Thê Nô

Chương 24: Tim đập




“Em còn muốn anh chứ?”

Diệp Lan Trăn không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, tuy rõ ràng mình giành được thắng lợi. Nhưng có điểm không thích hợp vẫn làm ngực anh khó chịu, làm anh không vui.

Anh quay đầu nhìn Đào Tư Di ngồi trên ghế lái phụ, cô gái nhỏ rõ ràng như vừa đi từ cõi thần tiên đi ra, nét mặt vẫn không thay đổi!

Trong mắt cô tựa hồ có hoài niệm, có ưu thương. Điều này gây cho anh cảm giác cực kỳ khó chịu, tuy đêm qua có nhạc đệm nho nhỏ, nhưng nếu chuyện cứ tiếp tục, người dù là của anh, trong lòng cô vẫn còn người đàn ông khác, như thế còn có ý nghĩa gì nữa?

“Hả, anh nói gì?” Đào Tư Di phục hồi tinh thần, cô không nghe rõ vấn đề của Diệp Lan Trăn. Cô phát hiện khi bản thân nói những lời này, mặt anh trở nên âm trầm, không khí trong xe nhất thời khẩn trương.

“Thôi bỏ đi. ”

Diệp Lan Trăn giận dỗi nói một câu, giẫm chân ga cũng không biết bất giác đã tăng thêm độ mạnh. Đào Tư Di nhận thấy tốc độ xe càng lúc càng nhanh, bị dọa trắng mặt, hình ảnh bi thảm lúc trước vẫn rành rành trước mắt, cô thật sự không thể hưởng thụ được loại khoái cảm tốc độ này.

“Anh chậm một chút.” Đào Tư Di lên tiếng nhắc nhở anh, Diệp Lan Trăn liếc mắt nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch của Đào Tư Di, từ từ thả lỏng chân.

“Tên kia không khác gì ngựa giống, em không thấy anh ta mang theo phụ nữ bên cạnh sao?”

“Em biết, không cần anh nhắc nhở. ”

Đào Tư Di xoay đầu hướng ngoài cửa sổ, mỗi lần nhìn thấy Lý Mộ Tiêu, cô luôn luôn nghĩ tới cuộc hôn nhân thất bại của chính mình. Dường như đã quên có câu nói, ‘người chồng tốt là do người vợ tốt bồi dưỡng ra’, cô vẫn cho rằng mình là người vợ tốt, kết quả, sự thật lại đánh cô thương tích đầy mình.

Đàn ông thật sự vô tình sao? Đào Tư Di nhìn Diệp Lan Trăn, một màn đêm qua lại tràn đầy trong đầu cô.

Hiện tại cô không biết nên xấu hổ hay nên phẫn nộ. Cô ngầm hạ mí mắt, có lẽ trong lòng cô cũng khát vọng anh đụng chạm. Anh có toàn bộ hư hỏng của người đàn ông tư bản. Nhiều tiền, đẹp trai, cao lớn, cường thế, anh như ngọn lửa trí mạng hấp dẫn bươm bướm phấn đầu quên mình chạy về phía ánh sáng ấm áp.

Thời điểm cô vừa mới biết Lý Mộ Tiêu làm bên ngoài, cô thậm chí từng có suy nghĩ điên cuồng, cô cũng muốn đi tìm người đàn ông khác, đi xem đến cùng bên ngoài kia…có mị lực lớn bao nhiêu, mà có thể hấp dẫn nhưng đôi nam nữ đã kết hôn bỏ rơi lời thề chung thủy, tre già măng mọc vùi đầu vào cái ôm ấp cấm kị đó. Nhưng lý trí vẫn khiến cô khắc chế được, cô nhắc nhở bản thân nếu cô làm như vậy, cô cũng sẽ cùng một dạng với Lý Mộ Tiêu. Cô sẽ xấu hổ đứng trước mặt anh ta, cũng không cách nào đứng thẳng sống lưng chỉ trích anh ta phản bội.

Nhưng ngày hôm qua lại xem là cái gì? Ý loạn tình mê, bất đắc dĩ bị ép, hay là… Đào Tư Di tự giễu nở nụ cười, có lẽ cô cũng không quá kiên trinh như chính bản thân cô tưởng tượng.

“Diệp Lan Trăn, em hỏi anh một chuyện, anh có thể thẳng thắn trả lời em được không?”

“Chuyện gì?”

Diệp Lan Trăn nhận thấy Đào Tư Di có giọng điệu nghiêm túc.

“Khi đàn ông thích một người đàn bà, anh ta sẽ lên giường cùng cô ta, chỉ cần cô ta có bộ dáng xinh đẹp hay chỉ cần cô ta có nơi nào đó hấp dẫn là được, đúng không?”

Diệp Lan Trăn bị cô hỏi có phần không biết làm sao, vấn đề nhìn như đơn giản, nhưng lại khiến anh khó có thể có câu trả lời thích đáng.

