Thê Nô

Chương 64: Trò cười (tiểu kết cục)




Hình ảnh có bao nhiêu duy mỹ, một người đàn ông tóc vàng cường tráng như hải tặc Viking đang ôm một cô gái ôn nhu mặc váy ngủ trắng, xuất hiện tại bậc thang lầu, vừa lúc đứng phía sau Đồ Tư Đặc và Tôn Văn, trong sảnh yến hội vang lên tiếng kinh ngạc.

Đồ Tư Đặc theo ánh mắt mọi người nhìn lại phía sau, là Đồ Thụy Phổ, cũng là nhân vật chính trong yến hội hôm nay, vẻ mặt anh tươi cười, trong mắt khiêu khích không e dè nhìn xuống.

Sắc mặt Đào Tư Di trắng xanh, một tay đỡ bụng bảo vệ đứa bé, một tay khẩn trương nắm áo Đồ Thụy Phổ. Tình huống hiện tại ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả cô.

Hành động hôm nay của Đồ Thụy Phổ không đoán trước. Đào Tư Di vô cùng hối hận, vừa rồi vì sao lại không xuống cùng Diệp Lan Trăn chứ? Ít nhất sẽ không xuất hiện tình huống như vậy.

Vừa rồi cô ở trong phòng rất tốt, tiếp tục nhàn nhã nhìn người đến người đi dưới lầu, trong đó thỉnh thoảng nhìn thấy một vài gương mặt quen mắt, cô còn có thể dùng di động tìm kiếm thân phận của những người này, so sánh với trí nhớ, cảm giác kia thật như say mê, tràn ngập lạc thú.

Nhưng vào lúc này, Đồ Thụy Phổ gõ cửa đi vào, thậm chí không trưng cầu đồng ý của cô, anh liền ôm lấy cô, Đồ Thụy Phổ chỉ nói một câu duy nhất, nếu không muốn bị anh ném trên mặt đất, cô nên ngoan ngoãn thành thật đừng vùng vẫy.

Đào Tư Di thật sự không rõ ràng lắm Đồ Thụy Phổ này tới cùng muốn cái gì, ngoan độc trong mặt anh đã hù sợ cô. Cô có thể không cần thân thể nhưng không thể không để ý tới bé cưng. Trời biết nếu người đàn ông này thật sự làm như lời anh nói, vứt cô trên mặt đất, cô cùng bé cưng sẽ thế nào.

Ánh mắt Đào Tư Di cầu cứu nhìn về phía Diệp Lan Trăn, ánh mắt hai người giao nhau. Diệp Lan Trăn gắt gao nắm chặt ly rượu. Giờ phút này anh hận trong tay không phải ly rượu mà là một thanh gươm, keng một tiếng chém chết người đàn ông đang ôm cô gái của mình.

Hiện giờ Diệp Lan Trăn bốc lên tức giận cùng chua xót, cho dù biết Đào Tư Di khẳng định yêu anh, khẳng định cô có nỗi khổ riêng nhưng Diệp Lan Trăn khắc chế không được suy nghĩ muốn giết người.

Anh vội vã hít sâu, trấn an tim đập luống cuống, âm thầm nhắc nhở nhất định phải bình tĩnh, hiện tại vợ và con đang trong lòng Đồ Thụy Phổ, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Anh phẫn hận trừng mắt nhìn Đồ Thụy Phổ, đúng lúc này ánh mắt Đồ Thụy Phổ cũng quét qua, đùng đùng, trong không trung bắn ra ánh lửa khiến Diệp Lan Trăn hơi chút thả lỏng, ít nhất anh có thể nhìn ra, Đồ Thụy Phổ không phải đại não bị kích thích trở nên điên rồi.

Dưới tình huống không rõ, Diệp Lan Trăn chỉ có thể báo cho chính mình, chỉ cần tinh thần Đồ Thụy Phổ vẫn bình thường, anh ta hẳn sẽ không làm chuyện quá phận, tuy không biết hiện tại anh ta xướng tuồng gì nhưng chỉ cần chờ anh ta mở miệng nói, toàn bộ đều kết thúc.

