Thề Không Vì Thê: Thiếu Phu Nhân Hào Cưới Toàn Cầu

Chương 545: Muốn vào đây ở




Giang Vũ Phi có cảm giác, chắc chắn là lần đầu tiên Cung Thiếu Huân đến siêu thị mua đồ.

Rất nhiều người ít khi đi ra ngoài mua đồ, cũng sẽ nhân lúc ra ngoài mua rất nhiều thứ liền một lúc, thấy cái gì cũng đều muốn mua, Cung Thiếu Huân chính là kiểu người như vậy.

Vốn bọn họ chỉ đẩy một xe, về sau đẩy luôn hai chiếc, mà cả hai đều nhét đầy ắp đồ. 

Là Cung Thiếu Huân trả tiền, nhiều đồ như vậy hai người bọn họ cũng không thể mang về được, cũng là anh ta tìm một chiếc xe, bảo tài xế mang những thứ đó về trước.

Giang Vũ Phi hai tay trống trơn ngồi trên xe moto của anh ta đi về, trong trấn nhỏ rất ít khi nhìn thấy loại xe Harley này, kỹ thuật lái xe của Cung Thiếu Huân cũng vô cùng tốt, lần đầu tiên Giang Vũ Phi có cảm giác ngồi moto cũng rất thích thú.

Tống Hiểu Đồng mặc quần jean và T-shirt màu trắng đơn giản, trên lưng đeo một chiếc ba lô nhỏ da bò, xách một chiếc vali màu đỏ, đang đứng ở bên đường hỏi thăm đường. 

Lúc xe moto chạy qua bên cạnh cô, cô cũng vừa mới cúi người buộc lại dây giày, vì thế Giang Vũ Phi không nhìn thấy mặt cô.

Về tới nhà, xe chở đồ cũng vừa mới đến, hai người xuống xe hỗ trợ mang đồ đạc vào nhà, đồ ăn cũng đều nhét vào tủ lạnh, những thứ có thể bảo quản lâu thì để ở bên trong phòng chứa đồ, sau đó chỉ còn lại mấy món đồ dùng sinh hoạt do Cung Thiếu Huân mua cho mình.

"Bà, ở đây bà còn phòng nào trống không ạ? Cháu muốn thuê một gian, sau này lúc rảnh rỗi sẽ ở lại đây." Cung Thiếu Huân vừa đấm lưng cho bà Tiết, vừa lấy lòng cười hỏi bà. 

Đúng lúc Giang Vũ Phi đang uống nước, nghe thấy lời anh ta nói, suýt chút nữa thì chết sặc.

Cô lạnh nhạt nhìn sang, Cung Thiếu Huân hơi nhướn lông mày với cô, cười cười không đứng đắn.

"Ở đây bà vẫn còn rất nhiều phòng, cháu tự đi chọn một gian đi." Bà Tiết lại vui vẻ cười ha hả nhận lời. 

Cung Thiếu Huân vui vẻ nhảy cẫng lên, nhanh chóng chạy lên trên lầu: "Cháu cảm ơn bà!"

Giang Vũ Phi khẽ nhíu mày, đi theo lên lầu.

Phòng của cô ở trên lầu, bởi vì bà Tiết đi đứng không tiện, nên chọn phòng dưới lầu. 

Trên lầu có ba phòng, một gian lớn, hai gian nhỏ, ngoài ra còn có một phòng vệ sinh.

Giang Vũ Phi ở phòng lớn, nên còn thừa lại hai phòng nhỏ.

Cung Thiếu Huân đang phân vân nên chọn phòng nào, thấy cô đi lên, anh ta vội vàng vẫy tay: "Tiêu Vũ, em đến xem giúp anh, ngủ ở phòng nào tốt hơn?" 

Giang Vũ Phi tiến lên thản nhiên nói: "Ngủ phòng nào cũng không tốt."

Cung Thiếu Huân cong môi cười mập mờ, nói: "Anh cũng cho rằng ngủ ở mấy gian đó đều không tốt, ngủ ở gian kia vẫn là tốt nhất."

Ngón tay anh chỉ đến gian phòng lớn nhất. 

Giang Vũ Phi xấu hổ lườm anh ta, anh ta cười lớn nói: "Trêu em chút thôi. Anh thấy chọn căn phòng này cũng được đấy, thông gió tốt, chỉ là cách phòng em hơi xa một chút."

Cô có thể nói, anh ta nói “hơi xa một chút”, chẳng qua là khoảng cách hơn hai mét thôi không?   

Với người cao như anh ta, một bước cũng đến một mét rồi ấy chứ! 

"Tại sao anh phải ở đây chứ, nếu anh muốn ở lại thị trấn, có thể đi thuê căn phòng khác là được mà."

"Anh quen với bà rồi, với lại anh cũng tin bà, cho nên ở đây là tốt nhất." Cung Thiếu Huân làm bộ không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bọn A Tinh, bảo bọn họ đi mua mấy đồ dùng đặt trong phòng ngủ, nói đêm nay anh ta sẽ ở lại đây.

"Cung Thiếu Huân, thật ra chúng ta…" 

"Tiêu Vũ, buổi tối em muốn ăn cá không? Bây giờ anh muốn đi câu cá, em đi cùng không?" Cúp điện thoại xong người đàn ông đột nhiên nhìn cô, nghiêm túc hỏi.

"Sao anh lại muốn ở đây? Cung Thiếu Huân, chúng ta thật sự không thích hợp đâu." Nếu anh ta đã muốn như vậy, cô cũng đành phải nói rõ ràng với anh ta mà thôi.