“Đừng nghĩ ngợi lung tung.” Diệp Lan Trăn cảm thấy anh không thể đối mặt với ánh mắt của cô. Anh đột nhiên nhớ tới hành vi của mình, cũng tựa hồ có chút không thích hợp.

Diệp Lan Trăn không nói, Đào Tư Di cũng không tiếp tục hỏi tới, cô chỉ trầm mặc nhìn phong cảnh ven đường.

Mặt trời chiều xa xa phía trước càng ngày càng hạ xuống, hồng rực một khoảng trời. Cô mê muội nhìn vẻ đẹp hồng rực phía xa, không khỏi nheo mắt, cảm thụ ánh nắng ấm áp nhu hòa phớt qua đôi má. Nếu ánh sáng này xuất hiện giữa trời đêm, có lẽ bươm bướm sẽ bỏ quên ngọn lửa mà lựa chọn theo nó.

Diệp Lan Trăn thấy Đào Tư Di yên lặng, vụng trộm nhìn cô, không biết vì sao, anh đột nhiên cảm giác hành vi hôm qua của mình quả thật có chút quá phận. Nếu gắn cho hành động hôm qua một cái tên, vậy miễn cưỡng cũng coi là ‘Bá vương ngạnh thượng cung’. Thế nhưng anh không hối hận, nếu chỉ dựa vào tính cách của cô gái nhỏ này, không biết đến khi nào anh mới có thể dính trên người cô.

Nét mặt hiện giờ của cô khiến anh sợ hãi, một tầng ánh sáng nhàn nhạt rắc trên người cô, nét mặt mờ nhạt dường như có thể hòa làm một với hào quang. Cô như đắm chìm vào thế giới của mình, ảm đạm, tựa như có những chuyện cô khắc sâu vào tâm khảm, chỉ cần cô muốn, đều có thể tự nhiên vung tay mở ra.

“ Kít kít…” Tiếng phanh bén nhọn cùng tiếng còi khiến Diệp Lan Trăn giật mình thanh tỉnh, bất tri bất giác anh đã lái xe vào đường ngược chiều.

May mắn tốc độ xe đã chậm rất nhiều, Diệp Lan Trăn vội vàng lái trở về đường chính. Trong lòng không khỏi thở dài, đều nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu’, anh thiếu chút nữa đã cùng hoa mẫu đơn đồng quy vu tận, loại cảm giác này thật sự không hề tốt chút nào.

“Không sao chứ.” Nhìn thấy Đào Tư Di che đầu, Diệp Lan Trăn vội vàng dừng xe bên đường, anh bật đèn trong xe rồi quay đầu xem tình hình của cô.

Đào Tư Di không nói lời nào, vẻ mặt tủi thân, trên mặt vẫn còn hoảng sợ.

“Ngoan, để anh nhìn xem làm sao?” Diệp Lan Trăn nhẹ giọng an ủi, trên mặt là biểu hiện đau lòng không nên lời. Thật giống như trái tim bị ai đó hung hăng bóp lấy.

Anh lấy tay cô ra, phát hiện trán cô vừa rồi đã đụng phải cửa xe, đỏ sưng phồng. Diệp Lan Trăn không biết làm sao, anh chỉ nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, mỗi khi anh ngã, mẹ lại thổi nhẹ vào vết sưng đỏ của anh, nhẹ nhàng nói không đau rồi.

Diệp Lan Trăn nhớ lại, liền như có thứ gì đó vô hình sai khiến anh, anh hơi cúi đầu, thổi khí nóng lên trán cô.

“Ngoan, thổi thổi liền không đau, không được khóc nhè nha. ”

Hành động của anh làm Đào Tư Di đỏ bừng cả khuôn mặt, người đàn ông này lại dùng phương thức lừa gạt trẻ nhỏ với cô, không phải là anh bị dọa đến u mê đấy chứ?

“Em không sao, tự em xoa được. ”

Đào Tư Di nhìn trong mắt anh tràn đầy quan tâm cùng lo lắng không chút che dấu, cô rời ánh mắt, đột nhiên cô cảm thấy như bị ánh mắt của anh chiếu thấu vào tim, khiến tim cô đập nhanh rồi lỡ nhịp.

“Thật sự không có việc gì chứ?” Diệp Lan Trăn hoài nghi nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, lo lắng dùng tay xoa nhẹ nhàng trên trán cô.

Mặt Đào Tư Di càng hồng, tay anh vẫn có lực như thế, chẳng qua hôm nay khác tối hôm qua, tuy ôn nhu của anh đặt trên trán cô, nhưng mặt cô lại nóng rực.

“Không có việc gì, chúng ta về nhà đi. ”

Câu nói đơn giản rõ ràng lại làm tâm tình Diệp Lan Trăn đột nhiên sung sướng, trong đầu anh chợt hiện lên một câu, cảm giác có gia đình thật tốt.

Diệp Lan Trăn khởi động xe một lần nữa, tay ấn nút nhạc, giai điệu nhẹ nhàng tràn ngập bên trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe.