Phải biết rằng, hình ảnh kinh sợ ban đầu chỉ là màn chấn động, nhạc đệm về sau, khi mở miệng nói mới chân chính là nhạc kịch.

“Cha…” Quả nhiên, Đồ Thụy Phổ mở miệng. Đại sảnh yến hội lặng ngắt như tờ, “Hôm nay con muốn tuyên bố một chuyện, cô gái trong lòng con sẽ trở thành vợ tương lai của con, trong bụng cô ấy đã có đứa bé của con.

“Keng…” Ly rượu rơi trên mặt đất vang tiếng vỡ vụn. Diệp Lan Trăn trừng to mắt nhìn nụ cười tự tin của Đồ Thụy Phổ. Anh đột nhiên cảm thấy vừa rồi là anh sinh ra ảo giác, chính não anh mới xuất hiện vấn đề, thế nhưng lại cho là tên này bình thường, là anh ta bị điên thật rồi!

Cái gì gọi là ‘chỉ hươu bảo ngựa’, cô gái trong ngực anh ta rõ ràng là vợ mình, đứa nhỏ trong bụng rõ ràng là con mình. Cho dù muốn treo đầu dê bán thịt chó thì cũng không cần trắng trợn như vậy chứ!

Tiếng thủy tinh va chạm sàn nhà dẫn tới lực chú ý của một số người.

“Diệp Lan Trăn…” Vài tiếng nói nhỏ thầm, người đàn ông trẻ tuổi phương Đông này coi như cực phẩm cấp quốc tế, gương mặt cho dù ở Úc cũng ít nhiều người nhận thức.

“Bốp…bốp…” Diệp Lan Trăn giận quá thành cười, anh vỗ bàn tay, từ trong góc đi đến trước mặt mọi người, từng bước vững vàng đi tới Đồ Thụy Phổ.

Nhìn Diệp Lan Trăn càng ngày càng gần, Đào Tư Di đang căng thẳng liền thả lỏng một chút. Tiếng thả lỏng của cô rất nhanh truyền tới Đồ Thụy Phổ.

Đồ Thụy Phổ cười càng thêm sáng lạn, anh muốn chính là kết quả này. Nếu Diệp Lan Trăn không ra mặt, trò diễn hôm nay của anh thật đúng là không biết xướng thế nào.

“Đồ Thụy Phổ, tôi hy vọng cậu có thể giải thích vì sao cậu lại đi ôm vợ tôi.” Diệp Lan Trăn từ trong túi lấy ra tờ giấy màu đỏ, ở trước mặt mọi người quơ quơ. “Đây là tờ bảo hộ hôn nhân theo pháp luật ở đất nước của tôi, không biết cậu có muốn kiểm tra hay không. ”

Hành động này của Diệp Lan Trăn khiến không khí trong yến hội tràn ngập kịch tính, Đào Tư Di cũng kinh ngạc mở to mắt nhìn, có ai thấy qua người không có việc gì lại mang theo tờ hôn thú bên cạnh như anh không, anh thật là.

Nếu không phải cô tín nhiệm Diệp Lan Trăn thì cô cũng cho rằng hai người đàn ông này đã tập luyện trước đó rồi! Có điều cho dù Diệp Lan Trăn và Đồ Thụy Phổ có giao dịch, cũng không có khả năng Diệp Lan Trăn để người đàn ông khác ôm cô.

Đồ Thụy Phổ cũng bị vật trong tay Diệp Lan Trăn làm cho sửng sốt, anh đột nhiên muốn cười. Vốn là anh định trình diễn một hồi tuồng luân lý, lại không ngờ Diệp Lan Trăn lôi ra một tờ hôn thú. Anh nhìn thoáng qua Đồ Tư Đặc nổi giận, nếu diễn trò không xong, tất cả anh chuẩn bị cho ngày hôm nay có thể thất bại trong gang tấc.

