The Price Of Pleasure

Chương 31




Tori triệu tập một buổi họp kín với nhà Huckabee ngay lúc rạng sáng để nói với họ về khám phá của cô, nhưng cô đã phải đánh vật với sự bối rối và cả cảm giác tội lỗi vì đã không mời Grant. Tại sao cô lại muốn chia sẻ cái tin này với anh? Bởi vì cô muốn anh biết cô cũng khôn ngoan lắm chứ, vì cô đã tìm ra cái mà chưa ai nhìn thấy?

Không, không phải thế. Cô chỉ muốn nhìn thấy anh cười vì tin đó. Và anh sẽ như vậy. Những nụ cười hút hồn của anh dạo này đến thật dễ dàng. Anh đã trở thành một phần của gia trang. Và của cô. Thế nhưng ngay cả lúc anh say tối hôm trước, anh vẫn không thổ lộ những tình cảm êm ái, chưa nói đến cái tình yêu mà cô muốn. Bế tắc. Thông tin mới này là cách để cô có thể hoàn toàn làm chủ sở hữu, và cô sẽ giữ quân bài này thật chặt.

Sau khi cô đã giải thích cặn kẽ cho hai người, cô nói, "Tôi sẽ viết thư cho McClure và nói với ông tai về sự nhầm lẫn đó. Ông ta nợ chúng ta hàng ngàn bảng chưa trả." Cô cười ranh mãnh với bà Huckabee. "Tôi mới biết điều khoản đó hôm trước."

Họ vỗ tay, rất vui vẻ với phát hiện này. Rồi vẻ mặt của Huckabee lại tối lại. "Nếu ông ta cố tình lừa ngài bá tước thì sao? Nghĩ mà xem - người quản lý len của nông trại đã đi, ngài bá tước thì ốm và không điều hành việc kinh doanh nữa, và tôi thì cố lắm cũng chỉ giữ cho mọi việc không rời ra từng mảng. Theo tôi thì có ít khả năng ông ta thực sự nhầm lẫn suốt bốn năm trời, ngay cái lúc nông trại dễ bị tổn thương nhất."

Tori ngồi phịch xuống cái ghế của cô. "Bác nói đúng. Bác hoàn toàn đúng. Thế chúng ta làm gì đây? Chúng ta có báo cho nhà chức trách không?"

"Nếu cô đi theo lối tòa án," Bà Huckabee bắt đầu, "cô sẽ không thấy được tiền ít ra trong vài năm."

Huckabee vỗ tay lên đùi. "Tôi biết rồi. Chúng ta có thể theo cách 'đe dọa kiểu quý ông'." Khi cô nhíu mày, ông giải thích, "Sao chép lại tất cả mọi thứ và gửi chứng cứ cho ông ta, rồi viết 'Tự tìm cách giải

quyết đi.' "

"Đe dọa kiểu quý ông." Cô gõ gõ cằm. "Hãy thử làm đi. Chúng ta có gì để mất đâu?"

Và cô bỏ gần hết ngày chép lại các hợp đồng, rồi giao gói bưu phẩm để đưa đi. Nếu Huck có thể bắt kịp chuyến xe thư, các giấy tờ sẽ đến được chỗ McClure vào buổi sáng.

Ngày hôm sau, lo lắng và căng thẳng về kết quả, Tori quyết định làm việc cho đến khi quên sạch, nhưng một sự ồn ào ngoài con đường dẫn vào làm gián đoạn công việc của cô.

Cô gặp nhà Huckabee, và ba người bước ra cửa. Grant đã ở đó, đón những chiếc xe từ Whitestone đến mang theo một cô thợ giặt, một đầu bếp, một cô giúp việc, cũng như một ông thợ mộc để sửa cái mái chuồng cừu. Nhà Huckabee cảm thấy quá sung sường - Bà Huckabee gần như ngã lăn ra vì nhẹ nhõm - và tất cả mọi người đều cười với Grant.

Tori hầm hầm bỏ đi, thoát khỏi tầm mắt những người giúp việc mới và nhà Huckabee, nhưng Grant đã theo cô vào phòng khách. Khi cô quay lại, anh đã ở rất gần, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt cánh tay cô.

"Trông em có vẻ mệt mỏi."

Cô lùi lại. "Làm như là tôi cần anh nói cho tôi biết điều đó."

"Em nên cho đun một bồn nước tắm cho mình," anh gợi ý, giọng anh thật trầm, như ru cô. Tâm trí cô thật mơ hồ. Chúa tha thứ cho cô, nhưng được tắm trong cái bồn tắm cẩm thạch sâu hút trong phòng cô nghe thật tuyệt diệu. Trầm mình đến tận cằm trong làn nước bốc khói, tỏa hương... Điểm yếu của cô làm cô càng tức giận hơn. "Tôi không muốn tắm, và tôi không muốn người phục vụ. Tôi còn chẳng biết nên để họ ở đâu."