Ô tô chạy đều trên quốc lộ hướng về nhà.

“Đào Tư Di…” Diệp Lan Trăn đột nhiên gọi cô.

“Vâng?” Đào Tư Di còn đang cố gắng khôi phục nhịp tim đập nhanh của mình.

“Em thích cùng anh ở trên giường sao?”

Diệp Lan Trăn nghiêm trang hỏi, mắt anh vẫn nhìn phía trước, chăm chú vào đường quốc lộ, tay nắm chặt tay lái, tựa như bọn họ không phải đang đi trên đường quốc lộ bằng phẳng, mà là con đường gập ghềnh.

“A!” Đào Tư Di giật mình quay mặt nhìn anh. Cô cực kỳ hoài nghi vừa rồi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không.

“Anh hỏi, em có thích ở cùng anh trên giường hay không? Kỹ thuật của anh có làm em vừa lòng không?”

“Diệp Lan Trăn, anh…” Đào Tư Di đột nhiên không thốt nên lời, cô không biết dùng phương thức gì để biểu đạt tâm tình bây giờ của mình.

“Thực xin lỗi, ngày hôm qua anh đã quên em chưa được hưởng thụ.” Giọng điệu Diệp Lan Trăn thành khẩn. “Nhưng em yên tâm, lần sau, anh đảm bảo lần sau, anh nhất định sẽ khiến em cảm nhận được cái gì gọi là khoái hoạt cực hạn. ”

“Diệp Lan Trăn.” Đào Tư Di rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của mình.

“Ừm?”

“Anh là đồ lưu manh không biết xấu hổ. ”

“A…” Diệp Lan Trăn quay đầu nhìn thoáng qua Đào Tư Di phẫn nộ, vội vàng rời tầm mắt về hướng quốc lộ.

“Trước mắt, anh chỉ đùa giỡn lưu manh với mình em, mặc kệ em có tin hay không.” Anh nghiêm trang giải thích hành vi của mình.

Đào Tư Di không biết nói sao, cô chưa từng thấy qua người nào giở trò lưu manh đùa giỡn mà lại dùng lý do hợp tình như vậy. Cô xoay mặt về hướng cửa sổ.

“Đào Tư Di…” Diệp Lan Trăn không nghe thấy tiếng cô, nhịn không được gọi tên cô. “Em tức giận sao?”

Đào Tư Di lười đáp lại, cô cùng người đàn ông này căn bản không có tiếng nói chung.

“Anh cam đoan với em, trong lúc cùng em trên giường, anh sẽ không đi tìm cô gái khác, em xem như thế có được không?”

Đào Tư Di quái dị nhìn anh, cô thật muốn biết người đàn ông này suy nghĩ cái gì, da mặt anh rốt cuộc dày đến mức nào.

Diệp Lan Trăn thấy cô vẫn không nói gì, tiếp tục nói. “Nếu em không phản đối, chúng ta cứ quyết định như thế đi. ”

“Diệp Lan Trăn, có ai từng nói với anh rằng anh là người không biết xấu hổ hay không?” Tay Đào Tư Di nắm thành hình quả đấm, nếu không phải anh đang lái xe, cô hận không thể một quyền đánh trên mặt anh, xem cả đầu đầy tư tưởng vớ vẩn của anh có tỉnh lại hay không.

“Có, nhưng chỉ một. ”

Diệp Lan Trăn quẹo xe vào ga ra biệt thự, đến nơi an toàn làm hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm, coi như vừa rồi đã chạy một vòng trước quỷ môn quan.

Anh tắt máy, quay mặt nhìn về phía Đào Tư Di, tay giữ chặt tay cô đang đặt ở tay cầm cửa ô tô. Cửa xe tự động đóng lại, trong ánh sáng âm u của ga ra, anh nhẹ nhàng dán sát vào lỗ tai cô.

Đào Tư Di khẩn trương, không dám thở mạnh, cô không biết Diệp Lan Trăn định làm gì.

“Chỉ có một người dám mắng anh, đoán xem cô ấy là ai?” Tay Diệp Lan Trăn phớt nhẹ gương mặt cô, anh lè lưỡi khẽ liếm viền tai cô.

Đào Tư Di khẩn trương, cả người cứng đờ.

“Em đã biết rồi phải không?” Diệp Lan Trăn nhận thấy cơ thể cô cứng ngắc, hiểu rõ cô gái nhỏ này đã đoán được đáp án.

“Không thể tha thứ, nhất định phải trừng phạt.” Anh khẽ cắn lỗ tai cô, nhẹ giọng nỉ non.

Đột nhiên một đôi môi mềm mại đặt trên môi Đào Tư Di, đầu lưỡi anh thăm dò trong miệng cô.

Trái tìm hai người đặt sát nhau cùng đập nhanh, cùng dò xét nhịp đập của đối phương. Diệp Lan Trăn bỗng phát hiện, thì ra hôn môi cũng có cảm giác khác như vậy.