“Vậy thì sao?” Đồ Thụy Phổ nhíu mày, anh tuy trả lời vấn đề của Diệp Lan Trăn nhưng ánh mắt lại chuyển hướng Đồ Tư Đặc, “Tôi chỉ kéo dài truyền thống nhà họ Đồ mà thôi, có phải không phụ thân đại nhân? Ngài đoạt mẹ cô gái trong lòng con, con đoạt cô ấy, chúng ta vừa vặn thành người một nhà. Con chuẩn bị cái này có ý nghĩa hơn rất nhiều so với ngài cẩn thận chuẩn bị yến hội này cho con đấy. ”

“Mày… Cút ra ngoài.” Đồ Tư Đặc nổi gân xanh, ông chỉ vào Đồ Thụy Phổ. Thằng con trai ngày thường không có uy hiếp này lại bày ra một hồi trò hay như vậy cho ông. Thậm chí ngay cả danh vọng nhà họ Đồ nó cũng không cố kỵ!

“Hiện tại gia đình này nên thuộc về tôi rồi.” Đồ Thụy Phổ vui tươi hơn hở đặt Đào Tư Di đứng trên mặt đất, một bàn tay bắt lấy cổ tay cô, từ trong ngực lấy ra một túi văn kiện đưa đến trước mặt Đồ Tư Đặc. “Ông muốn dùng nó để diễn tả thành ý của ông nhưng ông lại không biết, nó được dùng để đổi lấy tự do. ”

Đồ Thụy Phổ đã tính trước mọi việc cười cười, anh thả lỏng tay, nhìn Đào Tư Di được Diệp Lan Trăn ôm trở về.

Món ăn khai vị đã xong rồi, đây mới là bữa ăn chính.

Đồ Tư Đặc nhìn về phía Tôn Văn, bà ưỡn thẳng sống lưng, ánh mắt cũng không nguyện ý nhìn về phía ông.

“Vì sao?” Đồ Tư Đặc hỏi.

Tôn Văn không nói gì, chỉ nhìn ngoài cửa sổ. Ngọn đèn huy hoàng trong đại sảnh theo cảm nhận của bà còn không bằng bóng đêm âm u bên ngoài.

“Bà thật sự không có một chút cảm tình nào với tôi.” Đồ Tư Đặc nói tiếng Trung, vì người phụ nữ trước mắt, ông cố ý làm quen với văn hóa của bà.

Ánh mắt Tôn Văn tối sầm, bà không dám nhìn ánh mắt Đồ Tư Đặc.

“Tốt lắm, bà đi đi, tôi thả bà đi, các người đều đi hết đi.” Đồ Tư Đặc nói xong, Tôn Văn dứt khoát đi về phía cửa.

Đồ Tư Đặc đột nhiên cảm thấy ngọn đèn trước mắt xoay tròn, trong đầu ông giống như đèn chiếu phim chiếu từng chút từng chút một những việc trải qua mấy năm nay.

Đi, tất cả đều đã đi rồi…

“Cha…” Tiếng trầm đục hỗn loạn của Đồ Thụy Phổ vang lên khiến Tôn Văn dừng bước. Bà vẫn nhịn không được quay đầu nhìn người đàn ông kia.

Đồ Tư Đặc nhắm chặt hai mắt ngã trên mặt đất.

Trong đầu Tôn Văn trống rỗng, ông ta cứ như vậy ngã xuống, ông ta làm sao có thể yếu ớt như vậy. Nhìn ông thế này, bà không phải nên cao hứng sao? Nhưng vì sao bà lại cười không nổi. Là người đàn ông này khiến bà rời xa quê hương, là ông khiến bà rời khỏi người chồng yêu thương cùng con gái, cũng là người đàn ông này không theo ý nguyện của bà mà nhốt bà trong trang viên.

Mà hiện tại ông ta ngã xuống, vì sao bà lại cảm thấy thống khổ, nhìn mặt ông trắng xanh, vì sao bà lại cảm thấy lệ lướt qua trên mặt.

