôi?” Cho dù có chết thì cũng phải chết một cách rõ ràng.

“Chuyện này bọn tôi không biết! Có người trả tiền muốn bọn tôi giết chết cô, bọn tôi chỉ nhận tiền rồi làm việc. Sau khi cô chết, muốn hận thì hận người khác, đừng hận bọn tôi!”

Kẻ bắt cóc cao hơn liếc nhìn kẻ còn lại, hai người liền khiêng Giang Vũ Phi lên, định quăng cô từ trên lầu xuống, tạo hiện trường giả là chính cô nhảy lầu mà chết. 

Một cánh tay của Giang Vũ Phi giãy ra được, cô nắm lấy lan can, ra sức nắm lấy, không chịu buông ra.

“Chết tiệt, buông tay ra!” Kẻ bắt cóc kéo tay cô nhưng không dám dùng quá nhiều sức, sợ để lại dấu vết trên tay cô.

Giang Vũ Phi có chết cũng không buông tay, giờ mà buông tay thì chắc chắn sẽ chết thật. 

Con người khi đứng trước bờ vực tử vong, có lẽ đều sẽ bùng phát sức mạnh to lớn. Cho dù bọn chúng có kéo như thế nào thì Giang Vũ Phi cũng đều không buông tay.

Kẻ bắt cóc thấp hơn hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, không thèm chú ý nhiều nữa.

Hắn ta hung hăng túm lấy tóc cô, tát một cái lên mặt cô: “Đồ đàn bà thối, mau buông tay!” 

Lại một cái tát nữa giáng xuống, lỗ tai Giang Vũ Phi ong ong, suýt chút nữa đã làm tai cô bị điếc.

Bọn chúng không ngừng đánh cô, kéo cô, nhưng cô vẫn không buông tay.

Kẻ bắt cóc cao hơn nắm lấy bả vai của cô, hắn quyết định đánh ngất cô, như vậy thì cô sẽ buông tay. 

Hắn giơ tay lên cao, lúc đang chuẩn bị đánh thì có một bóng người bỗng nhiên lao đến.

Nguyễn Thiên Lăng vội vã chạy về liền nhìn thấy Giang Vũ Phi đang hấp hối, máu me đầy mặt, “ầm” một tiếng, máu cả người anh dâng lên tận não!

Đôi mắt anh tràn đầy vẻ lạnh lùng hung ác, cả người như thú dữ nổi giận, nhanh chóng nhào tới. 

Kẻ bắt cóc không ngờ anh lại đột nhiên trở lại, nếu đã bị phát hiện, bọn chúng định một là không làm, hai là đã làm thì phải làm cho xong, giải quyết cả hai người bọn họ!

Bọn chúng cho rằng bọn chúng có hai người, lại có võ, cho nên đối phó với một mình Nguyễn Thiên Lăng không có vấn đề gì.

Nhưng mà bọn chúng vừa tiếp cận người anh thì đã bị anh đấm ngã. 

Kẻ bắt cóc cao hơn định bò dậy xông lên lần nữa, Nguyễn Thiên Lăng liền đá vào ngực hắn một cái, hắn quỳ trên mặt đất, cảm thấy xương sườn như gãy hết cả rồi!

Tên thấp hơn đột nhiên ôm Nguyễn Thiên Lăng từ phía sau, đôi mắt Nguyễn Thiên Lăng hung ác nham hiểm.

Anh ra sức nắm lấy cổ tay của hắn ta rồi vật qua vai, hắn ta lập tức ngã chổng vó trên mặt đất. 

Nguyễn Thiên Lăng đạp lên cổ tay hắn ta, một giọng nói âm trầm lạnh như băng phát ra: “Cái tay này đã chạm vào cô ấy hả?”

Không đợi hắn ta trả lời, anh ra sức đạp xuống, hắn ta kêu lên thảm thiết, xương cổ tay gãy rời!

Tên cao hơn lau máu trên khóe miệng rồi đột nhiên nhào lên, vung nắm đấm muốn đấm vào huyệt thái dương của Nguyễn Thiên Lăng, anh lập tức cầm chặt cổ tay hắn, ra sức vặn một cái, tay của hắn vang lên tiếng khực, khớp khủy tay gãy rời, một nửa cánh tay gập lại thành một góc, lõng thõng lắc lư. 

Rốt cuộc hai tên đó cũng nhận ra là anh rất mạnh, trong đầu bọn chúng liền có ý nghĩ chạy trốn.

Nguyễn Thiên Lăng cười gằn một tiếng, muốn chạy sao, không dễ dàng như vậy đâu.

Nếu đã đến rồi thì ai cũng đừng mong có thể nguyên vẹn trở ra! 

Giang Vũ Phi dựa vào lan can nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, trong mũi và miệng đầy máu.

Trước mắt mọi thứ biến thành màu đen, mặt trời sáng chói trên trời làm chói mắt cô, làm cô có cảm giác mình có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

Cô cắn chặt răng để không cho chính mình ngất đi, hai người kia vẫn chưa được giải quyết, cô vẫn không thể lơ là được. 

Giang Vũ Phi suy yếu lấy tay lau mồ hôi chảy vào mắt, sau đó liền nhìn thấy Nguyễn Thiên Lăng đang hung hãn giải quyết hai tên đó.