"Họ có thể ở tầng ba khu nhà dưới."

Cô đưa ngón tay lên hai thái dương. "Chúng ta không thể sưởi ấm chỗ đó."

"Hè sắp đến rồi."

"Nhưng mà, lương của họ -"

"Anh sẽ trả mọi chi phí kèm theo."

Cô thẳng người. "Tôi không muốn thế." Trông anh thật biết điều, và cử chỉ này thật hợp lý, nhưng cô vẫn muốn rít lên giận dữ với anh. Thay vào đó, cô nói, "Grant thông minh, đang tìm cách khác để vào gia trang. Anh nghĩ tôi không nhận ra anh đang làm gì hả?"

Mặt anh lộ vẻ không thể tin nổi. "Em tin rằng anh đưa họ tới đây để phá em, trước khi em có thể tin rằng anh đưa họ tới đây để làm cho cuộc sống của em dễ thở hơn." Giọng anh thật gay gắt. "Em có biết gì về anh không đây?"

"Tôi đã phải nhớ rằng anh sẽ làm bất cứ chuyện gì để có được cái anh muốn. Và giờ, với chiêu này, mọi người sẽ nhìn đến anh khi họ cần một người đưa ra quyết định."

"Chắc là em thực sự muốn anh đi," anh nói, rồi lắc đầu. "Khỉ thật, Victoria, phủ nhận điều đó đi."

Cô không nói gì.

"Anh tưởng em đã bắt đầu nhận ra mình làm việc với nhau rất tốt, rằng chúng ta có thể làm được chuyện này." Sự thất vọng tràn ngập giọng nói của anh. "Anh đã lầm."

Grant bước ra tàu ngựa để chuẩn bị sẵn sàng con ngựa của anh. Anh thấy cô bên cửa sổ, đang cắn môi và vuốt vuốt mép tấm rèm kiểu cổ vẻ lo lắng, và anh băn khoăn không hiểu có phải cô nghĩ anh sẽ đi luôn. Những gì anh nói là thật - anh đã nghĩ cô sắp hợp tác với anh đến nơi. Anh bước ra, giận dữ và đầy hối hận, nhưng anh giận mình hơn. Anh chắc hẳn đã làm cô đau đớn lắm để đến nỗi cô giữ mãi sự thù địch này. Cái ý nghĩ anh đã làm cô đau đớn khiến anh phát điên.

Không, anh sẽ không bỏ cô. Không phải hôm nay, không bao giờ cả. Anh móc một xe kéo đồ nghề và cưỡi ngựa đến một dãy hàng rào khác. Cái hàng rào này chưa bị đổ, nhưng nó có thể đổ sớm thôi, và anh thì cần công việc.

Cho đến khi anh làm cho Victoria chịu lấy anh, cô sẽ có những cái hàng rào khỉ gió tốt nhất vùng.

Khi hết vật liệu và trời đã sắp hoàng hôn, anh thong thả đến dòng suối để rửa ráy. Anh ném những viên đá trên nước, nhận ra mình đang nhìn chăm chăm chúng cho đến khi chúng chìm xuống tận đáy.

Khi đêm xuống, anh nằm trên một tảng đá trên bờ và nhìn lên những ngôi sao. Vị trí của chúng trên trời thật quen thuộc với anh; anh đang ở nước Anh, nghe những âm thanh vùng thôn quê thật như mời gọi giấc ngủ, cơ thể anh mệt nhoài vì làm việc. Trái tim anh lẽ ra phải vui, nhưng anh biết chỉ cần anh phải xa và không lấy được người phụ nữ duy nhất anh từng yêu, thì sẽ chẳng có gì ổn hết.

Khỉ thật, anh nhớ cô.

Anh đứng dậy vươn cái lưng đau nhức, băn khoăn không biết có thể nào cô cũng nhớ anh không. Anh không biết liệu cô có mạnh mẽ và tự tin đến mức cô có thể đẩy những gì đã có giữa họ vào dĩ vãng, không bao giờ nhớ đến nữa.

Anh quay về phía khu gia trang, như thể để nhìn cô. Thứ anh thấy từ bên đuôi mắt làm anh hít một hơi thật nhanh. Anh xoay mình về phía thứ ánh sáng kỳ lạ, xoa tay lên mặt, không thể tin nổi.

Lửa sáng rực cả thung lũng.