“Yến hội hôm nay kết thúc tại đây.” Tiếng Diệp Lan Trăn đồng thời đánh thức Đồ Thụy Phổ đang kinh ngạc.

“Mau gọi xe cứu thương.” Đồ Thụy Phổ hô to một tiếng.

Tân khách ra về trong không vui cùng xe cứu thương đã đến, kết thục màn hài kịch này.

Đào Tư Di trở lại phòng mình, cô đóng chặt cửa phòng, nhà họ Đồ đã hỗn loạn rối ren, không ai quan tâm đến người ngoài như cô. Cảnh tượng vừa rồi như trong phim, mặt Tôn Văn trắng xanh cùng Đồ Tư Đặc thê thảm khiến cô khó quên.

“Nghĩ gì thế?” Diệp Lan Trăn giúp người nhà họ Đồ xử lý chuyện lộn xộn, sau đó trở về phòng Đào Tư Di.

“Em muốn về nhà.” Đào Tư Di vùi mặt trong lòng Diệp Lan Trăn.

“Ừm, sáng sớm mai chúng ta đi. ”

“Em muốn đi luôn bây giờ.” Đào Tư Di khó có được tùy hứng một lần.

“Bây giờ?” Diệp Lan Trăn khó xử nhìn bụng cô. “Anh ngược lại không có vấn đề, anh chỉ lo lắng thân thể của em. ”

Đào Tư Di cũng ý thức được tình huống của mình, rụt rụt người tiến gần sát Diệp Lan Trăn.

“Trong đầu em rất loạn. ”

“Anh biết, đừng nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ chuyện đều đã tốt rồi.” Diệp Lan Trăn an ủi nhẹ vỗ về tóc Đào Tư Di.

“Em có chút khổ sở nhưng lại không biết khổ sở ở đâu. Bọn họ rõ ràng đều là người xa lạ, không phải sao?”

“Ừm, khổ sở thì không cần suy nghĩ, ngủ một giấc ngày mai sẽ tốt. ”

“Nhưng em không ngủ được, trong đầu em rất loạn.” Đào Tư Di nghe tiếng tim đập của Diệp Lan Trăn, tiết tấu toát ra khiến cô an tâm.

“Có muốn biết vì sao anh mang theo tờ hôn thú bên người không?”

Diệp Lan Trăn nói thành công dời lực chú ý của Đào Tư Di, cô ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt người này lộ ra chút hồng.

Nguyên lai mặt anh cũng sẽ đỏ!

“Vì sao?” Diệp Lan Trăn không nói, Đào Tư Di thật sự thiếu chút nữa đã quên màn buồn cười vừa rồi, tuy hiện tại cô cười không được nhưng cảnh tượng kia quả thật buồn cười quái dị.

“Anh phát hiện, ký ức chung của chúng ta chỉ duy nhất có tấm hình này, ban đầu anh ngủ không được liền đem nó đặt bên gối đầu. Về sau anh càng ngày càng nhớ em, liền đem nó mang theo bên mình. Mỗi khi nhớ em đều lấy ra nhìn. Đôi khi muốn thư giãn liền nhìn ảnh chụp của em, sau đó liền thư thái. ”

“Anh rõ là…” Đào Tư Di phát hiện mặt Diệp Lan Trăn càng đỏ hơn, tay cô ôm eo anh. “Em cũng nhớ anh. ”

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ rơi trên thân hai người, xung quanh bọn họ khoác lên một tầng ngân quang. Thân thể Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn chặt chẽ dán vào nhau. Mười ngón tay đan nhau, mặc kệ bên ngoài ồn ào thế nào cũng không ảnh hưởng đến bọn họ.

Cô nghe tiếng tim đập có lực của anh, anh ôm cơ thể mềm mại của cô, tay lớn vuốt ve bụng cô. Dần dần trong phòng vang lên tiếng hít thở vững vàng.